Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 88: Công danh lợi lộc



Bà chỉ là một hạ nhân, chủ nhân nói cái gì, bà đi làm cái đó. Hiện giờ lão thái thái muốn mời cô nương nhà này qua chơi, vậy nhất định phải mời qua.

Tiểu Kiều cười gật đầu một cái với Chương ma ma, rồi đi múc nước rửa mặt rửa tay. Vào mùa hè, trong nhà đào một giếng nước, cuối cùng không cần phải chạy đi thật xa vào trong thôn lấy nước.

“Cữu nãi nãi, hiện giờ nãi nãi chúng ta có thai, đặc biệt nhớ nhung điệt nữ nhi, kể cả lão thái thái của chúng ta đều muốn gặp mặt tiểu thư đấy, người xem?” Chương ma ma nói mục đích của mình.

Ngô thị nói: “Mấy đứa đều đã quen lỗ mãng rồi, đi tới chỗ các ngươi không quen, hôm nay Chương ma ma ở lại đây ăn bữa cơm, xong rồi, ta để người tiễn các ngươi về!” Ngô thị đây là không đồng ý, Chương ma ma định nói cái gì, nhưng không thể ép buộc bắt người đi, chỉ có thể uất ức ăn cơm, bị tiễn đi.

Ở trên đường, hai nha đầu đi theo Chương ma ma ai oán nói: “Ma ma, nhà này không phải sĩ cử, lão thái thái chúng ta tự mình phái ma ma tới đây mời, còn không vui lòng! Chẳng qua là người nhà quê, coi bản thân quý giá như vậy!” Hôm nay bọn họ coi như nhìn thấy, người nhà này còn tự mình làm cơm, hai đứa nhỏ này còn nói là tiểu thư, vốn không phải, phải làm việc cho gà ăn nữa, kể cả phòng ốc chỗ này đều là đất bùn, nào tốt chút nào? Cho nên đối với việc lão thái thái ăn nói nhũn nhặn tới mời người, bọn họ rất không ưa.

Chương ma ma nghe xong nói: “Nói ở trước mặt ta thì thôi, nhưng ở trước mặt người khác thì đừng nói, lão thái thái làm việc tự nhiên có đạo lý, cho dù người ta như thế nào, cũng là thân thích của thiếu nãi nãi, không biết hiện giờ thân thể thiếu nãi nãi quý giá sao. Đều làm nha hoàn lâu như vậy rồi, không có chút ánh mắt nào!”

Nha hoàn kia nghe mà xem thường, thiếu nãi nãi thì sao chứ? Còn không phải bị lão thái thái quản gắt gao sao? Hiện giờ không để nàng ta ra cửa, không hề mạnh hơn bọn họ.

“Nương, sao bọn họ lại tới?” Tiểu Kiều hỏi. Bọn họ không phiền, chúng ta sẽ phiền.

“Nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu tại núi sâu có khách tìm. Đều là đạo lý này.” Nếu không phải nam nhân mình được Huyện thái gia mời, nếu không phải chất nhi mình thành Cử nhân, Chương lão thái thái này không thể ân cần như vậy.

Tiểu Phượng nói: “Không phải định làm mai cho tiểu Sơn ca đó chứ.” Hiện giờ biểu ca tiểu Sơn thành Cử nhân rồi, lại chưa thành thân, có rất nhiều người có ý đồ với hắn đấy.

Ngô thị nói: “Tiểu oa tử gia gia, đừng hỏi chuyện này.” Mặc dù bây giờ trồng khoai tây khá hơn rồi, nhưng trong nhà lại mua chừng mười mẫu đất, hiện giờ đất trong nhà xem như có thể rồi, Diệp Trụ liền quan tâm chăm sóc đất đai.

Năm nay bọn họ còn trồng thêm hai mẫu ruộng cây đậu đũa muộn, chuẩn bị bán đậu đũa khô. Bởi vì số lượng nhiều, cho nên mời người tới giúp một tay hái, dĩ nhiên đều thanh toán tiền công.

