Ngưu Nam

Chương 199



Ngày hôm sau La Mông liền cùng Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ lại lên núi một chuyến, Hương Hương đi theo, Nha Nha, Đại Bảo cũng đi theo, so sánh với Đông, Tây, Nam, Bắc trấn thủ tứ phương của nhà mình, hai đứa tham ăn này quả thực rất hạnh phúc.

Đoàn người bắt về không ít ốc đá, La Mông chỉ nỡ để Hầu mập xào khoảng hai câm, còn lại liền nuôi tại trong vũng nước hai ngày trước vừa mới bắt cá bỗng, tuy rằng không biết cá bỗng có thể mang tới uy hiếp cho loại ốc núi này hay không, nhưng tạm thời vẫn là tách ra nuôi dưỡng càng yên tâm một chút, nhất là đợi tới mùa xuân sang năm lúc mùa sinh sôi nẩy nở, tách ra nuôi dưỡng cũng có lợi cho đối bảo vệ con giống.

Vừa vặn chính là đám ốc đá của nhà mình hiển nhiên vẫn là không đủ, ngày hôm sau bọn La Mông lúc bọn La Mông đi trấn trên bán rau, thuận tiện ngay tại cửa lại treo một tấm bảng: “Thu mua ốc đá hoang dại bản địa, ba mươi tệ một cân”.

Phía dưới còn đặt một cái chậu nhỏ, bên trong nước, thả mấy con ốc đá làm hàng mẫu. Nhà bọn họ mới vừa tháo xuống tấm bảng thu mua trái hồng bản địa, lúc này lại bắt đầu thu mua ốc đá, lại đưa tới không ít người vây xem.

“Ai nha, này không phải ốc tường đá sao”.

“Ốc tường đá gì, ốc đá”.

“Chỗ chúng tôi liền kêu nó ốc tường đá, mới trước đây còn ăn qua mà”.

“Hiện tại trên núi rất ít ha? Muốn bắt đủ một cân cũng rất khó nha”.

“Ba mươi tệ, nhưng thật ra tạm được”.

“Nếu không chúng ta đi lên núi tìm xem”.

“Đi! Đúng lúc hai hôm nay thời tiết cũng tốt, ôn hoà, coi như đi ra ngoài đi dạo chút, thứ bảy chủ nhật liền đều dắt đám con nít trong nhà đi theo”.

“Hai năm nay trên núi ít người, nói không chừngcòn thật có”.

“Không đan rổ hả?”.

“Đan rổ gì chớ, thứ đó tôi không học được, đan cái này quên cái kia, bận rộn một buổi chiều cũng không kiếm được mười tệ”.

“Gâu gâu gâu!”.

“Chi chi chi chi…….”.

“Chậc, khỉ và chó lại đánh nhau rồi”.

“Ngày hôm qua mới vừa đánh xong, hôm nay lại đánh”.

“Ngày hôm qua ai thắng?’.

“Ngày hôm qua hả? Tam Mao dắt theo mấy con có đuổi đám khỉ đi trên núi?”.

“Tam Mao lợi hại nha!”.

“Sau đó chưa được một lát, cái tiệm lâu đời của lão Bính tử ở phía Tây thị trấn chúng ta liền bị đám khỉ cướp”.

“Ha ha!”.

“Lão Bính tử chống chổi chửi nửa ngày, nói là cũng phải đi mang một con quân khuyển xuất ngũ về nuôi”.

“Thật muốn nhiều thêm mấy con giống như Tam Mao vậy, đám khỉ liền không dám quậy”.

“Đúng vậy”.

“Tới khi đó đám khỉ này ăn gì đây, bà nói coi?”.

“Ai biết, ài”.

“Mấy người có đi hay không?”.

“Đi đâu?”.

“Đằng trước nhà cũ của tôi có con suối, nhìn qua không rộng, ốc đá không ít, thật nhiều năm không chú ý, lúc này trở về nhìn một cái”.

“Dẫn bọn tôi đi đi!”.

Buổi sáng bọn La Mông đang phát thủ công, liền có người động tác nhanh cầm ốc đá tới đây, cân một cái, tổng cộng thu được hơn tám cân, tất cả đều cầm về thả vào trong mương nước trên núi của nhà mình, lại tưới lên một ít nước linh tuyền, một cái mương nước này, hoặc là nuôi ốc hoặc là nuôi cá bỗng, phân chia  rõ ràng.

