Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 333: Phiên ngoại 1: Giấc mộng của Tiểu Nhã



Phiên ngoại 1: Giấc mộng của Tiểu Nhã

Tiếng đập cửa vội vàng vang lên.

"Ba, xảy ra chuyện gì?" Lã Thiệu Hồng mặc áo ngủ mở cửa phòng ra chỉ thấy cha mẹ tuổi già sắc mặt u ám đứng ở cửa, mẹ nhìn bà một cái, trực tiếp đi vào cửa lấy valy bắt đầu thu xếp hành lý cho bà.

"Nhanh thay quần áo đi, lái xe đang chờ ở dưới, vé máy bay đã đặt rồi, bây giờ con đang đi ở trên ngựa, cha không cho con trở về thì con không được trở về!" Cha Lã mặt đầy tang thương gian nan nói.

"Ba? Ba xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua không phải ba còn đồng ý với con sẽ cứu Thôi Hương Lục sao? Con không đi! Mẹ! Mẹ đừng dọn nữa!" Lã Thiệu Hồng lấy quần áo trong tay mẹ ném xuống đất, vẻ mặt tức giận.

"Con! Cứu nó? Bây giờ con không đi, đến con, ba cũng không cứu được!" Cha Lã không thể kiềm nén gào thét, huyết áp trong nháy mắt tăng lên, nét mặt già nua đỏ bừng, thân hình cũng đứng không vững.
Mẹ Lã vội vàng chạy đến đỡ lấy cha Lã, đau lòng nhìn về phía Lã Thiệu Hồng, "Thiệu Hồng, con nhanh chạy đi, chuyện của Hương Lục còn đừng để ý nữa!"

"Mẹ! Hương Lục là chồng của con sao con có thể không quan tâm chứ? Nói sau, nói sau, nếu chúng ta mặc kệ Hương Lục, cái tên Hương Lục hung ác đó liên lụy đến ba thì làm sao? Ba! Cho dù ba là vì bản thân thì ba cũng không thể mặc kệ Hương Lục chứ!"

"Vô liêm sỉ! Ba muốn con đi! Đi nhanh! Lão Trần! Đưa con bé tới sân bay! Mau!"

"Ba! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con không đi! Mẹ! Mẹ!" Lã Thiệu Hồng vừa lo lắng vừa hoang mang, "Chú Trần chú buông ra! Ba! Nếu như ba mặc kệ Hương Lục, con liền đi ngồi tù cùng với Hương Lục!"

Bốp! Một cái tát nặng nề đánh vào mặt Lã Thiệu Hồng, lúc này đem khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng của bà đánh lệch sang một bên.
Lã Thiệu Hồng khϊếp sợ chậm rãi quay lại, không thể tin được lần đầu tiên trong cuộc đời cha lại đánh bà.

"Nuôi con không dạy... đây là báo ứng của tôi!" Cha Lã khó nén được bi thương.

"Thiệu Hồng... Không phải ba con không muốn cứu, con có biết hay không ──" mẹ Lã một lần nữa nghẹn ngào, "Ba con bây giờ tự thân cũng khó bảo toàn, vận dụng quan hệ của mọi người mới có thể tranh thủ cho con chút thời gian, nếu bây giờ con không đi thì không còn kịp nữa rồi!"

"Cái gì, cái gì!"

"Đi mau! Đi nhanh đi!" Mẹ Lã nước mắt giàn giụa kêu Lã Thiệu Hồng rời đi.

"Còn có Tiểu Nhã, hai người các con đừng trở về nữa!"

Lã Thiệu Hồng mơ hồ biết có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó bị Lão Trần - lái xe của cha túm lên xe, một đường đi nhanh tới sân bay, từ trong miệng lão Trần, cuối cùng bà cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc cha quay vòng vì Thôi Hương Lục, cha phát hiện mấy người của tập đoàn có ích lợi từ mình đều cố ý vô tình tránh né hắn, ông phải vận dụng quan hệ cũng không biết được vì sao, cuối cùng ông ngẫu nhiên nhận được tin tức mờ mịt từ một cấp dưới đã từng được ông giúp đỡ ── ông bị người ta đến đòi nợ cũ, cấp trên nói, ông chủ động đi tố giác sẽ không truy cứu.

Cha Lã tưởng bị Thôi Hương Lục liên lụy, miệt mài tìm hiểu mới biết được ── con gái của ông, cũng chính là Lã Thiệu Hồng nằm trong danh sách được truy ra! Hơn nữa hình như đã điều tra đến manh mối năm đó tình nhân của Thôi Hương Lục bị mất tích!

Không phải là bị Thôi Hương Lục liên lụy, không ai biết bởi vì cái gì!

Khi Lã Thiệu Hồng nhớ lại tìm kiếm nguyên nhân mà mầm tai vạ này xảy ra, xe bị ngừng lại.
Lã Thiệu Hồng, nữ, 47 tuổi, là kẻ tình nghi mưu sát, tham ô nhận hối lộ, đút lót, đã bị bắt.

Một chỗ khác ở địa cầu, Thôi Nhã Nhiên bị tiếng động cơ gầm rú đánh thức.