Mọi người đều nói, nhà bọn họ càng ngày càng tốt, cũng nói bên này phong thủy tốt, bằng không sao mới một hai năm, lại nhanh phất như vậy? Nhưng bọn họ đứng nói chuyện không đau lưng, không nỗ lực bỏ ra, nào có thu hoạch? Chỉ nói ao cá của đại ca đi, đây chính là ngày ngày đều phải cẩn thận nhìn, còn phải đề phòng mùa hè khô hạn, còn phải đề phòng cá bị bệnh, việc gì mà không tốn tâm tư chứ? Mặc dù con đường tiêu thụ đã chuẩn bị tốt, nhưng quá trình trung gian mất không ít sức lực.

Còn có trồng khoai tây này, chính là thức khuya dậy sớm, giai đoạn nẩy mầm hầu hạ như tiểu oa tử vậy, sơ ý một chút sẽ thành mầm thối rồi. Cách một khoảng thời gian sẽ phải bón thúc, còn có nạn sâu bệnh, cũng phải tìm cách giải quyết, người nhà quê kiếm tiền không dễ dàng, một nửa dựa vào cần lao, một nửa phải xem ông trời có cho mặt mũi không. Nhớ mùa hè năm nay mưa như thác đổ, cả nhà đều sợ nước trong ao cá tràn ra, khiến tất cả cá bị trôi đi, đây chính là đội mưa to ở bên ao cá canh chừng đấy, có bị tội hay không.

Mọi người chỉ thấy hiện giờ nhà tiểu Kiều phất lên, nhưng ai sẽ thấy bị tội trong đó.

Nhưng nếu do bọn họ vất vả chăm chỉ lao động có được, tiêu xài như vậy, sẽ lẽ thẳng khí hùng. Không có chút gánh nặng trong lòng.

Trong nhà mua nhiều đất thì sao? Đó là bọn họ đường đường chính chính kiếm được, không ăn trộm không cướp giật.

Người phá hoại cũng có, những người trộm cá trộm rau kia, còn không phải đều có sao? Nhưng kể từ khi Huyện thái gia gọi Diệp Trụ lên, có rất ít người như vậy nữa, dù sao những người đó cảm thấy Huyện thái gia mời Diệp Trụ rồi, vậy khẳng định không đắc tội được.

Cho nên mặc dù nhà tiểu Kiều không vì khoai tây này mà được chỗ tốt tiến thêm một bước, nhưng vô hình vẫn có chỗ tốt.

Tối thiểu hiện giờ Quách thị không dám kêu trời trách đất với Diệp Trụ nữa, nói mình mệnh khổ, không được chào đón. Kể cả lão gia tử, sau khi Huyện thái gia gọi Diệp Trụ qua, cũng khó có được mà nói mình có Diệp Trụ là nhi tử tốt, đã tranh sĩ diện cho lão Diệp gia rồi.

Diệp Tiểu Kiều biết trồng khoai tây này không phải con đường lâu dài, bởi vì nếu như phía nam đã có, như vậy truyền ra chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ kiếm mấy vụ trước mắt, tiện thể đề cao địa vị của mình, cũng là thu hoạch ngoài ý muốn. Mấu chốt là Huyện thái gia này coi trọng khoai tây, nếu là người khác, cảm thấy chỉ là một món đồ ăn, có gì hay mà mở rộng, đó chính là toi công, bằng vào lực lượng của một người thì không đủ.

Nhưng theo số lượng khoai tây tăng nhiều, khoai tây này cũng là đồ tốt, cho dù về sau trồng nhiều một chút, cũng không cảm thấy thua thiệt. Chỉ cần có ý tưởng, không lo không kiếm được tiền.

“Thu lúa năm nay phải mời người rồi!” Lập Hạ thương lượng với mọi người, ruộng nước trong nhà hiện giờ đã có mười lăm mẫu rồi, người cả nhà khẳng định làm không hết được, lúc này tất cả mọi người đều bận, làm phiền người khác cũng không tiện, ý của Lập Hạ là bỏ tiền thuê người làm công nhật, chiếu theo một ngày bao nhiêu tiền công trả tiền, làm ba bốn ngày, lúa này cũng thu xong.

Ngô thị nói: “Chuyện trong nhà con an bài, đến lúc đó chúng ta quản một bữa trưa.” Trong nhà tiểu Kiều mời người làm giúp, cơm này bao đủ, hơn nữa tuyệt đối có thức ăn mặn, cho nên người trong thôn đều vui lòng tới. Không chỉ ăn no bụng, còn có tiền cầm, chuyện tốt như vậy ai mà không làm chứ.

