Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 325: Nói xong nghỉ ngơi



Chương 325: Nói xong nghỉ ngơi

Giọng Thân, Thân Đồ Mặc? Hắn, hắn ở phòng chỉ đạo làm gì sao? Bây giờ đang trực tiếp!

... Trực tiếp. Đúng vậy, bây giờ đang trực tiếp, mỗi một câu Thôi Nhã Nhiên nói một chữ thừa cũng không có. Cô thì sao? Cứ như vậy? Khϊếp đảm khuất nhục không chút giãy dụa nhảy xuống cạm bẫy Thôi Nhã Nhiên đã đào sẵn?

"Tiểu Nhã, cô muốn tôi, tha thứ cho cô cái gì?" Chuyển mắt nhìn về phía Thôi Nhã Nhiên, Hà Nhạc Nhạc thong thả mà hờ hững nói.

"Thực xin lỗi..." Thôi Nhã Nhiên không nói tiếp vấn đề.

"Cô nói cô vào lúc tôi cần cô nhất cô đã lùi bước, vậy cô có thể nói cho tôi biết hay không, cô vì sao lại lùi bước?"

"Mình..." Dáng vẻ Thôi Nhã Nhiên muốn nói lại thôi, còn khó xử nhìn khán phòng.

"Làm ơn! Dựa vào thanh danh lúc đó của cô, ai ở cùng với cô cũng đều bị coi là mặt hàng giống như cô! Tiểu Nhã không làm bạn với cô là đúng! Gần mực thì đen gần đèn thì rạng!" Một cô gái trẻ tuổi trong tay giơ bảng có chữ 'Nhã' vẻ mặt ghét bỏ nói, mấy cô gái bên cạnh và vài fans cũng phụ họa.
"Mặt hàng giống như tôi? Dạng mặt hàng gì? Từ nhỏ đã câu dẫn nam nhân? Phá thai? Hít thuốc phiện? Mại dâʍ? Chứng cớ đâu!" Nói ra ba chữ cuối cùng, đôi mắt trong sáng của Hà Nhạc Nhạc giống như lửa rực cháy lên.

"Từng bước từng bước há mồm, liền đem những chuyện tôi chưa bao giờ làm nói ra giống như chuyện bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, 'nghe nói' có thể xuất ra một trăm cái kịch bản từ chỗ 'nghe nói'! Từ nhỏ đã câu dẫn đàn ông? Không hơn một ngàn cũng hơn một trăm? Đứng ra một người nói cho tôi xem!"

"Phá thai? Tôi dùng thân thể này sống hai mươi hai năm, lúc nào phá thai bản thân tôi cũng không biết? Hút thuốc phiện? Mại dâʍ? Những người tận mắt nhìn thấy xin mời ra đối mặt với tôi! Để cho tôi nhìn xem mình bị mộng du hay trên đời này có một Hà Hoan, Hà Nhạc Nhạc thứ hai!"
"Hà Hoan, bởi vì mọi người đều nói như vậy, vì thế mình ──" Vẻ mặt Thôi Nhã Nhiên áy náy hổ thẹn.

"Đúng vậy, mọi người đều nói như vậy. Vì thế tôi vẫn tưởng bản thân không đúng, trong lúc vô ý đã làm chuyện gì để mọi người hiểu lầm, cho đến khi trước lúc thi vào đại học một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Một người bạn đã lâu gọi đến..." Nhìn Thôi Nhã Nhiên, Hà Nhạc Nhạc không biết đáy lòng là giận hay là hận, hay thuần túy chỉ là ghê tởm.

"Cô ấy cho tôi biết, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta ở phía sau sắp xếp, muốn tôi hoang mang mang theo mục đích không rõ của cô ta mà đến trường thi."

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, bao gồm Thôi Nhã Nhiên ở bên trong.

Thôi Nhã Nhiên không dám tin nhìn Hà Nhạc Nhạc, "Hà Hoan, mình, mình biết cậu hận mình, nhưng ──" cả người run rẩy nhìn chăm chú Hà Nhạc Nhạc, vài giây sau, Thôi Nhã Nhiên giống như làm ra một quyết định gì đó, sắc mặt kiên định nhìn về phía khán phòng, "Đúng, là tôi làm. Mấy lời đồn này đều là, đều là tôi sắp xếp ── "
"Tiểu Nhã! Cô không thể bị oan như vậy! Cô ta căn bản là muốn trả thù cô!"