Vì không để cá bỗng chui vào mương nước nuôi ốc, La Mông và Tiếu Thụ Lâm còn giăng lưới sợi nhỏ ngay tại hai cái cửa ra vào đầu đuôi của mương nước, chờ sau này số lượng ốc đá nhiều, bọn La Mông nói không chừng cũng sẽ thử nuôi xen lẫn, nhưng ít ra vẫn là phải chừa lại mấy cái mương nước làm khu sinh sôi nẩy nở.

Buổi chiều còn liên tục có người tới đây bán ốc, Tiếu lão đại bảo La Mông và Tiếu Thụ Lâm không cần phải xen vào, tự ông đi qua là được.

Gần đây bởi vì thời tiết lạnh, quầy đồ chua của Ngưu Vương trang cũng không bày quầy, buổi chiều bên cửa tiệm bình thường đều đóng, Tiếu lão đại chạy xe ba bánh cùng dì Vân cùng đi trấn trên, mở cửa tiệm, từ trong nhà xách băng ghế tới ngoài cửa, tâm sự phơi nắng cùng mấy chủ tiệm mở cửa bên cạnh, thuận tiện thu mua ốc núi.

“Lão Tiếu à, nghe nói gần đây mấy thằng con trai ông kiếm bộn, một cân cá chạch bán hai trăm tệ”. Những người này trò chuyện, đề tài liền chuyển tới trên người La Mông và Tiếu Thụ Lâm.

“Sao, đỏ mắt hả?’. Tiếu lão đại cười nói.

“Tôi đỏ mắt gì chứ? Tôi lại không nuôi ra tới cá chạch tốt như vậy”.

“Vậy ông hỏi làm gì?”.

“Hỏi một chút không được sao, cái ông này”.

“Vậy ông còn muốn hỏi gì?”.

“Hai đứa nó sự nghiệp càng làm càng lớn nha, sao rồi? Mỗi tháng có lấy một chút tiền hiếu kính ông hay không?”.

“Hừ, tôi còn cần bọn nó hiếu kính?”.

“Được, ông có tiền”.

“Này thật đúng là không phải chuyện có tiền không có tiền, tôi nói mấy người này, làm người còn phải dựa vào chính mình, dựa vào cha mẹ, dựa vào con cái, này đều không được. Nhưng mà thật muốn nói tới cái này, mỗi tháng bọn nó đều đưa thịt, rau, gà trống nhỏ các loại, tính lên cũng có không ít”.

“Nhà ông ăn đều là gạo của Ngưu Vương trang hả?”. Mấy người xung quanh vừa nghe, gạo của Ngưu Vương trang một cân cần phải hơn mười tệ, còn không mua được, này làm sao là ăn gạo chứ, căn bản là là ăn tiền đó.

“Hai đứa nó dù sao là nói chúng tôi tận lực ăn, ăn bao nhiêu đưa qua bấy nhiêu, ý tôi cũng là nói muốn ăn liền ăn, bà ấy dám tiếc sao”. Tiếu lão đại cười chỉ chỉ dì Vân.

“Người trẻ tuổi người ta bản thân cũng không nỡ ăn, ông nuốt trôi à, thi thoảng nấu nồi cháo liền được rồi”. Dì Vân cũng là cười khanh khách.”

“Này thật đúng là rất tiết kiệm, mấy người nói coi, nhà mình trồng gạo, này cũng không nỡ ăn”. Có người thở dài.

“Này sao kêu không nỡ chứ, không có nghe nói đều là đẻ dành cho đám trẻ con sao? Lúc này cái quản lí Dương tới từ Hồng Công cũng là coi trọng gạo này, mấy người nghĩ đi, cá chạch một cân đều hai trăm, gạo này ngon như vậy, có thể rẻ được sao, bọn nó  chính là không bán”. Tiếu lão đại tạo danh tiếng cho La Mông và con trai mình.

“Đúng rồi! Cháo bột này còn rất ngon! Lão Tiếu ơi, lần tới ông mang giúp tôi một chút đi”.

“Nhà ông thân thích nào còn có con nít? Đều lớn hết rồi mà?”.

“Con tôi muốn ăn, mấy ngày nay trước khi ngủ tôi liền nấu một chén cho nó, nói là ăn xong rồi liền ngủ đặc biệt ngon, cháo bột này dưỡng người ghê”.

“Con trai ông đều mười tám tuổi rồi, còn ăn cháo bột?”.