Ngô thị đã sớm mua thịt heo trước rồi, kể cả gà trống cũng giết hai con, chỉ chờ thu hoạch vụ thu này đấy. Chờ trong thôn bắt đầu gặt lúa, trong nhà tiểu Kiều bắt đầu bận rộn, mặc dù không nhiều đất như Trương địa chủ, nhưng vẫn nhiều hơn nhà người bình thường một chút.

Bắt đầu từ hôm qua tiểu Kiều và tiểu Phượng đã bắt đầu hầm xương, xương heo này nấu càng lâu, càng dinh dưỡng. Vui sướng uống một chén, thoải mái hơn bất cứ gì.

Ngô thị đã sớm bắt đầu nhào bột, chờ chưng màn thầu rồi, bánh màn thầu dùng bột mì cùng bột cao lương, bột ngô trộn lại nhào chung, ăn cũng thú vị.

Sau khi người làm trong ruộng về, cầm lấy có thể ăn vài cái. Chính bởi vì như vậy, cho nên mọi người làm việc đều ra sức mười phần, tốn ba ngày, đã thu xong hoa màu trong ruộng, Lập Hạ thanh toán tiền công, tiểu Kiều ghi sổ, hạt thóc vàng óng đang phơi trong sân phơi nhà tiểu Kiều rồi.

Vì Ngô Sơn trúng cử, cho nên một ít ruộng dưới danh nghĩa của hắn có thể miễn thuế, Ngô đại cữu cũng nói, để nhà Diệp Trụ ghi dưới tên Ngô Sơn, nhưng cuối cùng mọi người thương lượng rồi, sau này bản thân Ngô Sơn khẳng định còn tiến thêm một bước, thêm với nhận thân thích này, thân thích khác nói sao? Không thể tìm phiền toái cho người ta, vì vậy không ghi dưới tên Ngô Sơn.

Vốn vì Ngô Sơn thành Cử nhân, chỗ tốt vô hình cho nhà tiểu Kiều sẽ có nhiều hơn, làm người phải biết đúng mực, vì vậy số đất có thể miễn thuế vẫn để trong nhà Ngô đại cữu lấy.

Vào ngày mùa, Chương gia phái người đón tiểu Kiều và tiểu Phượng đến nhà bọn họ, nhưng cuối cùng không đón, Chương ma ma trở về nói lại với Chương lão thái thái, Chương lão thái thái hồi lâu mới hỏi: “Thiếu nãi nãi các ngươi và nhà cữu nãi nãi có quan hệ không tốt sao.”

Chương ma ma do dự một lát, không biết nói sao. Chương lão thái thái thở dài nói: “Nhi tử của ta tự ta biết, hắn nhìn trúng Diệp gia này, ta cũng không nói gì, hắn vốn không có tiền đồ gì, có thể giữ gia nghiệp là được, thêm với ta cũng có tư tâm, hai tôn tử tôn nữ của ta, tìm mẹ kế nông thôn, vậy về sau không bị khinh bỉ, vì vậy, nên ta đã đồng ý hôn sự này. Thứ khác ta đều không trông cậy vào. Dù sao cữu lão gia là người đọc sách, không coi như bôi nhọ, nhưng cuối cùng vẫn hơi nóng nảy, ta thấy thiếu nãi nãi các ngươi nói chuyện làm việc không lưu loát. Vốn không trông cậy vào nàng ta có thể làm cái gì, hiện giờ nhị ca nàng ta được Huyện thái gia ưu ái, cũng là chuyện tốt cho chúng ta, nhưng nàng ta chính là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, còn phải mất thể diện đi mời người.”

Từ sau khi Diệp Huệ Nhi gả tới, người bên nhà mẹ nàng ta tới đều là kiểu gì chứ? Không phải chiếm tiện nghi chính là muốn chỗ tốt, những người này chẳng ai có bản lĩnh gì, hiện giờ nhị cữu lão gia này cho dù là bản thân, vẫn là thân thích, đều có tiền đồ, nàng ta ngược lại không qua lại, đây không phải tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng thì là gì?

