Nguyệt Quang Tiểu Hoa

Chương 4



16

Tôi bị Đoàn Cảnh Thâm đưa về nhà.

Hình như anh ấy lại đổi nhà rồi, lần này là ở bên đường vành đai hai, rất gần công ty của anh ấy.

Khi anh ấy nghèo đến mức chỉ có thể lấy học phí của tôi, anh ấy nói với tôi: "Nam Giai, về sau anh mua nhà sẽ ghi tên em đầu tiên."

Đáng tiếc, lúc đó là tôi đòi sống đòi chế.t rời bỏ anh ấy.

Vậy nên, ngôi nhà hiện tại của anh không liên quan gì đến tôi nữa.

Khi kiểm tra sức khỏe toàn trường năm thứ hai, tôi nhận được một tin sốc.

Tôi bị ung thư.

"Các tế bào ung thư đã lan rộng rồi, không sống được lâu nữa." Vị bác sĩ đeo kính lắc đầu tiếc nuối nói.

Lúc đó tôi mới mười chín tuổi, ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Không biết rằng tại sao trường lại tổ chức một buổi kiểm tra sức khỏe quy mô lớn.

Cũng không biết rằng giấy khám sức khỏe thậm chí còn không có dấu của bệnh viện trên đó nên không được tính.

Tôi chỉ biết cả tôi và Đoàn Cảnh Thâm cộng lại cũng không có nổi 1000 tệ trong túi.

Để chữa bệnh cho tôi, anh tôi đã phải bán nửa cái mạng của mình.

Vì vậy tôi về nhà và ném chiếc balo xuống đất, nói với anh ấy:

"Anh ơi, em không đi học nữa."

"Học phí năm sau không phải kiếm cho em nữa."

"Em nhìn trúng một tên tiểu tử tóc vàng, ánh mắt rực lửa, ngày mai em sẽ đi cùng cậu ấy."

Đoàn Cảnh Thâm mắng tôi bị điên.

Nhưng tôi vẫn đi.

Anh ấy không thể ngăn cản tôi.

Anh ấy làm sao mà ngăn cản được, chiếc xe đạp cũ nát của anh đạp đến nỗi bánh xe bốc khói cũng không đuổi kịp.

Tôi ngồi trong chiếc Cadillac kinh doanh mà có cảm giác như đang cõng cả thế giới trên lưng.

Lý do tại sao tôi ngồi trong một chiếc Cadillac kinh doanh là vì một người đàn ông giàu có đột nhiên tìm đến tôi.

"Ôi, cô bé, tôi thấy cô cũng thật đáng thương."

"Tuổi còn trẻ mà đã mắc phải căn bệnh này."

"Thế này đi, ở nước ngoài tôi có viện điều dưỡng, cô cứ ở đó an tâm dưỡng bệnh đi."

"Đừng nói cho anh trai cô biết, chắc cô cũng không muốn làm chậm trễ anh trai cô đâu nhỉ."

Điều cuối cùng khiến tôi quyết định, là câu nói đó——

"Cô đã kéo chân anh trai cô quá nhiều rồi."

Vì vậy, tôi lưu loát viết một bức thư, định gửi cho Đoàn Cảnh Thâm vào mười năm sau khi tôi chết.

Đại khái là:

[Anh, hãy mãi mãi quên em đi.

Em không phản bội anh, chỉ là cuộc đời của em đến đây là hết.

Đời này anh phải sống tốt.]

Khi viết lá thư này, tôi khóc lóc rất thảm thiết.

Tôi đã từng nghĩ đến viễn cảnh Đoàn Cảnh Thâm của hơn mười năm sau dựa vào bia mộ của tôi, khóc lóc mắng tôi ngu ngốc.

Chỉ là xuân đi thu tới, năm này qua năm khác, tôi vẫn chưa chết.

Lúc đó tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Không đúng.

Bác sĩ, nhà giàu, trùng hợp đến vậy sao?

Làm sao người đó có thể biết chính xác hoàn cảnh gia đình tôi như vậy?

Có người đã lừa tôi.

Để khiến tôi rời xa anh trai mình.

17

Đã nhiều năm trôi qua.

Không phải là tôi chưa nghĩ đến việc kể hết mọi chuyện với Đoàn Cảnh Thâm để giải tỏa hiểu lầm.

Nhưng mà tôi thiếu bằng chứng.

Chẳng lẽ tôi chạy đến mơ hồ nói với anh ấy: "Anh, thật ra lúc đó em rời bỏ anh là bởi vì em hiểu lầm mình mắc bệnh ung thư, nhưng bây giờ em biết không sao em đã trở về rồi."

Nói thế thà nói: "Lúc đầu em là sói mắt trắng muốn đá anh đi, bây giờ anh làm ăn phát đạt, em không biết xấu hổ quay lại rồi đây." còn có uy tín hơn.

Chủ yếu là tôi không thể mất mặt trước mặt anh ấy được.

