Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 130: Sợi dây và đồng hồ: Chú Sứ Giả (Kẻ nguyền rủa)



Xe buýt đi tới sân bay chạy trên đường cao tốc lúc bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ một mảnh tối tăm, trong xe chỉ có đuôi cá của Rimbaud và mông của Huỳnh là phát sáng, một ánh sáng xanh dương và một ánh sáng màu xanh lá cây.

Lần huấn luyện trao đổi này với căn cứ quân sự PBB tổng cộng có hai mươi thành viên tham gia, danh sách học viên do Bạch Sở Niên soạn thảo, bao gồm cả cá hề và Huỳnh vừa mới tiến vào khoa điều tra, còn có Tất Lãm Tinh, Lục Ngôn và Tiêu Thuần nổi bật trong kỳ thi khảo hạch trên đảo Nha Trùng, cùng với mấy học viên còn lại có thành tích xếp hạng nằm trong top 10.

Hội y khoa phái Hàn Hành Khiêm làm đại biểu, dẫn hai bác sĩ tham gia huấn luyện trao đổi, tương ứng, nhóm hộ tống PBB Lôi Đình cũng cử ba bác sĩ trẻ xuất sắc nhất đến IOA học tập.

Bộ kỹ thuật phái Đoàn Dương tới, nghe nói căn cứ quân sự PBB mới mua một nhóm thiết bị công nghệ cao, loại người máy móc kỹ thuật như này khiến Đoàn Dương vắt hết óc cũng muốn đi xem.

Thời gian nghỉ ngơi của Rimbaud rất tốt, anh gối lên cửa sổ xe ngủ gật, thỉnh thoảng trong mũi sẽ thò ra một con sứa lam quang nhỏ, sau đó lại theo hô hấp mà rút về.

Bạch Sở Niên hôm nay luôn đứng lên lấy đồ từ giá để hành lý, thỉnh thoảng cầm khăn giấy, lấy chai nước chỉ vì cố ý lộ ra chiếc nhẫn lam bảo thạch hình cá trên ngón áp út của hắn là kiểu dáng của Rimbaud.

Quay đầu lại thấy Rimbaud đã gặm nửa cái rèm cửa sổ trong mộng rồi, bèn vội vàng ôm anh trở về trong ngực mình, để cho anh gối lên vai mình tiếp tục ngủ, thắt nút rèm cửa sổ bị ăn một nửa, làm bộ như không có việc gì phát sinh.

Cá hề và Bạch Sở Niên chỉ cách một lối đi, Huỳnh ngồi ở vị trí gần cửa sổ bên cạnh hắn.

Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm mặt cá hề nửa ngày: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu là mắt một mí cơ mà nhỉ?"

Cá hề: "Chuyện này..."

Lục Ngôn bám vào tựa lưng ghế xe từ trên cao thò người ra: "Đúng vậy, chúng tôi đều cảm thấy Tiểu Chanh càng ngày càng đẹp, mắt trở nên to hơn, làn da cũng trắng hơn, chân còn dài hơn nữa. Người ta nói rằng bởi vì đến 18 tuổi rồi sẽ trở nên đẹp hơn, tôi cũng sẽ trở nên đẹp hơn khi đến 18 tuổi sao?"

Bạch Sở Niên dạy dỗ cậu: "Cậu cứ như vậy là được rồi, ai bảo cậu đứng lên chứ, mau ngồi xuống!"

Tất Lãm Tinh dùng dây leo kéo Lục Ngôn từ nơi nguy hiểm xuống, dây leo làm dây an toàn cuốn lấy cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Em đã đủ đẹp rồi, A Ngôn."

Cá hề ngượng ngùng gãi đầu. Bởi vì câu phiên dịch từ "Ba đứa bé" kia mà Vương ban cho hắn mỹ mạo, từ sau khi nhận lấy lam quang sứa mà Rimbaud tặng cho thì Vu Tiểu Chanh mỗi ngày nhận được thư tình càng ngày càng nhiều, vì thế cho nên hiện tại hắn cứ nhìn thấy alpha liền kéo Huỳnh cùng nhau chạy.

Hơn nữa vật triệu hồi cộng sinh của hắn là hải quỳ cũng xảy ra biến hóa, hải quỳ từ trước đến nay màu vàng kim nag đã biến thành màu vàng rực rỡ, hơn nữa còn bao trùm một tầng hoa văn màu lam, thoạt nhìn rực rỡ chói mắt.

