Ngưu Nam

Chương 185



Đồ nhà La Mông luôn luôn đều là không rẻ, tuy rằng nói chất lượng so với giá cả là được tất cả khách hàng mới cũ công nhận, nhưng là đối rất nhiều người điều kiện kinh tế bình thường mà nói, cũng quả thật có chút áp lực.

Lần này bánh trái hồng, vừa lên giá hàng liền khiến mọi người đều sợ ngây người, thế nhưng chỉ cần chín đồng! Phải biết rằng, một cái lá sơn trà nhà bọn họ đều bán một tệ đó! Này quả thực khiến người ta không thể tin được! Vì thế chiều ngày này Triệu Đông Linh liền cực kỳ bận rộn, biểu tượng cái đầu màu xanh nhỏ luôn nhấp nháy.

“Leng keng!”.

“Bánh trái hồng thật sự chỉ cần chín đồng một cái à?”.

“Xin chào, đúng nha”.

“Hạn mức quả thật là một trăm cái sao? Có phải gõ dư một số 0 hay không?”.

“Là một trăm, không sai”.

“Thật là đồ của Ngưu Vương trang sao?”.

“Là thu mua trái hồng bản địa của chúng tôi chế biến, đã viết tỉ mĩ rõ ràng bên trong miêu tả”.

“A! Tại sao tôi vẫn cảm thấy không thể tin tưởng chớ?’.

“Nếu thật sự lo lắng, ngài có thể mua trước mấy cái ăn thử”.

“Vẫn là mua nhiều chút đi, lần tới có thể liền không mua được”.

“Lần này nghe nói nguồn cung cấp khá dồi dào nha”.

“Leng keng!”.

“Này thật sự chỉ cần chín đồng?”.

“……”.

“Leng keng!”.

“Leng keng leng keng!”.

“……..”

“Em liền không thể ở trong miêu tả cụ thể thêm một câu: [ thật sự chỉ cần chín đồng! Ngài không có nhìn lầm, xin yên tâm mua đi! à”. Vị hôn phu Lâm Bản Cường của Triệu Đông Linh nhịn không được liền nói, lúc này bọn họ cũng là bận điên rồi, cái bàn phím nhà bọn họ lạch cạch lạch cạch không ngừng nghỉ.

“Nghe lên có thể có chút là lạ hay không?’. Triệu Đông Linh ngoài miệng nói như vậy, con chuột đã nhanh chóng nhấn mở trang chỉnh sửa rồi.

“Kệ nó, dùng tốt liền tốt”. Lâm Bản Cường trước khi còn chưa tới nhà anh rể gã, cón có chút chướng mắt đó, hiện tại tất cả nông thôn của cả nước mở tiệm online, không gì ngạc nhiên, bây giờ tới đây, gã coi như là nếm được lợi hại rồi, tươi sống như là muốn làm người ta bận tới bốc cháy luôn.

Đông đảo dân mạng sùng bái mù quáng đối Ngưu Vương trang, hơn nữa bây giờ giá thấp siêu hấp dẫn, lúc này bọn La Mông tung ra bánh trái hồng nguồn tiêu thụ tự nhiên cũng kém không được.

Mua ba mươi cái năm mươi cái cũng không tính nhiều, nhìn thấy một loạt con số 100 sắp xếp chỉn tể trong sổ ghi chép kia, trong lòng mấy người La Hưng Hữu cũng thấy khó hiểu, mua về nhiều bánh như vậy ăn thế nào? Chắc sẽ không là ăn thay cơm chứ? Vì thế bọn họ suy nghĩ một chút lại ghi thêm một câu ấm áp trong miêu tả cụ thể: ăn uống điều độ, xin chớ quá lượng.

Vì làm đám bánh trái hồng này, La Mông còn cố ý mua một cái máy ép dầu và một máy đóng gói chân không về. Máy ép dầu chỉ dùng để ép trái bắp, chiên bánh trái hồng cần tiêu hao đại lượng dầu ăn, La Mông ngẫm nghĩ liền không mua từ bên ngoài, mua một cái máy ép dầu về tự mình ép, dù sao bắp bên trong nhà kho anh cũng rất nhiều, bã bắp sau khi ép qua còn có thể dùng để cho gia súc ăn, cũng là thức ăn gia súc rất tốt.

Máy đóng gói chân không không những được dùng để đóng gói cho bánh trái hồng, còn có thể đóng gói khoai lang khô, bí đỏ khô hạt dưa, các loai nông sản phẩm, thứ này dùng không tồi, hưởng ứng của khách hàng cũng tốt, chính là rất tốn điện.

