Ngưu Nam

Chương 254



Tháng tư âm lịch, thời tiết ngày càng ngày trở nên ấm áp ẩm ướt, lượng mưa của năm nay dồi dào hơn năm ngoái, mấy cơn mưa đổ xuống, các nhà nông đều giãn chân mày ra.

Tuy rằng nói hiện tại làng bọn họ có đập nước, dưới tình hình chung cũng không cần lo lắng hoa màu trong ruộng sẽ chết khô nhưng mà gánh nước tưới ruộng thật sự quá mệt mỏi, nếu thời tiết không hạn hán, nước suối trên núi trực tiếp có thể dọc theo mương nước chảy tới đầu ruộng, nào đâu phải giống như năm ngoái, một gánh một gánh một xe một xe chở nước từ bên đập nước.

Bây giờ khí trời ấm áp lên, hoạt động của con muỗi con rắn con kiến cũng liền thường xuyên theo, tháng tư trôi qua chính là tháng năm, theo truyền thống tháng năm được gọi là tháng độc, thượng trung hạ tuần của tháng này, mỗi phùng ngũ phùng lục phùng bảy (méo biết là ngày mùng 5, 6, 7 hay là thứ năm thứ sau hay thứ bảy nữa, cầu trợ giúp) đều bị gọi là ngày độc, tết Đoan Ngọ đó là ngày đứng đầu của cửu độc.

Mùa này thời tiết hay thay đổi, mọi người liền dễ dàng bị bệnh, thông thường nhất chính là thượng hỏa (nóng trong người), mùa thu đông không chú ý dưỡng sinh, lúc này cũng dễ dàng bị bệnh.

Ở dưới sự trợ giúp của lão Bạch tiên sinh, Lâm Khoát rốt cục dùng thảo dược gã trồng tại ngưu Vương trang gom đủ thành một toa thuốc —— tháng năm thang. (thang ở đây là thang thuốc, chứ không phải canh nhé).

Thang thuốc này là toa thuốc do lão Bạch tiên sinh cung cấp, tác dụng chủ yếu chính là phá độc khư tà, dược tính khá ôn hòa, có tác dụng hạ hỏa, nhưng mà cũng sẽ không rất hàn (lạnh), người già trẻ con đều có thể uống, chỉ cần không quá liều, trên cơ bản sẽ không sinh ra cái tác dụng phụ gì đối thân thể.

Giá tiền là mười lăm tệ một thang, lúc mới vừa nghe nói cảm thấy có chút rất rẻ, dù sao dược liệu khó trồng, nhìn Lâm Khoát cả ngày lên núi xuống núi cũng rất khổ cực. Chờ anh chân chính nhìn tới vật thật, lại cảm thấy hơi có vẻ lừa đảo, thang thuốc vừa mở ra, ánh vào tầm mắt chính là vài miếng dược liệu thưa thớt như vậy,  một thang thuốc này của bọn họ, còn có vẻ nhỏ xinh một chút so với thang thuốc người ta bán.

“Liền chút xíu này, có thể có dược hiệu sao?”. Lão Chu có chút lo lắng, đừng tới khi đó đập bể bảng hiệu  Ngưu Vương trang bọn anh.

“Lão Bạch tiên sinh nói là đủ rồi, tôi thấy cũng không cần quá nhiều, dù sao cũng là dược mà, lại không thăm khám bệnh, người ta cái tình huống gì tôi cũng không biết, đừng tới khi đó ăn đổ bệnh luôn”. Lâm Khoát ngồi ở trên ghế xoa xoa tay, bận rộn lâu như vậy, lần đầu tiên bán dược, tâm tình của gã cũng là có chút thấp thỏm, một hồi sợ không hiệu quả, mua bán liền thất bại, một hồi lại sợ người bị không đúng bệnh mua về uống, tới lúc đó uống đổ bệnh đánh tới cửa làm sao đây?

“Ông ấy nói như vậy, nhất định liền đúng”.

Hiện tại lão Chu khá tin phục đối lão Bạch, không phục không được, nhìn lão Thường liền biết, lúc mới dọn vào Lò rèn sống, tuy rằng ông lão đó không biểu hiện tới buồn rầu thê lương thê thê thảm thảm, nhưng ít nhiều cũng có chút coi thường cái chết, hiện giờ mấy người xem ông ấy kìa, sống tới kêu dễ chịu.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, lát nữa tôi đi trong làng một chuyến, bảo bọn họ ngày mai liền lên giá hàng”. Lâm Khoát nói.

