Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2339: Uy nghiêm của Thái Hoàng (2)



- Tinh Hà Linh Thể? Tích Trường Canh? Trường Canh vương gia?

Các thượng cổ đại đế khác hùng hổ lao tới, trong đó một người cười khảy:

- Ngươi sống trong Lục Đạo Giới của ta thì mới có duyên trở thành Tinh Hà Linh Thể, giờ lại không tới cảm tạ mà lại động thủ với bọn ta, đúng là đại nghịch bất đạo!

Tích Trường Canh rơi vào trùng vây, Tinh Hà Linh Thể là nhân vật chính của thời đại này, hắn vốn có cơ hội trở thành Đạo Tôn mới, mở ra Thìn Tú Bí Cảnh, nhưng không ngờ lại bị Phong Hiếu Trung không phải Tinh Hà Linh Thể đi trước một bước, định ra Thìn Tú Thất Đạo Luân Hồi.

Nhưng thực lực của hắn cũng không phải tầm thường, đặc biết là chư vị đại đế của Lục Đạo Giới đều đem Lục Đạo Giới tới, càng khiến hắn như hổ thêm cánh. Nhưng đại đế bao vây quá đông, mỗi vị sức mạnh đều rất khủng bố khiến hắn cũng rơi vào hiểm cảnh.

Bảy vị đại đế bên cạnh hắn thì là bọn Lục Thiên Vương, được Tích Trường Canh đề bạt, tu thành đại đế, còn các mấy lão huynh đệ khác thì vì tư chất có hạn nên không có duyên với đế vị.

Bọn Lục Thiên Vương rất trung thành với hắn nhưng cho dù có thất đế tương trợ thì Tích Trường Canh cũng khó địch lại đối thủ. Đang trong lúc gắng gượng chống đỡ thì đột nhiên Lục Đạo Giới của các vị thượng cổ đại đế hỗn loạn, mấy chục vị đại đế bị tinh hà quấn chặt không thể thoát thân.

Tích Trường Canh lập tức dẫn bọn Lục Thiên Vương đánh ra khỏi trùng vây, nhìn thấy người ra tay thì không khỏi khựng người, cung tay:

- Tinh Nguyệt vương gia!

Người ra tay cứu hắn chính là Yêu Tinh Nguyệt, cũng là Tinh Hà Linh Thể. Hai vị Tinh Hà Linh Thể đứng kề vai, hợp lực đối kháng những đại đế kia, liên tiếp giết mấy đại đế, chấn kinh bốn phương.

Trong chiến trường, đột nhiên biển lửa ngập trời, một con phượng hoàng lửa chín đầu đứng trong biển lửa, vô cùng hung ác, chín cái đấu há mồm ăn vô số thần ma.

- Thiên Phượng Hoàng tộc không phải bị diệt tộc rồi hay sao?

Hách Liên Khuê Ngọc chấn kinh, kêu lên:

- Nghe nói Thiên Phượng Hoàng tộc do Phượng Thiên Nguyên Quân bị diệt tộc, sao vẫn còn đại đế của Thiên Phượng Hoàng tộc?

- Thiên Phượng Hoàng tộc, chính là tộc bị ta diệt!

Con phượng hoàng lửa chín đầu hung ác lao thẳng tới Hách Liên Khuê Ngọc, nhưng bị mười mấy vị đại đế Hách Tư thị cản lại, cười khảy:

- Thế gian này căn bản không có cái gọi là Thiên Phượng Hoàng tộc, chủng tộc của ta mới là Thiên Phượng Hoàng tộc!

- Đó là Phượng Minh Sơn!

Bên cạnh Hách Liên Khuê Ngọc, Phong Vô Kỵ ngẩng lên nhìn:

- Hắn là kình địch năm xưa của Thái Hoàng, sau đó phản lại Phượng Thiên Nguyên Quân, tự xây dựng một Thiên Phượng Hoàng tộc. Sau khi Phượng Thiên Nguyên Quân chết hắn đoạt được Thiên Hỏa Hoang Vực, tự trở thành thủy tổ của Thiên Phượng Hoàng tộc.

Hách Liên Khuê Ngọc cười khảy:

- Cũng là một kẻ phản nghịch.

Hắn khí định thần nhàn, tình thế lúc này đối với hắn rất có lợi, uy năng của Luân Hồi Thung thực sự cường đại, thời gian tiêu hao càng lâu thì càng có lợi cho hắn.

- Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần giết Đại Toại, Lôi Trạch. Thiên, Trường Sinh giết Tướng Vương. Luân Hồi Thánh Vương giết Vân Quyển Thư và Tư Mệnh nương nương. Đế vị này sẽ là thứ nằm trong túi ta…

Hắn mới nghĩ tới đây, đột nhiên một luồng đế uy cái thế từ Thiên Đình của khu thứ bảy luân hồi bắn lên trời, trấn áp vũ trụ các giới, trấn áp thời không, trấn áp tinh thần của mọi thần ma, mọi đại đế!

Luồng đế uy này thực sự quá khủng khiếp, quá đáng sợ, vô cùng nặng nề, đè nát trời xanh!

Thần ma đang chiến đấu trong sáu mươi tư tòa thần thành kinh hãi, thứ đế uy đó trực tiếp đè nát tinh thần chiến đấu của họ, đột nhiên chiến trường tĩnh lặng như tờ. Thần ma hai bên đang giao chiến dừng tay, rồi nghe có tiếng leng keng leng keng truyền tới. Thần binh thần ma binh của các vị thần ma đều rơi xuống, hai mắt không còn chiến ý, chỉ còn lại sự kính sợ.

Uỳnh uỳnh!!

Chấn động dữ dội truyền tới, thân ảnh khổng lồ của Luân Hồi Thánh Vương bay về sau, bay qua phía trên sáu mươi tư thần thành, oanh kích lên Luân Hồi Thung, dính chặt lên đó, vừa thổ huyết vừa kêu lên thất thanh:

- Thái Hoàng!

Trong sáu mươi tư thần thành, vô số thần ma kinh hãi nhìn về hướng Thiên Đình, ở đó, một vị Thiên Đế vĩ đại đứng sừng sững, tay cầm thần đao, đế vị bá thế.

- Bệ hạ…

Một vị thần ma kinh hoàng quỳ mọp xuống đất dập đầu:

- Bệ hạ, tiểu thần không phải muốn phản bội bệ hạ…

Vô số thần ma đều quỳ xuống bái lạy vị Thiên Đế trên Thiên Đình, rồi các vị Tạo Vật, Đế Quân, bất kể là bên địch hay ta, tất cả đều quỳ lạy vị Thiên Đế kia.

- Phụ hoàng!

Bọn thái tử Hiếu Văn Đế quệt vết máu trên mặt, bái lạy. Rồi tới các vị đại đế quỳ một gối xuống. Tiếp đó là Hách Liên Khuê Ngọc kinh hoàng nhìn thần tướng, Đế Quân bên mình cũng thành khẩn quỳ lạy Thiên Đế.

Các vị đại đế cúi lạy, miệng nói lớn:

- Thái Hoàng bệ hạ, hãy tha tội cho thần, thần là bị Hách Liên nghịch tặc dụ dỗ…

Thậm chí ngay cả mấy vị đại đế Hách Tư thị cũng cúi lạy một cách thành khẩn như vậy.

Phong Vô Kỵ thở dài, liếc nhìn Hách Liên Khuê Ngọc bên cạnh, nghĩ bụng:

- Uy nghiêm của Thái Hoàng đúng là vô song. So sánh thì Hách Liên Khuê Ngọc đúng là như người đất, chẳng đáng để mắt…