La Mông thu mua trái hồng ở trấn Thủy Ngưu, đầu tiên là người của trấn trên bọn họ và khu xung quanh tìm anh bán trái hồng, dần dần, ngay cả bên Vĩnh Thanh, thậm chí là nơi xa hơn đều có người đi tìm tới đây, đều nghe nói anh muốn trái hồng bản địa, một tệ một cân, số lượng còn lấy rất nhiều.

Rất nhanh, bên đài truyền hình huyện cũng nhận được tin tức, lấy được liên hệ cùng bọn La Mông, nói là muốn đặc biệt vì chuyện anh thu mua trái hồng làm bản tin, La Mông suy nghĩ một chút, đồng ý rồi, đây chính là cơ hội tốt tạo hình tượng chính diện, anh tại sao phải từ chối chứ? Hơn nữa, thời gian này anh thu mua trái hồng bán bánh trái hồng cũng là bận tới sứt đầu mẻ trán, lúc nhân công không đủ người lớn trẻ nhỏ của nhà mình đều ra trận, sao có thể không nhận mấy câu khen ngợi đây?

Bây giờ đài truyền hình huyện đưa tin về bọn họ, nói là La Mông tìm được nguồn tiêu thụ cho trái hồng bản địa hàng năm ế ẩm của huyện bọn họ, rất có ý nghĩa chính diện, hẳn là tuyên truyền mạnh mẽ, nói tốt phải quay chụp toàn bộ quá trình sản xuất, sau đó cầm tư liệu thực tế đi cắt nối biên tập, sau đó làm thành tiết mục một kì.

Vì tiết mục này, đài truyền hình huyện cử đi một chàng trai một cô gái, chàng trai phụ trách khiêng camera, cô gái liền phụ trách phỏng vấn.

Hai người này đều rất chuyên nghiệp, chưa tới bảy giờ sáng liền tới trấn Thủ Ngưu rồi, vốn còn định đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm ăn sáng trước, chờ bảy giờ rưới bọn La Mông mở cửa tiệm sau đó bắt đầu làm việc, không nghĩ tới bọn họ vừa lái xe tới trấn Thủy Ngưu, liền bị một cái hàng dài đội ngũ bán trái hồng chấn động rồi.

“Cụ ông ơi, các cụ  xếp hàng ở đay là chờ cái gì vậy ạ?”. Cô gái cười tươi nhẹ nhàng khoan khoái, tìm một lão nông bắt đầu phỏng vấn.

“Chờ người thu trái hồng đó, cháu gái biết La Mông chứ, ta liền chờ cậu ta”. Cụ ông còn rất khéo nói, chủ động liền kéo đề tài ra.

“À, đám hồng này các cụ bán cho anh ta, bao nhiêu tiền một cân ạ?”.

“Một tệ”.

“Cụ cảm thấy giá này thích hợp không?”.

“Này sao không thích hợp chớ? Trái hồng vùng chúng ta, không phải là giá này sao?”.

“Cụ là người của trấn Thủy Ngưu ạ?”.

“Ta ở trấn Đại Thạch”.

“À, một gánh trái hồng cụ chở tới đây, tiền xe mất bao nhiêu?”.

“Đi về mười hai tệ”.

“Vậy một gánh trái hồng này cụ có bao nhiêu cân ạ?”.

“Chắc hơn tám mươi cân”.

“Vậy sau khi trừ đi tiền xe, liền chỉ còn lại hơn sáu mươi tệ nha”.

“Hắc, có hơn sáu mươi tệ liền coi như không tồi, ta nói cháu gái này, các cháu là người của đài truyền hình nào? Tới khi đó ta có thể lên TV không?”.

“Có thể ạ, bảy giờ rưỡi tối mai phát sóng, tới khi đó cụ chờ xem nha”.

“Thật hay giả vậy, còn có thể lên TV hả?”. Mấy người xếp hàng bên cạnh, nghe nói có thể lên TV, đều có chút kích động nhỏ, một đám đều vây lại đây xem náo nhiệt, định cho chính mình được ló mặt lên TV.

“Cụ ông ơi, vậy mớ trái hồng của cụ, ở bên trấn Đại Thạch không bán được ạ?”. Cô gái lại kéo đề tài quay lại.