Bạch Sở Niên ý bảo cá hề đánh thức Huỳnh đang dựa vào cửa sổ xe ngủ: "Để cho cậu ta chú ý một chút, đừng có động một chút là mông liền sáng lên, làm nhiệm vụ sẽ dễ dàng bại lộ."

"Huỳnh gần đây phân hóa đến cấp M2 nên có chút không khống chế được năng lượng tràn ra cho nên mông lúc nào cũng sáng, cậu ấy cũng rất buồn rầu, đã mất ngủ mấy ngày nay rồi."

Vừa nghe thấy nguyên nhân này, Bạch Sở Niên liền vui vẻ, bảo cá hề tìm một cái chăn đắp cho đứa nhỏ, đừng để người bị đông lạnh.

Hàn Hành Khiêm ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Thuần ngồi ở bên cạnh hắn, cảm giác bác sĩ Hàn vẫn nhắm mắt bất động, có thể là đang ngủ, liền lặng lẽ tới gần bên cạnh hắn, tay đặt ở đầu gối ngồi ngay ngắn, cái đuôi ve vẩy.

Sau khi từ ngục giam trở về, bác sĩ Hàn vẫn rất bận rộn, cơ hội nói chuyện của hai người ít đi rất nhiều, bác sĩ Hàn ở giữa gửi tin nhắn bảo hắn tới cùng nhau ăn cơm, Tiêu Thuần cảm thấy xung quanh đều là giáo viên của hội y khoa, hắn mà đi thì không thích hợp cho lắm liền khéo léo từ chối lời mời. Sau đó ngẫm lại lại lo lắng bác sĩ Hàn sẽ bởi vậy mà mất hứng, Tiêu Thuần mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Ngồi một lúc, hắn cảm thấy bác sĩ Hàn thật sự đã ngủ thiếp đi vì thế cẩn thận sử dụng bảng điều khiển vạn năng năng lực J1, muốn xem tâm tình bác sĩ Hàn thế nào.

Tỷ lệ cảm xúc:

Niềm vui 50%

Tò mò 30%

Trêu chọc 18%



Tình dục 2%

"......"

Phát hiện ra số liệu tâm tình kỳ quái như vậy, Tiêu Thuần cũng rất không hiểu, tuy rằng hắn có thể phát hiện ra cảm xúc của mục tiêu, nhưng hắn không thể phán đoán loại cảm xúc này là khi đối mặt với ai sinh ra, nhất thời đầu óc hỗn loạn, hắn suy đoán xem bác sĩ Hàn có phải là có đối tượng kết giao hay không.

"Kiểm tra được cái gì rồi?" Một giọng nói dễ chịu trầm ổn vang lên bên tai.

Tiêu Thuần cứng đờ, mặt bác sĩ Hàn tựa vào bên cạnh hắn, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể thấy rõ ràng.

"Cậu đang kiểm tra tôi sao?" Khóe môi Hàn Hành Khiêm mang theo nụ cười nhẹ giọng hỏi: "Tin tức tố của cậu rất dễ ngửi, là mùi hoa hướng dương."

Tiêu Thuần cúi đầu.

"Cây xấu hổ thích hợp với cậu hơn đấy." Hàn Hành Khiêm dùng mũ bút bi chỉnh tề cổ áo cho hắn lật kỹ.

"Cái... tình dục kia..."

"Hả? Cậu còn kiểm tra đến cả cái này cơ à? Có điều là con số này ở alpha xem như là rất thấp, không bằng cậu đi kiểm tra huấn luyện viên Bạch một chút xem."

Thái độ thản nhiên của Hàn Hành Khiêm ngược lại làm cho Tiêu Thuần cảm thấy mình hẹp hòi, nếu bác sĩ Hàn đã nói như vậy thì hắn liền âm thầm xem một chút giá trị cảm xúc của Bạch Sở Niên.

Tình dục 90% ~ 50% khu vực thay đổi nhanh chóng

Phát điên 10% ~ 50% khu vực thay đổi nhanh chóng

Bảng điều khiển số của bảng điều khiển toàn năng lộn xộn đến mức mơ hồ.

Hàn Hành Khiêm nhìn sắc mặt của hắn dần dần biến thành đỏ, ngón trỏ đặt bên môi cố nén ý cười: "Thấy chưa, alpha bình thường đều là con số như vậy."