"Mọi người đừng nghe Hà Nhạc Nhạc nói xấu! Chị của tôi là bạn học của Tiểu Nhã, cô ấy chính mồm nói cho tôi biết năm đó chỉ có một mình Tiểu Nhã thay Hà Nhạc Nhạc nói chuyện, lần duy nhất Tiểu Nhã bị xử phạt là vì thay Hà Nhạc Nhạc đánh nhau! Hà Nhạc Nhạc! Lương tâm của cô bị chó ăn à! Lấy oán trả ơn!"

"Tiểu Nhã mọi thứ đều hơn cô! Có lý do gì để hãm hại cô chứ!"

"Nếu như cô nói là sự thật, cô còn có thể thi vào đại học trọng điểm sao?"

"Biết Tiểu Nhã lương thiện nên nói xấu cô ấy! Hà Nhạc Nhạc cô có thể đê tiện hơn không?"

"Tiểu Nhã lúc ấy mới bao nhiêu tuổi chứ! Cô coi chúng tôi đều là đồ ngốc hết sao?"

"Hà Nhạc Nhạc cút khỏi cuộc thi này ngay!"

Trên khán phòng một đám fans căm phẫn đứng lên, Thôi Nhã Nhiên trên sân khấu yên lặng rơi lệ cắn môi, cảm kích nhìn nhóm fans lắc lắc đầu cầu xin, ý bảo bọn họ đừng như vậy. Dáng vẻ cam chịu nhục nhã này của cô ta càng làm nhóm fans đau lòng hơn, một đám đều căm hận đến cực độ nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc.
Mắt thấy tình hình đã sắp không khống chế được, MC lo lắng nhìn về phía chỉ đạo, nhưng chỉ thị gì cũng không có. Đạo diễn, sản xuất, đài truyền hình! Các người rốt cuộc mặc kệ không để ý! Tôi cũng không để ý!

Nhìn tình hình trong khán phòng đã muốn nghiêng về một bên, Hà Nhạc Nhạc không để ý cong cong khóe miệng. Cô đã có chuẩn bị tâm lý, cô biết, trong lĩnh vực lồng tiếng cô tin tưởng mình có thể thắng được Thôi Nhã Nhiên, nhưng so về diễn trò, cô đến ngón tay của Thôi Nhã Nhiên cũng không bằng. Cho dù lấy ra được bằng chứng ── mấy thứ cô sưu tập thật sự có thể chứng minh cái gì sao?

"Nói xong rồi?" Giọng Thân Đồ Mặc lại vang lên, "Nói xong... tạm thời nghỉ ngơi một chút đi."

Ánh đèn trong khán phòng giảm dần, ba màn hình điện tử thật lớn trên sân khấu đồng thời chiếu một hình ảnh giống nhau.
Một tội phạm đang mặc quần áo tù nhân cải tạo.

Lời thuyết minh: "Còn nhớ rõ Hà Hoan không?"

Tù nhân nói: "Nhớ, nhớ rõ."

"Anh là thầy giáo thể dục của cô ấy, lớp học nhiều học sinh như vậy vì sao anh lại chọn cô ấy để xuống tay?"

"Bởi vì, bởi vì có một học sinh viết một tờ giấy nói cho tôi biết, cô ấy, cô ấy thấy Hà Hoan bị chú hàng xóm... sờ qua, hỏi tôi nên làm sao. Tôi nghĩ Hà Hoan nếu đã bị... bị dâʍ ɭσạи rồi, tôi đây... tôi chính là một tên súc sinh! Tôi ── "

"Học sinh viết tờ giấy kia là ai?"

"Tôi không biết, không có kí tên."

Hình ảnh vừa chuyển, một người đàn ông trung niên đang xem xét tấm ảnh chụp.

"Đúng, chính là bà cô này, rất nhiều năm, không phải ở khu của chúng tôi, nhưng thường xuyên đến khu nhỏ này của chúng tôi nói này nói nọ, trải qua mấy lần tôi đều nghe bà ta nói Hà Hoan ra sao như thế nào."