“Có thể bán một chút, khó bán lắm, loại nông hộ giống như chúng ta nhà mình đều ăn không hết, ai còn mua trái hồng chớ? Cho dù là ở tại trấn trên, ai không có mấy thân thích nông thôn chớ? Không mấy người mua trái hồng ăn, thật gánh tới trấn trên, một gánh trái hồng, chọn chọn lựa lựa, từ sáng tới trưa, có thể bán ra hai ba mươi cân liền coi như không tệ rồi”. Nói tới chuyện bán trái hồng này, ông lão liên tục lắc đầu.

“Ài! Tới rồi, tới rồi!”. Lúc này, đội ngũ đằng trước đột nhiên xôn xao lên.

“Là bọn La Mông tới rồi phải không?”. Chàng trai nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ mười phút.

“Chúng ta cũng đi xem một chút”. Cô gái nói xong liền tạm biệt ông cụ mới nãy, đi hướng đội ngũ đằng trước, đội ngũ này thật đúng là dài, từ cửa tiệm bọn La Mông thẳng kéo dài tới phụ cận bến xe, hai người này dọc theo từng gánh từng gánh trái hồng tạo thành hàng dài, rất nhanh tìm tới cửa tiệm nhà bọn La Mông rồi.

Lúc này của tiệm nhà bọn La Mông thật đúng là đủ bận đủ loạn, xe tải của bọn họ vừa chạy tới nơi, liền bị một đám mua rau bao vây rồi, Tiếu lão đại cao giọng thét to bảo mọi người tránh đường một chút, đồng thời cùng Tiếu Thụ Lâm, bê từng sọt từng sọt rau vào trong cửa tiệm, La Mông lại đứng ở trong thùng xe, nhấc từng cái sọt xuống cho bọn họ.

“Đông người quá, chúng ta tránh qua một bên trước, đừng làm rớt camera”.

“Ài, cẩn thận một chút”. Dòng người nhưng thật không đùa được, không cẩn thận một cái đụng một chút, đụng hư thiết bị, tới khi đó quay về đài còn không mắng sứt đầu bọn họ ư.

Hai người khó khăn tìm chỗ đứng ở tiệm thời trang đối diện ngã tư đường, lại nhắm camera ngay cái chiếc xe tải kia của bọn La Mông.

Bên này mấy người La Mông cũng là vung tay làm việc, từng sọt từng sọt kia, chủ yếu chính là các loại rau củ, còn có một ít con cua ốc đồng ngao sông tôm nhỏ cá chạch các loại, mấy thứ này bán còn náo nhiệt hơn so với rau củ, mấy cái quầy ăn uống bên thị trấn, sáng sớm chờ ngay tại bên này, chờ bọn La Mông vừa tới vị trí, lập tức liền bắt đầu tranh, những người này mỗi người cao lớn vạm vỡ, sức chiến đấu liền không yếu.

Nhưng mà bác gái bác trai của trấn Thủy Ngưu cũng không chịu yếu thế, một bên thét to một bên liều mạng chen, bấu tới mép thùng nước liền chết sống không chịu dời chỗ, từng con một đều phải chọn con ngon nhặt.

“Buôn bán của tiệm bọ họ mỗi ngày đều tốt như vậy sao?”. Cô gái của đài truyền hình thấy bên cạnh có người của trấn Thủy Ngưu tới xem náo nhiệt, nhìn chuẩn cơ hội lại bắt đầu phỏng vấn.

“Hài, mỗi ngày đều như vậy, gần đây lại tới rất nhiều người bán trái hồng, người liền càng nhiều”.

“Đường xá đều bị lấp kín sao?”.

“Chuyện một hai tiếng đồng hồ thôi, chưa tới chín giờ liền tan rồi”. Người địa phương sớm đều đã quen rồi.

“Rau của nhà họ thật sự ăn ngon như vậy sao?”.

“Ăn rất ngon”.

“Vậy sao chú không đi mua vậy?”.

“Cha tôi mỗi ngày đều tới trên núi bọn họ làm việc, rau củ ăn trong nhà hôm nay, tối qua cha tôi liền mang về rồi, không cần đi chen chúc cùng bọn họ”. Nói tới việc này, người đàn ông trung niên này thật là có vài phần đắc ý, hoặc là nói nhà có một người già như có một kho báu, từ sau lúc ông cụ nhà họ đ Ngưu Vương trang làm việc, người một nhà đều được thơm lây.

“Ài, đều nhích qua mép đường một chút, đừng chắn kín đường đi”. Lúc này La Mông bốc dỡ rau củ xong, liền thét to lên hướng những người bán trái hồng.

