Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 163: Chân tướng vô vị



Cái miệng nhỏ của Hà Nhạc Nhạc ăn quả táo mà Tần Chi Tu gọt cho cô, khẩn trương trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh dần.

Nguyễn Lân và Quý Tiết cùng nhau trừng mắt về phía Tần Chi Tu, sắc mặt hai người nhất thời rất khó coi.

“Khụ... Được rồi a! Các cậu chuẩn bị xử lý chuyện Tiêu Toa như thế nào vậy?” Tông Kiên Định hỏi.

Câu này vừa hỏi ra, Nguyễn Lân và Quý Tiết lập tức ăn ý nhìn về phía Mục Duy. Ba ngày trước Mục Duy đã lên tiếng nói chuyện này để hắn xử lý, nhưng ba ngày rồi, bọn họ cũng chỉ nghe được một ít tin tức không liên quan mà thôi!

“không phải... Có cảnh sát xử lý sao?” Hà Nhạc Nhạc hỏi lại.

“Hừ...” Nguyễn Lân hừ lạnh một tiếng, lấy quả táo trong tay Hà Nhạc Nhạc ném vào thùng rác, lại rút khăn ướt lau tay cho Hà Nhạc Nhạc. “Loại chuyện như vậy, không cần phiền đến cảnh sát.”

“Lại càng không phiền đến cậu…” Quý Tiết khiêu khích nói, trừng mắt nhìn Nguyễn Lân một cái, lại liếc nhìn Mục Duy, “Nếu cậu dừng rồi, thì để tôi.”

Mục Duy cười cười, không để ý tới giọng nói khinh thường của Quý Tiết, “Nhạc Nhạc, đi ra ngoài mộtchút không?”

Ngồi ở trong xe việt dã của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc có chút mờ mịt nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ. cô chỉ nghĩ Mục Duy muốn đưa cô đến hoa viên trong bệnh viện một chút thôi, ai ngờ hắn trực tiếp mang cô đến bãi đỗ xe.

Nhưng đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, mấy ngày nay... cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với Nguyễn Lân. Tươi cười của hắn, cánh tay của hắn, khiêu khích của hắn, rất nhiều lúc côcũng không biết câu nói nào của bản thân buồn cười mà hắn lại cười thoải mái đến như vậy, cười đến mức cô phải cười rộ lên.

hắn kể về rất nhiều chuyện trước đây của hắn ── trước đây hắn là tên nhóc suốt ngày đánh nhau gây chuyện, kể về em trai của hắn, người mẹ ôn nhu lương thiện của hắn, lại kể về người cha tính tình độc đoán chuyên quyền của hắn. cô đã nghe rất nhiều chuyện vốn không nên nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ khi còn bé của hắn, cảnh tượng hai anh em hắn hợp lại trêu chọc cha hắn… buổi sáng hôm nay tỉnh lại, cô đột nhiên có chút sợ hãi.

cô sợ hãi trong thời gian này sẽ có cảm giác quen thuộc dần dần với Nguyễn Lân, sợ hãi trong trí nhớ của cô sẽ lưu lại nhiều dấu vết của hắn ── khoảng cách, mới là thứ duy nhất nên tồn tại giữa cô và bọn hắn!

Khách sạn? Thấy Mục Duy chạy xe vào bãi đỗ xe của một khách sạn lớn, Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc, “Mục tiên sinh ── ”

“Lại quên rồi?”

“... Duy, chúng ta tới đây làm gì?” hắn sẽ không muốn...

“A...” Mục Duy ngừng xe, nhéo cái mũi nhỏ của Hà Nhạc Nhạc, “Em nghĩ đi đâu vậy. Tôi đưa em đến một buổi họp báo.”

“... Ai?”

“Em đoán đi?”

không cần đoán. Ra thang máy không bao lâu, lỗ tai Hà Nhạc Nhạc đã nghe thấy toàn là tên của ‘Tiêu Toa’. Ba ngày trước Tiêu Toa cướp quần áo của cô, cũng tiện thể lấy đi di động và ví tiền của cô, nhưng ngày hôm sau Mục Duy đã đem ví tiền của cô và di động trở về, nói là tìm thấy ở một thùng rác trong khu phố.

cô do dự có nên báo cảnh sát hay không, cô thậm chí đã nghĩ có thể dùng việc này để trao đổi làm điều kiện hủy bỏ hợp đồng với Địch Phi Vân không, dù sao thì Tiêu Toa cũng là người của Mâu Tư, công ty luôn phản đối những tin tức không tốt. Nhưng hôm kia sau khi Thân Đồ Mặc đến bệnh viện liếc mắt nhìn cái một lát, cảnh sát lập tức đến bệnh viện lấy lời khai của cô.