“Được, nhớ viết rõ ràng điều cần chú ý, viết ở trên cùng, dùng chữ lớn”. Dù sao cũng là dược liệu, lão Chu cũng sợ xảy ra sự cố.

“Yên tâm đi”. Lâm Khoát gật gật đầu, lại nói với lão Chu: “Lão Bạch tiên sinh nói dược liệu trên núi của chúng ta không tồi, sau này có thể lấy một ít từ chỗ chúng ta”.

“Vầy đi, sau này chúng ta trồng bao nhiêu dược trên núi, thu hồi tới bên tứ hợp viện thống nhất nhập kho, nếu lão Bạch tiên sinh muốn dùng dược liệu, bảo ông ấy tới tứ hợp viện lấy, tiền hàng liền chuyển cho bên kế toán Lâm, tới khi đó phần của anh, tôi bảo cô ấy mỗi tháng tổng hợp một lần, chuyển vào tài khoản anh”. Tín nhiệm thì tín nhiệm, nên làm vẫn phải làm.

“Lúc nhập kho tìm quản sự Trần?”. Lão Chu giống như không quá thích bỏ trứng gà vào cùng một cái rổ, đều có chìa khóa của tất cả đám nhà kho của tứ hợp viện, cả ngưu Vương trang liền một mình anh, còn lại, ai quản lý khu vực nào, liền cho người đó chìa khóa của nhà kho đó.

“Đúng, nhà kho còn chỗ trống mà, tôi bảo anh ta bố trí mấy người chuyên môn quét dọn ra một căn, đại khái chứa dược liệu cũng không cần địa phương lớn như vậy, ngoài ra anh còn cần ngăn tủ cái bàn gì đó, bê ra để đó, tới khi đó xắt thuốc bốc thuốc, liên ngăn một chỗ bên trong nhà kho này ra là được”.

“Tủ thuốc khẳng định phải đóng, tên thảo dược bào chế cũng phải bắt kịp, cậu xem là trước làm một phần đủ dùng là được, hay là làm một thể luôn”.

“Nhân dịp này làm một thể luôn đi”. Gần đây lão Chu thu nhập không tồi, chút tiền đóng tủ này anh vẫn là lấy ra được.

“Vậy tôi lập tức liên hệ sư phó Cam”.

“À, lúc anh nhờ ông ấy mua gỗ thuận tiện giúp tôi hỏi một chút, có củi đốt rẻ không, bên chúng ta có thể lái xe qua chở, nếu giá thích hợp, chúng ta tự chặt tự phơi cũng được”.

Bên viện tử bọn anh đốt củi còn rất nhanh, gần đây lão Chu lúc đi qua đống củi của nhà mình, liền cảm thấy nó không đồ sộ như trước đây, lúc này nếu có củi rẻ, anh liền sơm chuẩn bị nhiều một chút, dù sao hàng rẻ cũng không phải mỗi ngày đều có thể mua được, sớm làm chuẩn bị vẫn không sai.

Sáng hôm sau, thang tháng năm của nhà lão Chu lên giá hàng, thứ này dù sao cũng là thuốc, không bị gì ai sẽ cướp mua thuốc uống chứ? Vì thế buôn bán cũng liền như vậy, không nóng không lạnh, ngày đầu tiên bán bảy thang, Lâm Khoát đã rất cao hứng rồi, thật muốn để gã tự đi ra bên ngoài bán, làm sao nhanh như vậy có thể khai trương.

Lúc trước gã tới Ngưu Vương trang trồng dược liệu, vốn là hướng về phía lão Chu nguyện ý ra tiền ra đất đai, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng còn có thể có loại gió đông có tể mượn này. Vừa nghĩ tới sau này dược trồng ra có thể đều không ló bán không được, Lâm Khoát liền cảm thấy được cả tiền đồ chính mình nhất thời liền sáng ngời, sau này gã gì đều không cần nghĩ, mỗi ngày chỉ cần một lòng một dạ chăm sóc dược thảo học tập dược lý liền được rồi.