Tiêu Thuần nhanh chóng tắt bảng điều khiển vạn năng, số liệu này quả thực là dọa chết bảo bảo rồi.

Hàn Hành Khiêm nhẹ nhàng an ủi: "Thường xuyên bị pheromone của alpha tấn công tuyến thể có thể dẫn đến một số triệu chứng dị ứng. Cậu có thể dựa vào tôi gần gũi hơn, như vậy tin tức tố của alpha sư tử đực khi phát tình sẽ không tấn công cậu."

"À." Tiêu Thuần cọ cọ lại gần bên cạnh hắn một chút.

Hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, xe buýt ở trên quốc lộ biên độ nhỏ xóc nảy, không lâu sau Tiêu Thuần mệt mỏi liền ôm ba lô nhắm mắt lại.

Một nửa cánh tuyết trắng bên trái từ sau lưng Hàn Hành Khiêm lặng lẽ vươn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Tiêu Thuần.

Xe buýt đưa bọn họ ra ngoài nhà ga, Bạch Sở Niên đem cả đội điểm danh đối chiếu nhân số, chỉ chốc lát sau, một chiếc Land Rover dừng lại trước mặt bọn họ.

"Tôi hẳn là nên tới tiễn các anh." Kim Lũ Trùng đẩy cửa xe phụ đi xuống: "Nhưng lúc tôi tìm xe buýt thì bị lạc, chờ tôi đến thì các anh có lẽ đã đi rồi."

"Khách khí như vậy sao, ai đưa cậu tới vậy?" Bạch Sở Niên nhìn ghế lái thấy xác ướp tay cầm vô lăng quay đầu hướng về phía bọn họ.

Kim Lũ Trùng giật giật tơ nhện giữa ngón tay, xác ướp dừng lại tắt máy, đi xuống ghế lái, mở cốp xe ra từ bên trong lấy ra một cái vali, chuyển đến bên cạnh Kim Lũ Trùng.

Kim Lũ Trùng mở vali và tặng quà cho hắn.

Bên trong là một ít đồ đan bằng tơ nhện, Kim Lũ Trùng đan cho Bạch Sở Niên một chiếc áo sơ mi, đan cho Lục Ngôn một bộ bịt ấm tai, đan găng tay cho Tất Lãm Tinh, đan cái bảo vệ đầu gối cho Tiêu Thuần, đan cho Rimbaud một cái mũ nhung cầu đeo trên đầu đuôi.



"Hội trưởng nói nơi đó sẽ rất lạnh, sợi tơ của tôi rất ấm, cũng rất bền." Kim Lũ Trùng chậm rãi dặn dò bọn họ: "Lúc các anh đi vắng, tôi và ca ca cũng sẽ giúp hội trưởng chia sẻ một ít việc vặt."

Máy bay chở khách cất cánh, Bạch Sở Niên xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cảnh sắc càng ngày càng nhỏ bên dưới, Kim Lũ Trùng cùng xác ướp ngồi trên nóc xe vẫy tay với bọn họ.

So với lần đầu tiên đi máy bay, lần này đi thì Rimbaud đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh thắt dây an toàn rồi ngồi bên cạnh Bạch Sở Niên.

"Đáng yêu~" Rimbaud rất thích chiếc mũ nhỏ đan bằng tơ của Kim Lũ Trùng, đội lên đầu đuôi lắc lắc, quả cầu nhung cũng lắc lư theo.

"Anh nói đúng." Bạch Sở Niên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: "Có người nguyện ý hướng tới tương lai, có người nguyện ý ở lại quá khứ, ngày hôm nay tôi cũng mới hiểu được, chết không có nghĩa là quên đi."

"Tôi đã đi điều tra qua, tài sản đứng tên của Thiệu Văn Cảnh là do chính anh ta chuyển đi, có thể là biết mình lành ít dữ nhiều nên anh ta đã đem tất cả tiền để lại cho Kim Lũ Trùng."

Bạch Sở Niên từ trên máy tính bảng tìm ra một phần tư liệu đưa cho Rimbaud xem: "Hơn nữa tôi từ dưới gầm giường mật thất nhà anh ta phát hiện một cái USB dùng tơ nhện niêm phong lại. Bộ phận kỹ thuật phá giải USB, bên trong còn lưu lại manh mối mà Thiệu Văn Cảnh điều tra được trong năm đó về viện nghiên cứu."

"Viết cái gì?"