“Đều nhích qua bên mép đường đi”. Những người này cũng đều rất phối hợp, chuyển lời lẫn nhau, rất nhanh đội ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo này liền nhích lại gần mép đường, vốn trạng huống giao thông bế tắc cực kỳ cũng được giảm bớt rồi.

“Anh trai, anh tới từ đâu vậy?”. La Mông cầm một cái khăn mặt lau tay, hỏi người đàn ông bán trái hồng xép hàng đâu tiên của đội ngũ đằng trước.

“Tôi bên Vĩnh Thanh”. Người đàn ông trung niên đen ốm kia nói.

“Tôi ăn thử một trái hồng của anh”. La Mông nói xong kéo qua một cái thùng từ bên cạnh.

“Cậu thử đi”. Đối phương cũng cầm một trái hồng đưa cho La Mông.

“Anh cho tôi nhìn phía dưới”. La Mông cầm lấy trái hồng, nhưng mà cũng không có gọt ăn, ngoài miệng lại nói một chút với người đàn ông này.

“À”. Người đàn ông y lời, nhấc cái thúng trên mặt sọt lên, cho La Mông xem trái hồng phía dưới, trái hồng thứ này không chịu được đè ép, bọn họ ở phía dưới cái sọt để một ít, sau đó ở trên mặt để một cái thúng, cái thúng kẹt ở hông cái sọt, trên mặt thúng có thể thể để không ít trái hồng.

La Mông nhìn nhìn trái hồng trong sọt của gã ta, từ dưới đáy chọn một trái, lại thả trái trong tay mình về lại cái sọt, chỉ thấy anh tách đôi trái hồng chính mình lấy ra tới, cắn một ngụm nho nhỏ, gật gật đầu, thuận tay liền ném hai nửa trái hồng vào trong cái thùng bên cạnh.

“Cân đi”. La Mông nói.

“Ừ”. Bộ dáng của người đàn ông kia như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hai người liền dùng đòn gánh của người đàn ông này cùng một cái cân đòn cân sọt trái hồng này, sau đó La Mông từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt thanh toán tiền, lại bảo gã ta hỗ trợ, cùng nhau bê đám trái hồng này tới trên xe tải. Trên xe tải La Mông còn có rất nhiều sọt trống và thúng, lúc này liền thuận tiện đều dọn xuống dưới, thuận tay chọn mấy cái cho người bán trái hồng này, xem như đổi mấy cái đựng trái hồng của gã ta.

Sau đó công việc thu mua cũng không có thay đổi gì, đều giống vừa mới nãy, trước chọn một trái hồng ăn thử, ăn còn thừa ném vào trong thùng, sau đó cân trả tiền, bản thân La Mông đều không cần bê bọn nó lên xe, đám trái hồng này đều sẽ có người làm thay anh, bởi vì hiệu suất làm việc của anh thật sự khá cao, thời gian chưa tới một lát, đội ngũ liền ngắn hơn một nửa.

“Xin chào, anh chính là La Mông phải không, chúng tôi là người của đài truyền hình huyện”. Lúc này hai nhân viên công tác của đài truyền hình cũng đi qua.

“Đúng, xin chào”. La Mông nói xong lưu loát từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt, đưa cho bác gái đối diện: “Có thể bê lên xe được không? Không bê nổi liền để qua bên cạnh trước”.

“Sao không bê lên nổi chứ? Cái này được bao cân chứ?’. Bác gái cười ha hả cầm tiền mặt, gánh quang gánh liền bê lên xe.

“Anh một buổi sáng phải thu bao nhiêu cân trái hồng vậy?”. Cô gái của đài truyền hình tận dụng mọi thứ liền hỏi.

“Mấy ngàn cân”. La Mông khụt khịt mũi, nói. Mới dáng sớm liền đổ một thân mồ hôi, lúc này gió thu thổi một cái, thật là có hơi lạnh.

“Tôi thấy anh hình như trái hồng của mỗi người đều phải nếm thử trước phải không?

“Đúng, bằng không chất lượng xuất hiện vấn đề, tới khi đó lại không biết vấn đề ở đâu, trọn một đám trái hồng này liền đều không thể lấy”.

“Đám trái hồng trong thùng này tới khi đó xử lý như thế nào vậy?’.

“Cầm về cho gà ăn”. Lão Chu không chút nghĩ ngợi, trả lời, từ trước đến nay anh đều là rất ít trực tiếp vứt bỏ đồ đạc.

“Vậy anh thu mua nhiều trái hồng như vậy, tiêu thụ hết sao?’. Cô gái của đài truyền hình lại hỏi.