“Cao Tam mà, áp lực lớn, thời gian trước vẫn nói đau đầu, buổi tối ngủ không tốt, nằm mơ hoài, nấu hai bữa thiên ma hầm bồ câu sữa cho nó, chính là không thấy chuyển biến tốt”. (cao tam = lớp 12 á)

“Cao Tam áp lực là lớn, gần đây con gái tôi nhìn thấy liền gầy rồi”.

“Con tôi mới vừa lên Cao Nhất, liền kêu vất vả rồi”. (cao nhất = lớp 10)

“Mấy đứa con nhà tôi đều rất tốt”. Dì Vân cười nói.

“Đúng là rất tốt, mỗi ngày mặt mày hồng hào, ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng không lo”. Nói tứi ba cô con gái nhà mình, Tiếu lão đại cũng là cười.

“Ba cô con gái nhà ông, tốt cái kiểu gì chứ”. Muốn nói con cái học hành không giỏi, này cũng không gì ngạc nhiên, nhà bọn họ một cái liền ra ba đứa, hơn nữa mỗi đứa đều là đứng cuối lớp cả, vậy thật sự có chút ngạc nhiên.

“Biết thêu hoa biết kiếm tiền là được, trong nhà mấy người có con cái, tới khi đó đừng nhìn mà thèm”. Thứ nhất đếm ngược và vân vân, Tiếu lão đại hiện tại đã hoàn toàn chết lặng rồi.

Năm đó, một lóp học hơn 50 người, Tiếu Thụ Lâm tốt xấu còn có thể đứng hàng thứ 40, chính mình chính là mắng nó không dứt, hiện tại ngẫm lại, thật sự là rất áy náy, tốt xấu cũng là con ruột, đãi ngộ này còn không bằng không phải con ruột.

“Ai nha, lại có người bán tốc tới đây”. Lúc này, xa xa đi tới một đám người trẻ tuổi xắn ống quần cầm rổ, những người này liền nói.

“Nhỏ tuổi như vậy, nhìn thấy giống học sinh”.

“Chính là vậy rồi!”.

“Trần Kì Hổ? Con thằng nhóc thối này, không đi học lại chạy lên núi hả?”.

“Cha! Sao cha lại ở đây?”. Thằng nhóc này thấy cha nó ngồi ngay tại trước cửa cửa tiệm của Tiếu lão đại, nhất thời liền trợn tròn mắt.

“Đại Nha!”. Tiếu lão đại xa xa liền nhìn thấy Liêu Chính Mai đằng sau đám người muốn chạy trốn hướng ngõ nhỏ bên cạnh, một tiếng liền kêu cô bé.

“Chú, bây giờ chú sao lại ở đây? Không phải mấy anh La Mông trông tiệm sao?”. Cô bé này thấy trốn không được, đành phải kiên trì đi qua.

“Chuyện gì đây? Sao không đi học hả?”. Tiếu lão đại hỏi cô bé.

Lúc này, đứa nam sinh bên kia cũng bị cha nó vừa đánh vừa hỏi: “Con ngứa da! Dám trốn học cho lão tử?”. (lão tử = bố mày, cha mày, tía mày)

“Không phải, cha, các bạn Liêu Chính Mai nói……”. Đồ mách lẻo, thế nhưng đẩy trách nhiệm lên người con gái.

“Hắc! Hắc!”. Tiếu lão đại liền nói: “Chính cháu trốn học liền trốn học, đừng đổ lên người người khác”.

“Chú, hôm nay bọn cháu đi cái khe suối kia nhưng nhiều ốc đá ghê, hôm nào chúng ta cùng đi đi”. Đại Nha vội vàng chen lời.

“Con cái con bé này! Lại không đi học đàng hoàng, hôm nào giáo viên lại mời phụ huynh, lại khiến mẹ con đi trường học nghe dạy bảo thay con”. Tiếu lão đại để ý chủ yếu chính là cái này, ba cô con gái nhà ông dù sao cũng không phải người ham học, chỉ cần ngươi học cái xấu, học thêm một số tiết hay bớt một số tiết, này cũng như nhau, cùng bạn học đi lên núi bắt ốc đa lại không tính chuyện lớn gì, ông căn bản cũng không để trong lòng.

“Mẹ……..”. Đại Nha dịch tới bên người dì Vân.

“Con cái con bé này, nghĩ cái gìvậy?”. Dì Vân không tính nghiêm khắc trách cứ một câu, nói thật bởi vì ba cô con gái nhà mình, bà cũng có chút sợ giáo viên nhà trường.

