Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 167



Sao lại nóng như thế? Không ổn rồi, cô chủ phát sốt rồi. Chú Vương vội vàng xuống dưới lầu, gọi điện cho Nhạc Cận Ninh. Nhạc Cận Ninh đang ngồi ở phòng làm việc, chuẩn bị họp, liền thấy chú Vương gọi điện.

“Chú Vương, có chuyện gì vậy?”

Bình thường chú Vương sẽ không gọi điện cho anh, trừ phi trong nhà có chuyện gì. Vì vậy anh không dám chậm trễ, lập tức bắt máy.

Chú Vương lo lắng nói: “Cậu chủ, cậu xem có tiện vê một chuyến không, hình như hôm qua mợ chủ mắc mưa, nên phát sốt rồi, tôi vừa gọi cô ấy dậy ăn, nhưng cô ấy không tỉnh.”

“Tôi biết rồi, tôi trở về liền.” Chân mày Nhạc Cận Ninh nhíu chặt, anh cúp điện thoại chuẩn bị trở về.

Trợ lý của anh Tiền Thụy vừa chuẩn bị vào thông báo với Nhạc Cận Ninh sắp tới giờ họp, nhưng lúc chuẩn bị gõ cửa, liền thấy cửa bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong.

Chỉ thấy Nhạc Cận Ninh hấp tấp đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng tới thang máy, lúc đi ngang qua anh ta, nói một câu: “Cuộc họp dời lại ngày mai.”

Lúc Tiền Thụy phản ứng lại được, cửa thang máy đã đóng lại, nhìn con số đang thay đổi trên thang máy, Tiền Thụy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thông báo cho nhân viên cấp cao của công ty, cuộc họp dời lại ngày mai.

Niệm Ninh vừa tỉnh lại, liền thấy Nhạc Cận Ninh vẻ mặt lo lắng đi về phía cô, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ lo âu.

“Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?” Còn chưa đợi cô lên tiếng, Nhạc Cận Ninh xoay người nói với chú Vương: “Gọi bác sĩ tới đây.”

Vừa nghe thấy hai chữ “bác sĩ”, ý thức Niệm Ninh vốn đang mơ hồ lập †ức tỉnh táo hơn một chút.



“Đợi một chút, chuyện này…. Hay đừng gọi bác sĩ, em chỉ là mắc mưa, nên cảm nhẹ thôi, không sao đâu, uống thuốc là được rồi, gọi bác sĩ tới chắc chắn sẽ phải tiêm.” Niệm Ninh vươn †ay, nhẹ nhàng nắm bàn tay của Nhạc Cận Ninh.

Không được!

Không thể gặp bác sĩ!!!

Nếu như bác sĩ tới, rất dễ phát hiện chuyện cô mang thai.

Nhạc Cận Ninh đưa tay sờ trán của cô, thấy cô ngoại trừ sốt cao, tinh thân vân tốt, gương mặt cưng chiều, gật đầu: “Em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn giống trẻ con vậy, tiêm có gì phải sợ.”

“Em thật sự không sao, lúc thấy anh, em cũng cảm thấy khỏe hơn rồi.” Niệm Ninh lập tức nâng cao tinh thần nói.

Nhạc Cận Ninh nghe Niệm Ninh nói như vậy, không tiếp tục kêu chú Vương gọi bác sĩ nữa, dù sao tiêm cũng không quá tốt, thuốc luôn có ba phần độc, dựa vào hệ thống miễn dịch của bản thân là tốt nhất.

Nếu như vẫn không ổn, gọi bác sĩ sau cũng được.

Nghĩ tới lời Niệm Ninh vừa nói, mắt Nhạc Cận Ninh sáng quắc nhìn Niệm Ninh, hỏi: “Niệm Ninh, anh có thể hiểu rằng anh là thuốc chữa bệnh của em không?”

Thuốc chữa bệnh?

Tim của Niệm Ninh lập tức đập nhanh, theo bản năng muốn phản bác.