“Nguồn tiêu thụ là có, chính là quá trình chế biên khá tốn sức, nhân công cũng khá khan hiếm”. La Mông rất không khách sáo liền nói ra khó khăn của chính mình, gần đây các hạng mục công việc đồng áng trên Ngưu Vương trang đều cần nhân công, bánh trái hồng này mỗi ngày lại phải làm nhiều như vậy, nhân công đó là rất eo hẹp.

“Nghe nói các anh thu mau trái hồng là dùng làm bánh trái hồng?”. Cô gái lại hỏi.

“Đúng, lát nữa chờ xe trái hồng này chở về, tôi dẫn hai người xem một chút quá trình làm bánh trái hồng”. Nếu đã đồng ý để bọn họ phỏng vấn, trong quá trình La Mông vẫn là khá phối hợp.

Nếu anh đều nói như vậy rồi, hai người này cũng liền không hỏi nhiều nữa, cường điệu quay chụp một chút quá trình anh thu mua trái hồng, cùng với gương mặt những người bán trái hồng.

Đợi tới khi đám trái hồng này thu mua xong rồi, quả nhiên giống như La Mông nói vậy, một chiếc xe tải đều đã chứa đầy rồi, vì thế La Mông liền lái xe dẫn hai nhân viên công tác của đài truyền hình lên Ngưu Vương trang.

Sau khi đám trái hồng này bốc dỡ xuống xe, người già trong viện tử liền bận rộn, rửa sạch liền rửa sạch, gọt vỏ liền gọt vỏ, bỏ hạt liền bỏ hạt, lại có bỏ thịt trái hồng vào máy trộn bột khuấy, thịt quả sau khi trải qua khuấy đủ, thêm vào bột mì trộn đều, lại làm thành một đám bánh trái hồng, đặt ở trong chảo chiên, không bao lâu, hương vị ngọt ngào của banh trái hồng bay bay trong viện tử.

“Thử một cái đi?’. Người già trong viện tử hỏi cô gái của đài truyền hình, liền một lát thời gian bọn họ làm bánh như vậy, cô gái này hỏi cái này hỏi cái kia, rất nhanh cũng quen thuộc cùng các người già trong viện tử.

“Được ạ! Cháu nếm một cái”. Cô gái cười cầm lấy dùng chiếc đũa xuyên qua cái bánh trái hồng, cắn một ngụm: “Oa! Ăn ngon! Một cái bánh trái hồng như vầy thật sự chỉ bán chín đồng sao?”.

“Đúng”.

“Lát nữa cháu cũng phải mua mấy cái về để người nhà nếm chứt”.

“Việc này cháu phải nói cùng lão Chu”.

“Lão Chu là ai ạ?”. Mỹ nữ của đài truyền hình bị món ngon choáng váng đầu óc trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

“Hài, lão Chu…….”. Ông lão tự cảm thấy lỡ miệng rồi, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào nói vòng về, người này chính là của đài truyền hình, có chút chuyện có thể tùy tiện nói sao? Những người già trải qua thời đại nhiễu nhương rồi đều thật sự mẫn cảm đối loại sự tình này.

“Lão Chu chính là ông chủ chúng tôi”. Lúc này Bàn tử ngửi được hương bánh cũng đi ra.

“Ông chủ?’. Nữ phóng viên cắn bánh, biểu cảm trên mặt càng mơ hồ.

“Này, bánh này ăn ngon ha? Tôi làm ra đó”. Bàn tử cắn bánh trái hồng nóng hầm hập, vẻ mặt kiêu ngạo mà khoe ra với mỹ nữ.

“Bánh này…….”. Phóng viên vừa định nói chút gì đó, quay đầu liền thấy cổng lớn bên tứ hợp viện vọt vào tới một con chó nhỏ lông lá xồm xoàm, lông trắng trên người vừa xù lại mềm, dáng người tròn vo này, chạy nhảy nha nhảy nhót, miệng còn ngậm cái thố cơm gần bằng hình thể của nó.

“A ô a ô…….”. Đại Bảo đặt thố cơm ở trên mặt đất, a ô a ô xin ăn cùng bà cụ trong viện tử.

“Nhóc tham ăn này, mới ra lò liền ngửi được mùi rồi”. Bà cụ thả một cái bánh trái hồng vào trong thố cơm của nó.

“A ô ……”. Của ba ba nó đâu?

“Được, lại cho con một cái nữa”. Bà cụ nói xong lại đi thả them một cái vào thố cơm của nó.

A ô a ô…….”. Còn có của các chú đâu?