“Hôm nay thời tiết đẹp mà, bọn con lại đặc biệt cao hứng, đặc biệt muốn lên núi đi mò ốc đá, căn bản không muốn lên lớp, loại tình huống này nếu không trốn tiết, có phải có hơi lãng phí sinh mệnh hay không?”. Đại Nha nói ra lý do của chính mình.

Dì Vân suy nghĩ một chút, gật gật đầu, ở trong ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh của người khác, khẽ mỉm cười nói: “Ừ”.

Trên Ngưu Vương Trang, Dương Tồn Ba tại trong liên hoàn call đoạt mệnh của vợ gã rốt cục quyết định phải về nhà, hàng này lúc tới liền một cái túi nhỏ, bên trong liền để một bộ quần áo thay đổi, mấy cái quần lót, mấy đôi vớ, ngoài ra còn có mấy tập tài liệu.

Lúc đi liền lợi hại rồi, tay trái một cái túi đan tay phải một cái túi du lịch, trên lưng còn đeo cái ba lô, cũng may có xe đi nhờ, cuối tuần lúc cái xe chuyển chuyến hàng thứ tư, gã đi theo.

Bên Hồng Công, chín giờ rưỡi sáng, trong căn hộ của tầng cao nhất khu dân cư cao cấp nào đó, ông chủ Đoạn sớm liền mở máy tính, ngồi xổm bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ thấy gã nghiến răng mím môi, hai mắt trừng trừng, tay phải cầm chuột máy tính, tay trái không ngừng nhấn F5…….Đổi mới! Đổi mới!

“Ngao! Tới rồi!”.

“Ba phần!”.

“Xác nhận mua!”.

“Cái gì? Không thể mua! Ngao!!”.

Hai mươi giây sau, ông chủ Đoạn mở ra tin nhắn MSN của hai gã bạn ngước ngời gởi tới, hai cái chữ Hán thật lớn đỏ rực ánh vào tầm mắt: “Thất bại!”.

Sau đó, tình hình chiến đấu của các bạn bè rất nhanh đều hội tụ tới:

“Không cướp được!”.

“Quá khó rồi!”.

“Có phải bởi vì do cách quá xa hay không?”.

“Mấy người có bạn ở đại lục không?”.

“Dứt khoát chờ Dương quản lý, không phải  tối nay anh ta nên tới rồi sao?”.

“Lần này anh ta mang về mấy túi?”.

“Nghe nói lại là mười túi”.

“Mấy giờ tới?”.

“Đoán chừng là bốn giờ rưỡi chiều”.

Cùng thời gian, đồng dạng ở trên internet, một nhóm người khác đang mở Skype trò chuyện.

“A a a! Lại thất bại rồi!”.

“Có ai cướp được không?”.

“Không có?”.

“Trời ơi ~”.

“Ôi! Ông trời ơi!”.

“Tôi thật sự rất nhớ nhung cháo bột của ngày đó”.

“Ôi! My God!”.

“Này quả thực rất khó khăn!”.

“……..”

Lần này Dương Tồn Ba trở về, liền được nhiệt tình chào đón, ông chủ gã sớm liền lái xe chờ ở ngã tư đường bên ngoài hội sở, kết quả đợi gần nửa ngày, khó khăn lắm mới chờ được xe hàng chạy tới đấy, trên ghế phó lái trống không.

“Lão Dương đâu?”. Ông chủ Đoạn sau khi ngăn xe lại liền hỏi.

“Nói có việc phải về nhà một chuyến trước”. Lái xe nói.

“Đậu má!”. Ông chủ Đoạn vung tay lên: “Đi tới nhà lão Dương!”. Sau đó giẫm chân ga một cái, xe liền chạy đi, đằng sau còn mấy chiếc xe khác đi theo.

“Lão Dương à, tôi ngay tại dưới lầu nhà anh, nhanh chóng cầm cháo bột đi xuống dưới”. Nhà Dương Tồn Ba không xa, ông chủ Đoạn vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Dương Tồn Ba.

“Ài, lập tức liền tới”. Dương Tồn Ba khéo na khép nép trả lời.

“Lần này anh tổng cộng mang về mấy túi?”. Vừa tới liền chạy về nhà phương diện này nhất  định có vấn đề.

“Nói hơn nói thiệt, lại mang về mười túi”.

“Thật?”.

“Thật, thật!”.