Ừm, tôi luôn cảm thấy tôi phải ngồi trên người anh ấy, làm sao tôi có thể cúi đầu trước một người bị tôi đè dưới thân được chứ?

Không có cái lý đó.

...

Cửa nhà mở ra.

Tôi tưởng rằng là anh trai đã về bởi vì sáng sớm đã không nhìn thấy anh ấy đâu.

Kết quả là một người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng lớn, có ngũ quan thanh tú.

Đối mắt với cô ta hai giây, cô ta nở nụ cười ngọt ngào: "Cô là... Tống Nam Giai à? Cô nên gọi tôi là chị dâu."

Tôi suýt nữa đóng sầm cửa vào mặt cô ta.

18

Tưởng Hựu Y là tiểu thư của tập đoàn Tưởng thị.

Cũng là bạn gái tin đồn của Đoàn Cảnh Thâm.

Tôi đứng đối diện với cô ta ở cửa nhà, cô ta muốn vào nhà nhưng tôi không cho.

"Nam Giai, cô không được dạy dỗ à? Xem ra sau khi kết hôn với anh trai cô, tôi phải thay anh cô dạy cô thật tốt."

Tôi nhìn cô ta, bất kể thế nào cũng muốn nói một từ: "Cút".

Nhưng bây giờ chuyện khiến tôi càng buồn hơn là.

Cô ta biết mật khẩu nhà Đoàn Cảnh Thâm.

Điều này có nghĩa là gì, tôi không dám nghĩ tới nữa.

"Tôi không có chị dâu." Tôi ngước mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói.

"Thế thì ngại quá. Tôi có phải chị dâu của cô hay không hình như cô nói không được tính, chỉ cần anh trai cô thừa nhận thì tôi chính là chị dâu của cô."

Cô ta ôm tập tài liệu trên tay, dường như muốn đi đường vòng với tôi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi thấy rõ rằng cô ta đột ngột đưa tay vào.

Sau đó là một tiếng kêu đau đớn.

Lực đóng cửa của tôi không hề nhỏ.

Cô ta nắm chặt bàn tay và ngồi xổm trên mặt đất một cách đáng thương.

Tôi đang muốn hỏi "Chị gái à, chị đang giả vờ cho ai xem vậy?"

Thì cách đó không xa, Đoàn Cảnh Thâm đang xách một túi đồ ăn sáng.

Anh ấy nhướng mày lên nhìn chúng tôi.

19

"Cảnh Thâm, sao em gái anh lại thế này chứ?"

Trong phòng khách, anh tôi đang băng bó vết thương cho người phụ nữ khó hiểu đó.

Tôi tức giận đá vào chiếc ghế trước mặt.

"Là cô tự cho tay vào, đừng có hãm hại tôi."

Đoàn Cảnh Thâm không hề nheo mắt, tập trung bôi thuốc mỡ và băng bó cho người phụ nữ trước mặt.

Cái dáng vẻ bình thản đó làm tôi tức điê.n lên được.

Người phụ nữ này mà thật sự là chị dâu của tôi, thà rằng xúc ba nắm đất và chôn anh tôi luôn còn hơn.

Đoàn Cảnh Thâm cất hộp thuốc về chỗ cũ, để tôi ở lại với người phụ nữ đó.

"Nam Giai, chuẩn bị để tôi làm chị dâu của cô đi."

Nhân lúc anh tôi không ở đây, Tưởng Hựu Y cũng không thèm bày ra bộ mặt đáng thương như vừa nãy nữa.

Cô ta giật giật những ngón tay được Đoàn Cảnh Thâm băng bó rất đẹp.

"Nếu không, đợi tôi làm chị dâu cô thì cô sẽ chịu khổ đấy."

Tôi cười khẩy lại nhìn cô ta.

"Mật khẩu nhà anh tôi."

"020306."

"Đó là sinh nhật của tôi."

"Đợi khi nào dãy số này biến thành của cô..."

"Thì cô hãy lại nói muốn làm chị dâu của tôi đi."

Rõ ràng những gì tôi vừa nói đã khiến cô ta đố kị.

Một lúc sau, tôi nghe thấy cô ta hằn học nói: "Thèm muốn anh trai của mình, đúng là không biết xấu hổ."

Đoàn Cảnh Thâm không nghe thấy cô ta mắng tôi.

Nhưng anh ấy thấy rõ rằng tôi đột ngột đứng dậy và ấn bàn tay bị thương của Tưởng Hựu Y lên bàn.

Tưởng Hựu Y thật sự rất giỏi giả vờ.

Vừa rồi còn chửi tôi, vậy mà giờ cô ta lại đau đớn rơi nước mắt.

Tôi nghe thấy tiếng Đoàn Cảnh Thâm ở sau lưng.

Giọng điệu không có chút tình cảm nào: "Nam Giai, buông tay."

Tim tôi bỗng có chút đau.