“Các ngươi cũng đừng xem thường bọn họ, ta thấy mấy oa tử nhà nhị cữu lão gia này đều có tiền đồ, hiện giờ khi bọn họ còn chưa phát đạt chúng ta giúp một tay, về sau chỉ có chỗ lợi chứ không có chỗ hại cho nhà chúng ta, đáng tiếc không có ai hiểu, ta cũng không trông cậy vào nàng ta.” Chương lão thái thái cảm thấy mình lo lắng mệt mỏi, nhưng con dâu lại không lĩnh tình. Nhưng mà đối với người con dâu này, bà vẫn có thể cầm nắn trong tay được. Mà bên chỗ nhị cữu lão gia, chỉ có thể chậm rãi cải thiện quan hệ.

Chương gia có chút tiền, nhưng trong quan trường không có ai, khó khăn lắm mới có thể có quan hệ với Ngô Cử nhân này, lại bị con dâu biến thành như vậy.

Chương ma ma nghe lão thái thái nói vài lời trong lòng, biết lão thái thái tin tưởng bản thân, nhưng mà, nàng vẫn còn hơi xem thường nhà Diệp Trụ, vẫn là ánh mắt có hạn, cảm thấy người nhà như vậy, không đáng chú ý gì.

Cứ nói hai nhi tử nhà bọn họ, còn không phải cả đời làm người nhà quê sao? Nuôi cá? Việc này, kể cả nhi tử nàng đều không cần đâu, có thể gì chứ? Thu vào một tháng còn không bằng một cửa hàng Chương gia, còn đứa nhỏ hơn, đang đi học, nhưng ai biết có thể học thành dạng gì? Tứ cữu lão gia này ngược lại đi học nhiều năm như vậy, còn không phải kể cả một tú tài còn không thi đậu sao? Chương ma ma cảm thấy bên trên mộ tổ lão Diệp gia này không bốc lên khói xanh.

Còn có Ngô Cử nhân này, người ta họ Ngô, không phải người một nhà với Diệp gia, nếu lão thái thái muốn tìm quan hệ, trực tiếp giao thiệp với Ngô gia không được sao, cần gì phải nhất định thông qua Diệp gia chứ?

Tiểu Kiều biết nhà cữu cữu định xây nhà rồi, vốn có thể mua nhà trong huyện, nhưng ông ngoại và bà ngoại đều ở nông thôn cả đời, giờ phải vào trong thành, thật sự ở không quen, cho nên cuối cùng quyết định vẫn xây nhà ở Trương gia loan, cũng có rất nhiều hương thân đều ở nông thôn, coi chỗ kia thành nhà cũ của mình.

Thật ra thì kể từ khi Ngô Sơn trúng cử, cũng có người tặng viện cho hắn, đây đều là nhân chi thường tình, nhã thất không thu, ngược lại thành quá thanh cao rồi, cho nên nói, hiện giờ nhà Ngô đại cữu cũng có nhà trong huyện thành rồi. Vốn cho rằng vì sao tất cả mọi người đều liều mạng đi học muốn khảo công danh chứ? Chỗ tốt trước mắt cũng quá động lòng người.

(*) Nhã thất: Nhã – giao tình, thất – phòng ở

Nhưng Ngô Sơn không tùy tiện nhận phòng ốc của người ta, phải nhìn người. Quan hệ thân mật giữa quan lại thân sĩ, đây là không thể thiếu được.

Ngô đại cữu nói: “Trương gia loan là gốc của chúng ta, ở chỗ này cả đời, tiểu Sơn phải đi ra ngoài, phòng ốc trong thành cứ giữ lại để sau này hắn và thê tử hắn ở.”

Cho nên chờ qua thu hoạch vụ thu, nhà bà ngoại tiểu Kiều bắt đầu xây nhà rồi, vốn có thể xây khi Ngô Sơn trúng tú tài, nhưng khi đó cảm thấy vẫn nên đợi thêm, vì vậy đợi mấy năm, Ngô Sơn trúng cử, hiện giờ xây nhà không có chút áp lực nào. Lần này có thể đại động thổ, không chỉ nhà gạch ngói, hơn nữa có thể xây vài lầu, hương thân chung quanh đây đều tỏ vẻ, kể cả nhà Trương địa chủ cũng tặng quà qua.

Còn Ngô thị cũng đi qua bên kia giúp đỡ nấu cơm mấy lần, tiểu Phượng trở lại nói với tiểu Kiều: “Hiện giờ trong nhà bà ngoại có cả nha hoàn, nghe nói là người khác đưa, nhưng bà ngoại và cữu mẫu đều không quen, cảm thấy bọn họ vướng chân vướng tay.”