Cúp điện thoại. lão Dương cười tới vẻ mặt sáng lạn, nói với con trai bảo bối đang ăn cháo bột của gã: “Con trai à, thế nào, món này ăn ngon chứ?”.

“Ăn ngon!”.

“Vậy hơn mười túi này để dành ăn từ từ, đừng chia cho người khác, cái này khó mua lắm đó, biết chưa?”.

“Dạ!”.

“Lừa anh ta như vậy không sao chứ?”. Vợ gã hỏi.

“Hai mẹ con đừng đi ra ngoài khoe khoang liền không sao”. Người này một khi có chút đồ ngon, trong lòng liền dễ dàng không nhịn được nếu hai mẹ con đi ra ngoài nói, Dương Tồn Ba nhất định sẽ bị ông chù gã lột da.

Lúc ông chủ Đoạn chạy tới nhà gã lấy cháo bột, thuận tiện liền hỏi Dương Tồn Ba: “Cá chạch lần này, thật có tốt như anh nói?”.

“Hiệu quả nhìn thấy rõ luôn!”. Dương Tồn Ba giơ ngón tay cái hướng ông chủ gã.

“Nhìn thấy rõ vái gì?”. Một người bạn nước ngoài nghe không hiểu.

“Powerful!”. Không biết người da vàng quốc tịch nào làm ra một bộ nét mặt là đàn ông đều biết.

“Ồ! Ồ! Tôi hiểu!”.

Vì thế đám người này vui rạo rực cầm một phần cháo bột chính mình được chia tới tay leo lên xe, chạy đi hướng hội sở, định đi thể nghiệm một chút cái hiệu quả nhìn thấy rõ kia.

Trong khoảng thời gian này buôn bán của hội sở ông chủ Đoạn khá tốt, phẩm chất rau của của Ngưu Vương trang có đảm bảo, ngay cả khách hàng luôn luôn soi mói đều khen không dứt miệng, đánh giá rất cao đối phẩm chất đợt rau gần đây của bọn họ. Sau đó bọn họ lại tuyên truyền nho nhỏ một chút cuối tuần này sẽ bắt đầu tiêu thụ cá bỗng, hưởng ứng không tồi, đã hấp dẫn hứng thú của không ít hội viên.

Cá chạch ngược lại không có tuyên truyền gì, ông chủ Đoạn định bán thử xem trước một chút, chủ yếu là thứ này không có chiêu trò như cá bỗng, vẫn là khiêm tốn bán đi trước, nếu thật tốt như Dương Tồn Ba nói, mọi người cũng đều là biết hàng, không mai một được nó.

Bởi vì trước đó đã làm tuyên truyền rồi, tối này rất nhiều người tới hội sở ăn cơm, nghe nói đợt cá bỗng lần này và rau củ của mấy ngày trước là cùng một người cung hàng, không ít người đều là ôm tâm tình chờ mong tới đây, hy vọng có thể nhấm nháp tới mỹ vị chân chính.

“Bốp bốp!”. Sau khi bên phòng bếp chuẩn bị xong, ông chủ Đoạn vỗ tay ở trong nhà hàng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó phong độ ngời ngời nói: “Các quý ông quý bà, thời khắc nhấm nháp mỹ vị tới rồi”.

Tiếp theo, người phục vụ tay cầm khay nối đuôi nhau ra, khách hàng muốn nhấm nháp cá bỗng, chỉ cần nhấc tay ra hiệu, rất nhanh sẽ có người phục vụ đưa lên một chén canh cá nhỏ cho bọn họ, hội sở cung cấp miễn phí.

Khách hàng đầu tiên đạt được canh cá nhỏ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong một chén nước canh trong suốt thấy đáy, hai con cá lớn khoảng ngón út chìm dưới đó, ngửi một chút, một cỗ mùi thơm ngát thản nhiên, cũng không mang mùi tanh, dùng muỗng múc một muỗng canh cá bỏ vào miệng nhấm nháp, tươi ngon tự nhiên, đậm nhạt vừa phải, lại gắp cá nhỏ lên cắn một cái, thế nhưng không có xương, đều là thịt, chất thịt mềm mịn ngon lành, giống như còn mang theo nước suối ngọt lành, mùi thơm ngát của rừng núi……..

“Ôi! Trên thế giới thế nhưng sẽ có cá ăn ngon như vầy!”.

“Rất không hể tưởng tượng nổi!”.

“Thật khiến cho người ta không thể tin được!”.

“Bọn nó thật sự tới từ địa cầu