Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 331: Cảm giác như thế nào



Chương 331: Cảm giác như thế nào

Trời vào đông không có ánh nắng, trên ghế đôi dài trong công viên bệnh viện có ba người. Một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ mặc quần áo màu đen nhưng trên mặt lại có chỗ ứ máu, là Thân Đồ Mặc hai ngày nay đang ở phòng bệnh đặc biệt.

"Ông lão anh xem coi?" Một người phụ nữ khí chất xinh đẹp nhìn qua hơn bốn mươi tuổi kéo cánh tay của ông lão hỏi.

"Ừ... Ý của em thì sao?" Ông lão tóc hoa râm rất ôn hoà trả lời.

"Ý của em... Là ngu xuẩn."

"Ừ." Ông lão gật gật đầu.

Sắc mặt Thân Đồ Mặc không thay đổi liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái.

Người phụ nữ xinh đẹp tiếp tục nói, "Em đã hỏi qua đứa bé Thanh Phong kia, con bé nói, chỉ cần Tiểu Mặc đồng ý, cô bé lúc nào cũng có thể vào nhà Thân Đồ ── tiểu tử thối con nhanh theo mẹ trở về!"
Thân Đồ Mặc quay qua nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên không hề có ý mở miệng.

Sắc mặt người phụ nữ xinh đẹp nghiêm khắc nhìn chăm chú hắn một hồi lâu.

Tâm lý con trai của mình bà rất rõ ràng, con trai bà kế thừa đầy đủ các ưu điểm năng lực của chồng bà, cùng lúc đó, tính tình của hắn cũng lạnh lùng hơn so với chồng, càng thiếu hụt tình cảm giữa con người hơn.

Bà không biết do cách giáo dục của bản thân thất bại hay là gien của chồng quá cường đại, bà chỉ biết là nhiều năm trước, bà đã không còn trông cậy vào con trai mình sẽ giống như người đàn ông bình thường kết hôn yêu đương. Vì thế trải qua vài năm xem xét, bà chọn của nhà Thân Đồ một con dâu thích hợp, vốn dĩ lần trước muốn hai người gặp mặt quen biết rồi chuẩn bị hôn lễ, kết quả con gái người ta trở về nói với bà ──
"Nếu như gặp mặt con trai dì sớm hai tháng, con nghĩ con đúng là có cơ hội kêu dì một tiếng 'mẹ'. Nhưng mà bây giờ, Thanh Phong cảm thấy dì nên đợi mấy tháng nữa."

Bà vừa nghe thấy liền biết được con trai có tình hình lạ, điện thoại về nước hỏi, bà tức giận đến mức tim muốn ngừng đập!

Địch Phi Vân vậy mà làm ra cái chuyện vớ vẩn là 'nha đầu thông phòng', rõ ràng đã đem tai họa đến cho một cô gái đơn thuần trở thành đồ chơi của đám tiểu tử kia!

Nếu như không phải bà không thèm can thiệp vào sự nghiệp của chồng, bà đã sớm kêu chồng đem người phụ nữ làm việc không có điểm dừng kia sa thải rồi!

Đè nén tức giận đem sự việc nói với chồng, sau khi chồng bà trầm ngâm một lát liền nói một câu:

"Có lẽ, chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu."
Bởi vì một câu này, bà tạm thời đánh mất ý niệm về nước một chuyến trong đầu, nghe theo lời đứa bé 'Thanh Phong' chờ đợi mấy tháng.

Bà không có uổng công.

Chuyện phát triển càng hoang đường hơn nhiều so với vô số phim truyền hình điện ảnh cẩu huyết của Mâu Tư nhiều năm qua.

Mục Duy, Quý Tiết, Nguyễn Lân, Tần Chi Tu, mấy tên tiểu tử không làm người ta bớt lo kia lại giống như bị nguyền rủa lần lượt yêu cô gái nhỏ đáng thương kia!

Mà cô gái nhỏ đó lại có bản lĩnh làm cho bọn nó chung sống hoà bình như kỳ tích!