"Đây là tài liệu Thiệu Văn Cảnh khi còn sống tự mình tổng kết." Bạch Sở Niên phóng đại tài liệu cho anh xem: "Giám đốc điều hành viện nghiên cứu 109 tên là Ngải Liên, hiện tại hắn đã là người đứng đầu viện nghiên cứu."

"Anh còn nhớ tài liệu A mà chúng ta có được trong kỳ thi ATWL không, nói về một cơn bệnh dịch bão bùng phát vào đầu thế kỷ 17, sau đó mọi người sinh trưởng ra tuyến thể, một ảo thuật gia Châu Âu biểu diễn ảo thuật lơ lửng trước mặt mọi người, cuối cùng mọc cánh bay đi, một bộ phận bác sĩ cho rằng ảo thuật gia lúc đó đạt tới cấp M2, tuyến thể thức tỉnh thành chim ruồi."

"Trong tài liệu đó không đề cập đến giới tính của ảo thuật gia, trực giác tư duy quán tính của tôi là alpha. Nhưng cũng có thể là một omega, xác suất omega để lại con cái có các tuyến thể cùng chủng tộc lớn hơn nhiều so với alpha."

"Có rất nhiều người có tuyến thể chim ruồi." Rimbaud không cảm thấy loại tư duy này của hắn liên tưởng quá mạnh có ý nghĩa gì: "Cho dù Ngải Liên là hậu duệ của ảo thuật gia chim ruồi thì có thể như thế nào chứ?"

"Nếu như có thể chứng minh giữa bọn họ có quan hệ huyết thống thì có thể chứng thực rất nhiều phỏng đoán của tôi." Bạch Sở Niên nói: "Ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy bọn họ chế tạo vũ khí tác chiến đặc chủng chỉ để phát tài, nhưng cũng không nhất định là như vậy."

"Anh xem, Kim Lũ Trùng là thí nghiệm cải tạo sớm của bọn họ, mục tiêu thí nghiệm ban đầu của bọn họ chỉ là con người, hoặc là nói cách khác, mục đích ban đầu là con người."

"Còn Xà Nữ Mục thì sao?"

"Số trung vị của hắn là 5, ý là mức độ mô phẳng giữa hình thái ban đầu đến hình thái cuối cùng của hắn là 50%, giống như anh, anh có hai loại hình thái là nhân ngư và cá đuối, trình độ mô cũng là 50%, cho nên số của anh là 857."

"Em muốn nói cái gì?"

"Tôi cho rằng Xà Nữ Mục vốn là một con rắn, sau khi hắn được cải tạo sinh trưởng ra nửa người trên nhân loại mô ph chuẩn. Vậy có khả năng hắn vốn là nhân loại hay không, sau khi cải tạo mới xuất hiện đuôi rắn, như vậy số trung vị của hắn vẫn là 5."

"Kỳ thật ý tưởng ban đầu của bọn họ chỉ là cải tạo trên người trưởng thành sao?"

"Ừm... Tôi cũng không chắc nữa. Đợi sau khi đến căn cứ quân sự hẳn là sẽ thảo luận về chuyện này, nếu có phỏng đoán thì chắc chắn sẽ bắt đầu điều tra."

"Suy cho cùng không phải lỗi của chúng ta." Cánh tay Rimbaud đặt lên vai Bạch Sở Niên, nhàn nhã lắc đầu đuôi: "Con người sẽ vì cao ngạo cùng kiêu ngạo của mình mà trả giá đắt, viện nghiên cứu 109 cũng vậy, tôi sẽ tự tay tháo hộp sọ của bọn họ ra đặt ở trong cung điện làm bể cá."

"Đúng rồi, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?" Rimbaud từ trước đến nay nghe hai không nghe ba, tùy chỗ muốn làm gì thì làm, căn bản không hỏi thăm kế hoạch bước tiếp theo, anh cũng căn bản không quan tâm. Đối với anh, sự thiếu hiểu biết và sự thật chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc sống.

"Trước tiên đi đảo Hồng Đào, ở đó bộ đội PBB Cuồng Sa sẽ đến đón chúng ta đến căn cứ quân sự, sau này hẳn là sẽ an bài chỗ ở trước, sau đó phân phối huấn luyện."

Rimbaud nhíu mày: "Em đi làm huấn luyện viên, vậy tôi làm gì?"

"Anh sẽ làm học viên của tôi đó."