Bây giờ Tiêu Toa mở họp báo nói có tin tức muốn tuyên bố là vì chuyện này sao?

Mục Duy nắm tay Hà Nhạc Nhạc ngồi ở một góc xa xa hội trường, rõ ràng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, còn có một cô gái trẻ trên đầu quấn băng, một tổ hợp như vậy xuất hiện ở hội trường thông thường sẽ có người chú ý mới phải, nhưng hình như lực chú ý của mọi người đều đang đặt lên sân khấu phía trước, tiếng động ở toàn bộ hội trường ồn ào như một cái chợ buổi sáng.

“Đến đây! Đến đây đến đây!” Theo tiếng kêu kích động của phóng viên và lời nói ồn ào của mọi người đang cố gắng chen tới gần hơn sân khấu, Hà Nhạc Nhạc thấy được một bóng dáng.

“Mời các vị phóng viên an tâm chờ một chút nữa! Mời mọi người trở về chỗ ngồi của bản thân, mời ── ”

“Vivian, nghe nói ba ngày trước cô tụ tập hút thuốc phiện bị bắt, có đúng vậy không?” một phóng viên không đợi người chủ trì nói xong đã giành nói trước.

“Tôi không có!” một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở trả lời.

Hà Nhạc Nhạc nhìn xem Mục Duy bên cạnh, không rõ tại sao Mục Duy mang cô đến đây.

“Vậy đoạn clip lan truyền trên mạng kia là cô thật đúng không?”

“không phải tôi! Tôi bị hãm hại! Tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”

“Vivian, nghe nói cô hút thuốc phiện đã nhiều năm rồi ── ”

“Yên lặng một chút, yên lặng một chút!” một giọng nói mạnh mẽ ở trên sân khấu truyền ra, “Hôm nay mời mọi người đến là muốn làm sáng tỏ lời đồn mấy ngày nay, mời mọi người cho chúng tôi chút thời gian, để Vivian nói rõ ràng hoàn cảnh của bản thân. Cảm ơn mọi người.”

Người đàn ông lớn tuổi nói chuyện rất uy nghiêm, bởi vì khi hắn mở miệng, phóng viên đều tạm thời im lặng lại, tuy rằng vẫn còn có người nhỏ giọng thảo luận, nhưng cuối cùng cũng không hỗn loạn như trước nữa.

“Vivian, giải thích rõ ràng với mọi người đi.”

“Ừ. Mọi người tốt lành, tôi là Vivian.” Giọng nói Tiêu Toa tràn ngập uất ức, “Mọi người cũng đã biết tôi khá lâu rồi, từ nhỏ nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, bình thường ── ”

“nói trọng điểm đi!” một phóng viên ở góc sáng lớn tiếng hô.

“A...” Mục Duy cười khẽ một tiếng. Hà Nhạc Nhạc không nói gì nhìn Mục Duy đang vui sướng khi người gặp hoa.

Giọng nói Tiêu Toa cách một lúc nữa mới vang lên, giống như bị áp lực gì đó, “Tôi biết mọi người bị lời đồn ảnh hưởng, hiểu lầm Vivian, Vivian không trách mọi người, bởi vì Vivian cũng không ngờ tới, bản thân sẽ bị em họ hãm hại.”

Rào rào ── quả bom này vừa tung ra, đám phóng viên cuối cùng cũng có phản ứng.

“Vivian, em họ của cô là ai? Chúng tôi trước giờ cũng chưa nghe cô nói qua mà!”

“Em họ của tôi rất nhiều bạn cũng đã gặp qua, là trợ lý của tôi Tiêu Diễm.”

Tiêu Diễm... trong đầu Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng hiện lên vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái có mái tóc ngắn cằm nhọn.

“A... Tôi biết! Trong đoạn clip kia cũng có nữ ── khụ khụ...” một phóng viên đang nói vội vàng dừng lại.