“Lát nữa Bé Khỉ sẽ đưa đi cho Đông, Tây, Nam, Bắc “. Gần đây chỉ cần bánh trái hồng vừa ra lò, Đại Bảo liền phải tới đây diễn một màn như vầy, các ông bà già đều đã quen rồi.

“Ô…….”. Cho một cái nữa đi mà.

“Đại Bảo, làm gì đó?”. La Mông mới đi ra từ văn phòng bọn Lâm Xuân Ngọc, liền nhìn thấy Đại Bảo xin ăn cùng người già trong viện tử, chút thời điểm trước, anh liền tiến hành huấn luyện cự thực đối chó lớn chó nhỏ trên núi, bên bọn Đông, Tây, Nam, Bắc đều tiến hành thật sự thuận lợi, Nha Nha và Đại Bảo hai đứa tham ăn này, kết quả huấn luyện cơ bản bằng 0.

“Gâu!”. Đại Bảo ngắn ngủi kêu một tiếng, sau đó ngậm thố cơm của chính mình vụt đi nhanh như chớp.

“Đây là chó con anh nuôi hả?”. Nữ phóng viên hỏi La Mông. Phụ nữ đều không chống lại được hấp dẫn của loại sinh vật lông xù tròn vo, cô cũng không ngoại lệ.

“Đúng”.

“Giống gì vậy?”.

“Chó lai, không phải thuần chủng”.

“Oa! Rất đáng yêu, tôi cũng rất muốn nuôi một con!”.

“Cô có thấy cái thố kia nó vừa mới ngậm đi không?”. La Mông hỏi cô ta.

“Nhìn thấy, sao vậy?’.

“Mỗi bữa đều phải ăn đầy một thố đó, một ngày ba bữa, chỉ có thể nhiều không thể ít”.

“!”. Cô gái trợn tròn mắt, có thể ăn như vậy?!

Bọn họ cũng quay chụp tốt quá trình chế tác bánh trái hồng bên này rồi, La Mông phải lái xe đi ra ngoài thu mua trái hồng, hai người lại cũng cùng đi.

“Một đoạn quá trình chế tác bánh trái hồng vừa nãy, tới khi đó đài truyền hình chúng tôi phát sóng không sao chứ?”. Trên xe, chàng trai lo quay phim kia liền hỏi La Mông.

“Không sao, cứ việc phát đi”. Dù sao La Mông cũng không dựa vào thứ này kiếm tiền, nếu sau này nhiều người bản địa bọn họ làm bánh trái hồng, có thể nâng giá trái hồng lên trên một chút, này cũng là một chuyện tốt, hiện tại giá một tệ, vẫn là hơi thấp một chút, hiện tại, một cân gạo đều phải ba tệ rồi, một tệ còn có thể mua cái gì?

“Tôi nghe các ông bà làm ở chỗ anh nói, dầu các anh dùng làm bánh trái hồng này, đều là dùng bắp của chính mình sản xuất ép ra?”. Nữ phóng viên hỏi La Mông.

“Đúng vậy, vừa vặn không hề không hề ít trái bắp, liền dùng ép dầu”.

“Tôi còn nghe nói hạt bắp của anh, một cân phải bán được năm sáu tệ?’.

“Hắc, liền cửa tiệm của chúng tôi tại trấn trên bán rau củ, lúc nãy hai người chưa bước vào xem nhỉ? Bên trong còn có trái bắp, một trái ba tệ”. La Mông nói.

“Một trái bắp liền bán ba tệ?”. Trước khi tới chỗ này, bọn họ cũng là có nghe qua giá hàng của Ngưu Vương trang, nhưng cụ thể vẫn là không rõ lắm.

Dù sao mấy ngày nay ngọn gió Ngưu Vương trang này thổi tới mặc dù nóng, lại chủ yếu vẫn là tập trung ở một ít nhà hàng tiệm cơm và người  thạo tin hoặc là người dưới cơ duyên xảo hợp có tiếp xúc cùng bọn họ, bình thường nhà người thường bên Vĩnh Thanh, đối Ngưu Vương trang vẫn là hiểu biết không nhiều lắm.

“Một trái bắp liền bán ba tệ, vậy anh ép ra dầu bắp chiên ra bánh trái hồng mới bán chín đồng, có lời sao?”. Con số này tính như thế nào cũng không thích hợp nha.