Thang tháng năm không lạnh không nóng bán một ít ngày, ngay cả lão Chu đều cho rằng tương lai của buôn bán dược liệu nhà bọn anh đại khái cũng chính là không nóng không lạnh. Kỳ thật như vậy cũng không tính xấu, Ngưu Vương trang bọn anh quanh năm suốt tháng tổng cộng mới có thể trồng bao nhiêu dược thảo, buôn bán náo nhiệt thế nào, không dược để bán có tác dụng gì?

Không nghĩ tới không qua bao lâu, còn có một đôi vợ chồng trung niên cùng một người phụ nữ trẻ dẫn theo con trẻ tìm tới đây, bọn họ nghe Triệu Đông Linh nói nơi này có một ông lão trung y, liền dẫn con tới đây xem xem.

Nhìn người một nhà này gió bụi mệt mỏi, lão Chu có chút lúng túng, lão Bạch tiên sinh cũng là có chút tự cao, người nhà này cũng không gọi điện thoại trước gì đó, liền lỗ mãng như vậy tìm tới đây, cuối cùng có thể được chữa bệnh hay không, này thật là có chút khó nói.

Dù sao người ta cũng là đường xa mà tới, lúc này lão Chu vừa vặn ngay tại tứ hợp viện, trong tay cũng không có việc gì, liền tiếp đón bọn họ ngồi một lát, uống chút trà nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nói chuyện một chút.

Nói mấy câu xong, lão Chu cũng hiểu rõ rồi, đôi vợ chồng trung niên là ông nội bà nội, người phụ nữ trẻ một chút kia là mẹ, con trai nhà họ năm nay còn chưa tới năm tuổi, trên hai cái đùi mọc mấy cái nhọt độc, đều nói là độc tố từ thai nhi truyền qua, trung y Tây y khám không ít, cũng có lúc tốt một chút, nhưng chính là không trị tận gốc được.

Chút thời gian trước mẹ cậu bé thấy nhà lão Chu bán thang tháng năm, coi trọng bên trên viết có thể phá độc khư tà, dược tính khá ôn hòa, người già trẻ con chỉ cần không quá liều, bình thường cũng sẽ không có tác dụng phụ. Cô nghĩ mùa này đúng là lúc bệnh tình của con trai chuyển biến xấu, mua một thang uống thử xem, nếu có thể hơi chút ức chế một chút bệnh tình cũng là tốt, không hiệu quả cô cũng chấp nhận, hình tượng của Ngưu Vương trang trong cảm nhận của cô vẫn đều là khá  chân thật khá đáng tin, vẫn không tới nỗi khiến thân thể của con trai cô bị bệnh nặng hơn.

Nhưng chỉ có một thang thuốc như vậy uống hết, chưa hai ngày, cô liền phát hiện có mấy cái nhọt độc trên đùi con trai cô thế nhưng bắt đầu kết vảy, gọi người trong nhà tới xem, mọi người đều nói đây là chuyển biến tốt đẹp. Vốn định lại mua thêm mấy thang thuốc uống, nhưng mà ngẫm lại con trai mình dù sao tuổi quá nhỏ, sợ nếu uống bậy thuốc sẽ xảy ra vấn đề.

Cô hỏi Triệu Đông Linh toa thuốc là ai bốc, bên bọn họ có phải có trung y y thuật tốt  phải không? Triệu Đông Linh đại khái biết  trên Ngưu Vương trang có một lão trung y, nghe anh rể cô nói, gần đây hình như đi xa rồi, rốt cuộc khi nào thì trở về, này liền ai cũng đều không rõ, lão Bạch tiên sinh luôn luôn liền hay đi ra ngoài, ông lại là một người không bị gì níu chân, đi lúc nào về lúc nào cũng không dặn dò ai câu nào.

Người nhà này bàn bạc, nếu ông ấy sớm muộn gì sẽ quay về Ngưu Vương trang, bọn họ dứt khoát liền tới Ngưu Vương trang chờ là được, ba của cậu bé phải đi làm không đi được, ông bà nội trong nhà ngược lại rãnh rỗi, lại lo lắng con dâu một mình mang theo cháu trai đi xa nhà vì thế liền đi theo cùng tới đây.