“Tuy nói việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng hôm nay Vivian cũng chỉ có thể bêu xấu nóivới mọi người! Tiêu Diễm tuy rằng là em họ của tôi, nhưng người chú kia của tôi tác phong không tốt, hai nhà chúng tôi đã không qua lại từ lâu rồi. Nhưng mấy tháng trước, Tiêu Diễm đột nhiên tới tìm tôi, khóc lóc cầu xin tôi giới thiệu công việc của cô ấy, nói rằng cô ấy đã bị người trong nhà đuổi ra ngoài. Tôi thấy cô ấy đáng thương, nên tạm thời cho cô ấy làm trợ lý của tôi, có thể là… cô ấy đã sớm nghiện rồi!”

“Nga...” Các phóng viên đều là cao thủ liên tưởng, Tiêu Toa nói ra hoàn cảnh của Tiêu Diễm, bọn họ đại khái cũng đã đoán được chuyện gì tiếp theo! Mà giải thích kế tiếp của Tiêu Toa cũng chứng thực suy đoán của bọn họ.

“Tiêu Diễm tiếp cận tôi là vì muốn tìm cơ hội hãm hại tôi, đoạn clip này cũng là cô ấy cố ý chụp ảnh quay phim không tốt rồi biên tập cắt nối để mọi người nhầm lẫn! Tất cả đoạn clip này đều là giả, tôi đương nhiên không chấp nhận, đồng thời cũng đã báo cảnh sát! Vì thế ba ngày trước Tiêu Diễm đã bị người nhà che giấu! Vốn dĩ cô ấy bị bắt cũng là đúng tội, nhưng cô ấy lại không cam lòng, liền cố ý truyền ra thông tin về đoạn clip giả đã cắt nối biên tập cố ý vu hại tôi!” Vừa nói xong, Tiêu Toa đau lòng khóc thành tiếng. Tiếng khóc cực kỳ bi ai làm cho trái tim của các phóng viên nam đều đau, nghĩ lại lúc trước có thể mình đã oan uổng cho ảnh hậu trẻ tuổi xinh đẹp này rồi.

Mục Duy gật gật đầu, “không hổ là ảnh hậu.”

“cô ấy... Hình như là đang nói dối đúng không.”

Mục Duy ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Làm sao em biết?”

“... Bởi vì tôi biết cảm giác bị người khác ác ý hãm hại, mà cô ấy…” Hà Nhạc Nhạc nhìn về đám người kia, “Chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút.” Mục Duy vỗ vỗ tay Hà Nhạc Nhạc, trong lòng co rút đau đớn, “Cảm giác của em đúng rồi, cô ta hút thuốc phiện tuy là do bị Tiêu Diễm ảnh hưởng, nhưng tụ tập lại hút thuốc phiện rồi dâm loạn là do cô ta chủ động, bởi vì Tiêu Diễm bị bắt nên không thể phản bác, cô ta liền đem tất cả đổ lên đầu Tiêu Diễm, còn đổ sạch sẽ như vậy, tự nhiên như vậy, a… đây chắc là lý do thoái thác mà cha của cô ta nghĩ ra được.”

“... Ai nắm giữ quyền lực của lời nói, người đó liền nắm giữ ‘chân tướng’.” Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh nói, không có chút hận đời, trên khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn lộ ra vẻ rộng rãi đã thông hiểu thế sự cuộc đời.

“Đúng vậy, nhưng có rất nhiều lúc, chân tướng là gì cũng không quan trọng.” Mục Duy nói.

“Trong khoảng thời gian này Vivian chịu đựng rất nhiều áp lực và uất ức, lần họp báo này hy vọng công chúng có thể hiểu rõ chân tướng, không cần bị người xấu lợi dụng ── ”

“cô nói dối!” một tiếng thét thật lớn đột nhiên vang lên từ trong đám phóng viên! “cô là một kỹ nữ ti tiện! Lại đi nói xấu con gái của tôi!”

“A a a a ── ”

“A! Axít sunfuric!” “Trời ạ! Mặt của cô ấy!” “Cảnh sát! Mau gọi cảnh sát!” “Mau gọi xe cứu thương!”

“Tiêu Vĩnh! Mày! Bắt lấy hắn! Mau bắt lấy hắn! Toa Toa! Toa Toa!”

“Ba ba! Ba ba!”

Trong cảnh hỗn loạn, Mục Duy mang Hà Nhạc Nhạc đứng dậy rời đi, trước khi đi, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn về phía sân khấu, Mục Duy lại chìa tay che mắt cô đi.

“đi thôi.”

Hà Nhạc Nhạc nhịn không được cả người lạnh như băng. cô không dám hỏi ── tất cả những việc này có phải hắn làm …. hay không.