“Ai biết, không tỉ mỉ tính qua”. La Mông cười cười: “Cho dù lỗ thật, cũng chính là lỗ chút bắp thôi, tôi chính là chịu lỗ được, mùa trái hồng không đợi người, lúc này không bán, qua thời gian nữa liền đều thối, thứ này không lưu giữ được, có thể bán nhiều một chút liền một chút đi”.

“Nông hộ của vùng chúng ta cũng không dễ dàng”. Chàng trai khiêng camera cũng thở dài một hơi theo.

“Đúng”. Nữ phóng viên kia cười cười nói: “Hôm qua nghe nói tôi muốn tới phỏng vấn anh, ông nội của tôi còn dặn dò tôi, giúp ông hỏi một chút, xem anh còn thu trái hồng không?”.

“Thu chứ, ông ấy có bao nhiêu?”. La Mông tiếp tục xoay tay lái, quen thuộc chạy đi hương mấy làng xóm hẻo lánh lân cận.

“Trên núi quê chúng tôi, tổng cộng hơn mười cây hồng, đều là cây già mấy chục năm, lớn lên khá cao, kết xuất ra trái cây cũng ăn ngon”. Nữ phóng viên nói: “Trái hồng bên khu chúng tôi, sinh trưởng ở địa phương, ăn cũng không tệ, chính là bán cũng không được tốt, còn có hạt, không thị trường gì”.

“Đúng, trái hồng thứ này vốn liền khó bảo quản, kích cỡ trái hồng bên khu tôi liền lớn bằng vầy, nếu phơi nắng thành hồng khô liền càng nhỏ, cắn một miếng bên trong đều là hạt, khác không nói, nó đầu tiên liền không đẳng cấp không tên tuổi”. Nói tới cái này, La Mông cũng có chút bất đắc dĩ, trái hồng thứ này không chỉ tại vùng bọn anh, cho dù là ở các nơi của cả nước, cũng đều là cực kỳ phổ biến bình thường, thứ này rất dễ sống, không hiếm lạ.

Ba người một đường nói chuyện liền tới một cái làng lân cận, La Mông xuống xe chào hỏi cùng ông lão đã sớm chờ ở trong sân, trái hồng trong nhà ông lão này không nhiều lắm, liền mấy cây hồng, mấy ngày trước lúc ông lão tới trấn Thủy Ngưu bán trái hồng, hỏi La Mông có thể tới đây thu hay không, La Mông hỏi vị trí của nhà ông, vừa vặn tiện đường, liền đồng ý.

Hai nhân viên công tác của đài truyền hình huyện quay chụp quá trình La Mông thu trái hồng, lại phỏng vấn ông lão bán trái hồng, ông lão ở trước màn hình có vẻ có chút ngại ngùng, nhưng mà vui sướng trong mắt của ông cũng chân chân thật thật.

Mười một giờ sáng, chạy xong mấy làng trấn lân cận rồi, La Mông liền dẹp đường hồi phủ, gần đây anh làm quy hoạch tuyến đường mỗi ngày ra ngoài thu mua ho chính mình, hôm nay chạy tuyến này, đem trái hồng dọc đường có thể thu đều thu, ngày mai liền không tới nữa, chạy hướng khác, ngày kia lại quay lại một chuyến.

Ở Ngưu Vương trang ăn xong cơm trưa đơn giản lại ngon lành, lúc chiều, hai phóng viên này liền kiến thức tới cảnh tượng bánh trái hồng chồng chất như núi và giao hàng rầm rầm rộ rộ.

Buổi sáng bánh trái hồng đông lạnh tốt trải qua đóng gói chân không, đặt ở trên cái bàn dài ghép lại từ mấy cái bàn vuông trong viện tử, xếp thành một ngọn núi nhỏ ánh vàng rực rỡ, ba người La Hưng Hữu, Triệu Hạ Bình, Lâm Bản Cường một người cầm một đơn hàng đóng gói, bận tới đầu cũng không ngẩng lên.

Bà chủ của công ty chuyển phát nhanh trấn trên lái xe máy ba bánh chạy qua chạy lại, đám hàng chuyển phát nhanh này chở tới công ty bọn họ, chồng cô còn phải phân loại vào sổ sách nữa, việc này cô làm không được lưu loát lắm, hơn nữa mấy ngày nay bọn La Hưng Hữu chuyển phát nhanh lại đặc biệt nhiều, cô dứt khoát liền tới chạy việc bên ngoài.

Lúc chập tối, vui vui vẻ vẻ tiễn bước hai vị đồng chí của đài truyền hình, cho dù bình tĩnh như lão Chu, cũng nhịn không được có chút mong đợi đối tiết mục một kì của bọn họ.