Đi đến bên giường kéo rèm cửa sổ ra nhìn thấy, liền gặp một quả cầu kim loại thật lớn đang phóng về phía cô ──

"A a a a!" Thôi Nhã Nhiên điên cuồng vừa hét vừa chạy trốn, cùng với một tiếng nổ, vô số đá vụn tạp vật nhanh chóng nện trên lưng cô, sau đầu...

Khi tỉnh lại, bốn phía trắng noãn.

"Tỉnh? Ngại quá đã dọa đến cô, tôi cũng không biết Nguyễn Lân đi nơi nào tìm được một quả cầu phá hoại lớn như vậy, chính hắn mở cần cẩu phá hủy nhà của cô, thật sự rất có lỗi. Đúng là tôi đồng ý để hắn cho máy móc qua, nhưng không ngờ lại vậy, trước tiên để cô nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau."
Một giọng nói thân sĩ lễ độ truyền vào lỗ tai cô, cô không thể quay đầu, chỉ có thể cử động đôi mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy nam nhân đang nói chuyện. Cô nghĩ muốn lên tiếng, nhưng cổ họng và môi cũng không nghe theo điều khiển, cô đã xảy ra chuyện gì?

Tay, chân, thân thể... Rõ ràng cảm giác được vì sao làm gì cũng không động đậy? !

"Đừng có gấp, cô có thời gian rất dài để chậm rãi cảm nhận biến hóa xảy ra trên người cô, tin tưởng tôi, cô sẽ quen thôi." Nam nhân thoải mái nói.

"Nơi này là một trại an dưỡng cao cấp phục vụ toàn bộ, trừ mấy bác sĩ nam, hộ sĩ nam nhàm chán lại dư thừa tinh lực, cái khác không có gì không tốt, nhưng tôi tin tưởng có cô ở đó, sau này bọn họ cũng không đến nỗi rất nhàm chán. Đến khi nào cô nhàm chán, tôi sẽ chuẩn bị cho cô một ít video, có lẽ cô sẽ thích."
Nửa người trên theo điều khiển của giường bệnh nâng lên dần dần ngồi dậy được, cuối cùng Thôi Nhã Nhiên cũng thấy được nam nhân đang mỉm cười ôn hòa nói chuyện ── Mục Duy! Cái tên nhϊếp ảnh gia kia? Hắn đã làm gì đối với cô? Còn có lời hắn vừa nói có ý gì!

Mục Duy cầm điều khiển tivi bấm một cái, trên màn hình tivi lóe ra hình ảnh dần dần rõ ràng.

"Nhạc Nhạc, qua năm mới theo anh về nhà một chuyến được không?" Trên sô pha trong phòng khách, ảnh đế Nguyễn Lân nằm thẳng lên đùi Hà Nhạc Nhạc, ngực còn để một quyển sách thật dày, hình như là kịch bản phim mới.

Hà Nhạc Nhạc đem nho đã bóc vỏ cho vào trong miệng Nguyễn Lân, lắc đầu, "Năm nay em dẫn Tu về nhà đón năm mới."

Nguyễn Lân méo miệng, "Vậy anh cũng phải đi."

Liếc mắt Nguyễn Lân trên đùi, Hà Nhạc Nhạc tiếp tục bóc nho, đưa đến vào trong miệng mình, "Bác bỏ."
"Nhạc Nhạc..." Tiếng kêu mềm mại vô cùng của Nguyễn Lân, thuận thế ngồi dậy ôm vòng eo Hà Nhạc Nhạc dính vào người cô, đôi môi mang theo hơi thở dụ hoặc hôn lên tóc trên trán cô, "Nói, anh và tên tiểu tử kia, em yêu ai hơn?"

"... Em yêu Đậu Đỏ hơn."

"Không ở trong bảng xếp hạng, chọn người khác."

"Không chọn." Hà Nhạc Nhạc rất rõ ràng đáp lại.

"Chọn hay không chọn?"

"Không chọn."

"Không chọn? ừ?" Bàn tay to mang theo độ ấm nóng bỏng tiến vào trong quần áo của cô, đôi môi khêu gợi đoạt lấy cái miệng nhỏ nhắn thơm mềm của cô, hương vị ngọt ngào lưu luyến ở giữa lời lẽ của hai người, làm say tâm hồn.

"Ừ..." Thân thể cường tráng vĩnh viễn không biết thỏa mãn, động tác dịu dàng lại dâʍ mỹ phát ra tiếng ngày càng cuồng dã cố chấp, làm cho cô càng ngày càng chìm đắm trong tình ái suиɠ sướиɠ, chìm đắm thỏa mãn khi bọn họ ôm nhau.
"A a ── "

Hình ảnh đột nhiên biến mất.

"A, ngượng ngùng quá, đã quên cắt bớt." Mục Duy cười nói, "Thôi Nhã Nhiên, theo một ý nghĩa nào đó, tôi phải cảm ơn cô, là cô làm tất cả tạo nên cô gái mà tôi yêu, vì thế, để báo đáp, tôi sẽ mời cô vĩnh viễn nhìn xem, nhìn xem kiệt tác xinh đẹp nhất cuộc đời này mà cô đã tạo nên."

"Không, đừng khóc. Đối với cô sau này đây là biểu đạt duy nhất cô có thể, vẫn nên quý trọng một chút mới tốt."

Thôi Nhã Nhiên kinh sợ nhìn nam nhân trước mắt ── không! Cô nhất định đang nằm mơ! Nhất định là đang nằm mơ!

Không ──