Đến cuối cùng, một ngày con trai tính tình lãnh huyết của bà cũng... động tâm.

Bà quả thực không biết nên cười to vài tiếng hay là nên lo lắng vạn phần!

Con trai có 'trái tim', đáng giá ăn mừng, nhưng mà... kế tiếp thì sao?

Ngay vào lúc bà còn đang lo lắng muốn tìm con trai nói chuyện hay không, con liền xông vào biển lửa 'có khả năng có người', dùng hành vi trực tiếp trắng trợn nói cho bà ── hắn đã đặt vui buồn của cô gái kia vào trong sinh mệnh của chính hắn.
Bà còn có thể nói gì chứ?

"Nói con đó, khó lắm mới muốn theo đuổi được một cô gái, con không thể dùng chiêu thức thông minh anh tuấn sao? Chạy vào phòng trống cứu người còn thiếu chút nữa đem mạng nhỏ của bản thân đặt vào đó, chuyện mất mặt như thế, con xác định con thật sự là con mẹ sao?"

"... Con rất xác định trừ con ra bên ngoài mẹ không có người con nào khác, nhưng con còn có anh chị em nào khác hay không, con cũng không xác định." Thân Đồ Mặc nhìn về phía ông lão.

Ông lão vốn dĩ không thèm đếm xỉa đến đột nhiên nghe những lời ấy sắc mặt liền thay đổi, "Chuyện này không hề buồn cười nha! Mỹ Mỹ, em đừng nghe nó nói bậy, sao anh lại có con riêng chứ, anh ── "

"Con riêng?" Lông mày nhíu lại.

"Anh, anh oan uổng mà, đứa con bất hiếu đứng lại! Trở lại giải thích rõ ràng cho ba!" Ông lão vội vàng la lên.
Khoé môi Thân Đồ Mặc khẽ nhếch, tiếp tục đi về phía cửa.

"Tiểu Mặc!" Phía sau truyền đến tiếng kêu.

Thân Đồ Mặc dừng lại.

"Con... Cảm giác như thế nào?" Hắn thật sự hiểu rõ được hương vị yêu thương sao?

"... Cũng không tệ lắm."

Nhìn theo bóng dáng Thân Đồ Mặc vào sảnh chờ lầu một, người phụ nữ xinh đẹp thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu tựa vào vai ông lão.

"Con càng ngày càng giống anh."

Ông lão cười cười, "Con nó may mắn hơn so với anh... Nếu như ở tuổi này của nó anh gặp được em, anh có thể sẽ ở bên em nhiều hơn mười tám năm."

"... Anh muốn em mới hai tuổi đã phải đi theo ông già là anh hả? Nghĩ hay quá! A..."

"Đúng vậy, nghĩ đến 'Mỹ' ."

Trong phòng bệnh cách đó, Hà Nhạc Nhạc đứng ở khung cửa sổ nho nhỏ nhìn cặp vợ chồng dưới công viên làm người ta vô cùng hâm mộ, trong lòng không yên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ngay từ đầu cô đã hiểu được, cô lựa chọn làm người trơ trẽn thậm chí là thống hận, nhưng cô quyết định sẽ không thay đổi.

Bọn họ không rời, cô sẽ không buông.

Theo trái tim, cho dù khó, nhưng cả đời sẽ không tiếc nuối.

Cửa phòng truyền đến tiếng động, hình dáng bất cứ lúc này cũng anh tuấn bất phàm như vậy, làm cho người ta không khỏi kính sợ sùng bái.

Nhưng cô lại không sợ hãi hắn như vậy nữa.

Một người vọt vào biển lửa cứu cha mẹ cô, cô sao lại sợ chứ?

"Đói bụng không?" Cô hỏi.

"Ừ." Hắn đáp.

Ban đêm, cô thẳng thắn thành khẩn nói rõ tình hình với cha mẹ. Cha mẹ lặng yên một hồi lâu, rồi mới nói cho cô biết một câu.

"Bọn họ đều đã tới."