“Ôi, La Mông, nghe nói muốn lên TV hả?”. Hôm sau bất kể anh tới trấn trên bán rau củ hay là ở trên đường gặp được người trong làng, mọi người đều phải anh một câu như vậy.

Tối cùng ngày ăn qua cơm tối, mấy người La Mông liền canh giữ ở trước TV, ông La, Lưu Xuân Lan, La Hồng Phượng cùng với hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ, Tiếu lão đại, dì Vân còn có ba cô con gái của nhà họ, tất cả đều tới đông đủ, đều tập trung ở căn nhà nhỏ bọn La Mông, ăn trái cây đồ ăn vặt chờ xem tin tức.

Bảy giờ rưỡi vừa tới, tiết mục quả nhiên đúng giờ phát sóng, đầu tiên là MC đài truyền hình nói vài câu vấn đề “khó bán” “bán ế” của trái hồng bản địa, sau đó bắt đầu phát ghi hình.

Chỉ thấy cái phóng viên hôm trước tới trấn Thủy Ngưu xuất hiện ở trong màn hình nói với mọi người: ” Nói tới  trái cây é hàng] này nha, tôi sẽ giới thiệu một người cho mọi người, mọi người xem ——”.

Sau đó toàn bộ màn hình, liền chuyển tới hình ảnh thu mua trái hồng của La Mông, chỉ thấy anh cầm một cái thùng đi tới trước mặt một người đàn ông trung niên bán trái hồng, nói: “Tôi ăn thử một trái hồng của anh”.

Sau đó người đàn ông trung niên cầm một trái hồng đưa qua cho anh, La Mông không lấy, bảo gã ta lất trái hồng dưới đáy sọt ra, đối phương đành phải từ dưới đáy lấy một trái hồng ra, kết quả La Mông tách trái hồng cắn một miếng liền nói: “Chưa ấp chín”.

“Chín rồi”. Người nọ không thừa nhận.

“Chưa chín, tự anh ăn thử đi”. La Mông nói xong liền đưa một nửa trái hồng chính mình chưa cắn qua đưa ngược lại cho gã ta.

“Chín rồi”. Đối phương ăn một miếng lại nói.

“Muốn tìm người đánh giá một chút không?”. La Mông hỏi gã ta.

 “Ài, tôi đều ăn không nhận ra mà, này cũng không kém bao nhiêu đâu, nếu cậu cảm thấy chưa chín, mua về lại để một ngày khẳng định liền chín rục rồi”.

“Này không được”. La Mông lắc đầu.

“Không cần nói, khẳng định là không được, hôm nay nếu tôi thu đám hồng của anh, sau này còn thu trái hồng của người khác kiểu gì đây?”.

“Thật không được hả?”.

“Không được, không được, lần tới ấp chín lại tới”.

Kế tiếp, đối phương không đợi La Mông nói, liền từ đấy sọt moi một trái hồng cho anh, kết quả La Mông xua xua tay, liền từ bên trên cùng cầm một trái thử một miếng, sau đó ném trái hồng chưa ăn hết vào trong thùng, gật gật đầu, cân tính tiền.

Tiếp theo toàn bộ màn hình, lại quay lại trên người nữ phóng viên: “Hôm nay chúng tôi muốn giới thiệu cho mọi người nhận thức chính là người này, mọi người đều thân thiết gọi anh ta là lão Chu, tại sao gọi anh ta là lão Chu? Không khán giả bạn bè ngồi xem trước TV hiện tại đoán được chưa?”.

“Không đoán được, chúng ta tiếp tục xem ——”.

Màn hình lại chuyển tới cảnh tượng đối thoại của nữ phóng viên cùng La Mông, chỉ thấy nữ phóng viên cái kia hỏi La Mông, nói: “Đám hồng trong thùng này tới khi đó xử lý như thế nào vậy?”.

“Cầm về cho gà ăn”. La Mông không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Ha ha ha ha ha…….”. Lưu Xuân Lan và dì Vân các bà đều cực vui, vừa mới xem một đoạn La Mông kiểm tra trái hồng các bà liền muốn cười rồi, ngẫm lại này là tiết mục tin tức rất nghiêm túc, cười ra có thể có điểm kỳ quái hay không, gắng nhịn, không nghĩ tới đoạn sau càng xem càng tức cười.

“Lúc đó cô gái chàng trai này nhìn qua đều rất đáng tin, như thế nào vẫn thích làm thiêu thân vậy?”. La Mông cảm thấy chính mình bị gài bẫy rồi.