Nghe bọn họ nói xong chân tướng, hiện tại lão Chu cũng là người làm ba, có thể lý giải tâm tình của bọn họ, tim của Bé Khỉ nhà anh còn có có chút bệnh, tuy rằng chút thời gian trước đi trong thành phố tái khám, bác sĩ cũng nói không có trở ngại, có biểu hiện của tính tự phát khép kín, các phương diện thân thể đều rất tốt, tạm thời có thể không cần suy xét phẫu thuật.

Để lão Bạch tiên sinh lại khám một lần, lão Bạch tiên sinh cũng nói thân thể Bé Khỉ nhà bọn anh rất tốt, bảo hai người bọn anh đừng lo nghĩ linh tinh, nhưng La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều vẫn là không thể hoàn toàn yên tâm, luyện võ và vân vân, cũng chính là ở nhà khoa tay múa chân một chút, để bé đi cùng La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh tập tới đổ mồ hôi như mưa, đó là nói cái gì cũng không dám.

Người ta ngàn dặm tới một lần cũng không dễ dàng, đúng lúc lão Chu trong tay có số điện thoại của lão Bạch tiên sinh, vì thế anh liền lấy di động ra gọi một cuộc, anh còn tưởng rằng chính mình rất có khả năng sẽ va phải tường, không nghĩ tới điện thoại vừa gọi thông, lão Bạch tiên sinh thế nhưng thần kỳ dễ nói chuyện.

“À, trên đùi có nhọt độc, không phải cái vấn đề lớn gì, cậu nói với bọn họ ngày mai ta trở về”. Trong điện thoại thanh âm của lão Bạch tiên sinh lộ ra vài phần nhẹ nhàng, tâm tình có vẻ như rất tốt.

“Dạ”. La Mông sờ sờ cái mũi, là anh lòng tiểu nhân rồi.

“Đúng rồi, bên Lò Rèn cậu còn phòng trống chứ hả? Sau này nếu người tìm ta xem bệnh nhiều, một đám đều chạy hướng Ngưu Vương trang cũng không hay, dứt khoát thuê một phòng bên Lò Rèn, bên đó thanh tịnh”. Lão Bạch tiên sinh lại nói.

“Ông là định?”. Lão Chu nhạy bén ngửi được một tia khác thường, lão Bạch lời này có vấn đề, trước đây ông ta đều là đi ra ngoài xem bệnh cho người ta, lúc này là chuyện gì xảy ra? Định tọa chẩn (ngồi khám bệnh) ở Lò Rèn?

“Ài, tuổi rồi, chạy không nổi rồi, mấy ngày nay xử lý một chút chuyện bên ngoài, hiện tại không sai biệt lắm có thể về hưu dưỡng lão rồi”. Đương nhiên, trong quá trình dưỡng lão nếu còn có thể tại nhà xem bệnh thu tiền, này liền càng tốt.

“Được ạ, nếu không cháu nói một tiếng cùng Lâm Khoát, bảo anh ta qua đó trước quét dọn một chút giúp ông?”. Lâm Khoát không phải muốn học các thứ cùng lão Bạch tiên sinh à, cho cái cơ hội nịnh nọt, gã nhất định vui vẻ.

“Được, cậu bảo cậu ta qua quét dọn trước một chút”. Lão Bạch tiên sinh cũng không khách sáo.

Lão Chu cúp điện thoại, nói ngày mốt lão Bạch tiên sinh sẽ trở lại cùng người nhà này trong viện tử, bảo bọn họ để lại số điện thoại, tới khi đó ông cụ ấy khi nào thì có thể chẩn bệnh, lại gọi điện thoại cho bọn họ, về phần chỗ nghỉ lại của hai ngày này, bọn họ còn phải đi trấn trên, hỗ trợ thì hỗ trợ, lão Chu cũng không định đem ký túc xá nhà bọn anh dùng làm phòng cho khách.

Người nhà này để lại số điện thoại, vô cùng cao hứng đi trấn trên tìm khách sạn, đầy cõi lòng chờ mong chờ hai ngày sau lại tới đây xem bệnh.

Lúc này lão Bạch tiên sinh cũng thật cao hứng, ông cười tủm tỉm cúp điện thoại, lắc đầu thở dài lẩm bẩm: “Ài, lớn tuổi rồi, phải bắt đầu lại cũng không dễ dàng, nhưng mà tiệm online thứ này thật đúng là dùng tốt, lúc này mới mấy ngày, thật là nhanh!”.