Ngưu Nam

Chương 151



Nói về hoa thứ hồng trên núi của Ngưu Vương trang bởi vì không có đủ người đi ngắt hái, sau này từng mảng từng mảng lớn nở rộ, sau khi La Mông biết chuyện này, liền lại xách hai thùng ong mật lên núi, trông cậy vào bọn nó hút nhiều mật hoa về.

Chiều ngày này sau khi La Mông gấp một đống lớn bao bì cho Tiếu Thụ Lâm, rãnh rỗi, liền mê trai nhìn chằm chằm người đàn ông nhà mình, nhìn biểu cảm chuyên chú trên mặt và giữa ánh mắt hơi hơi lộ ra mấy cái đường vân nhàn nhạt của chàng ta, tóc ngắn đầy sức sống, cái cổ thon dài, bả vai rộng lớn……..

“Cậu không có việc gì làm hả?’. Tiếu Thụ Lâm bị nhìn tới hiệu suất công việc nghiêm trọng giảm xuống.

“Không có”. Lúc này La Mông không muốn đi khỏi đây đâu.

“Cậu không đi xem mấy thùng nuôi ong trên núi à?’. Tiếu Thụ Lâm định tìm chút chuyện cho La Mông làm.

“Không nhanh như vậy, hai ngày nữa lại đi”. La Mông xua xua tay.

“Đi bây giờ”. Tiếu Thụ Lâm nâng nâng cằm hướng La Mông.

“Ngày mai tớ…….”. La Mông vừa định nói ngày mai lại đi, thấy ánh mắt Tiếu Thụ Lâm bay tới, đành phải ngượng ngùng sửa lời: “Vậy bây giờ tớ đi lên núi xem”. Lúc này mới bịn rịn đứng lên từ cái ghế, trên đường lên núi, lão Chu than thở nghĩ: “Tiếu Thụ Lâm nhà anh cái gì cũng tốt, chính là rất đàn ông, tuy rằng anh cũng rất thích điểm này…….

Đối với mật hoa thứ hồng này, La Mông vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì từ sau khi anh nuôi ong mật, cũng thường thường sẽ lượn lờ mấy diễn đàn nuôi ong, nghe người ta nói hiện tại mật hoa hồng trên thị trường và mật hoa hồng dại cơ bản đều không phải là mật tự nhiên, bởi vì nhị đực nhị cái của hoa hồng đã thoái hóa rồi, căn bản không kết quả, mà hoa hồng dại, cũng chính là hoa thứ hồng, tuy rằng có thể sản xuất mật, nhưng sản lượng cũng là cực kỳ ít.

Nếu sản lượng rất ít, La Mông liền định đặt mấy thùng ong mật ở trên núi thêm mấy tháng nữa, tới lúc kỳ nở hoa của đám hoa thứ hồng nhà mình qua rồi, tới khi đó đồng loạt quay mật, có thể quay ra bao nhiêu thì được bấy nhiêu, nhưng mà hôm nay nếu Tiếu Thụ Lâm lên tiếng rồi, vậy anh liền đi lên núi xem xem.

Vừa tới khu hoa thứ hồng, La Mông liền thấy rất nhiều ong mật nhỏ của nhà mình đang rất bận rộn  ở trong một bông hoa thứ hồng, lay chân nhỏ của chúng nó cẩn thận tỉ mỉ vơ vét mật hoa. La Mông tìm tới một thùng nuôi ong gần đó, mới vừa mở nắp thùng ra, một trận mùi hoa thơm phức liền đánh thẳng vào mặt, La Mông hít hít mũi ngửi, hương vị cũng không tệ lắm, ngọt mà không ngấy.

Lúc này thời gian chưa bao được bao lâu, mật ong trong thùng nuôi ong thế nhưng cũng không ít, may mắn hôm nay anh tới đây, nhưng lại mang máy quay mật ong tới, bằng không chờ qua một thời gian nữa, mật hoa hồng này liền sẽ biến thành một đám ong mật nhỏ rồi.

Ong mật chính là như vậy, chúng nó chỉ cần tích trữ đủ thực vật, liền sẽ chuyên tâm gây giống đời tiếp theo, không tích cực hút mật nữa, cho nên phải đúng lúc lấy sạch lương thục tích trữ trong tổ ong của bọn nó, trừ phi là ở mùa đông lúc không có nguồn mật, La Mông mới có thể cho chúng nó lưu lại đầy đủ đồ ăn.

Sau khi đều quay mấy thùng ong qua một lần, La Mông khiêng máy quay quay mật ong đi về, đám mật ong này sau khi tiến hành lọc đơn giản, La Mông tìm mấy cái bình lớn, nhỏ vừa phải trước đó La Hồng Phượng mua về đựng dưa cải từ tứ hợp viện, một bình có thể đựng hai cân (= 1kg), mớ mật này tổng cộng đựng năm bình rưỡi.

“Tới, nếm thử”. La Mông cầm nửa bình cuối cùng đi ra, lại tìm hai cái muỗng, đưa cho Tiếu Thụ Lâm một cái.

Tiếu Thụ Lâm bỏ cái rổ đan tới một nửa trong tay xuống, cầm cái muỗng La Mông đưa cho gã, múc một muỗng mật hoa thứ hồng từ trong bình bỏ vào miệng.

“Sao nào?”. La Mông lòng đầy chờ mong nhìn Tiếu Thụ Lâm.

“Ăn ngon cực kỳ”. Tiếu Thụ Lâm bình thường ăn nhiều mật hoa cẩu kỷ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, đích thật cảm thấy không tồi, mùi vị của mật hoa thứ hồng này khác biệt với mật hoa hoa khác, mùi thơm ngát nhàn nhạt quanh quẩn không tan, vị tinh khiết, tóm lại, chính là ăn ngon.

“Vậy cậu ăn nhiều một chút”. La Mông lại đầy đẩy bình mật ong kia tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm.

“Ừ, cậu cũng ăn đi”.

“Hai đứa đang ăn gì đó?”. Hôm nay Bặc Nhất Quái sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không biết lại tính mệnh bói toán cho quý nhân nào, thẳng bận tới bây giờ mới về, người này còn chưa vào sân, liền thấy La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi đối diện ở dưới cây lớn, anh một miếng em một miếng ăn tới đang vui sướng.

“À, là mật hoa thứ hồng”. La Mông cười cười với ông ta.

“Hoa thứ hồng trên núi chúng ta đã có mật thu rồi?’. Bặc Nhất Quái cũng dừng bước.

“Đúng a, mùi vị cũng không tệ lắm”. Tiếu Thụ Lâm nói xong lại vói muỗng vào trong bình, múc một muỗng mật ong hồng nhạt óng ánh ra, một ngụm ăn luôn.

“Hai đứa biết một bình mật ong như vậy giá trị bao nhiêu tiền không?”. Thịt béo trên mặt của Bặc Nhất Quái hơi hơi rung rung lên.

“Kệ nó bao nhiêu tiền”. La Mông không cho là đúng, không phải là nửa bình mật thôi ư, ăn liền ăn.

“Món này cho phụ nữ ăn đó là tốt nhất, hai đứa ăn cái gì chứ?”. Bặc Nhất Quái giận điên  người đối bộ dáng bất cần của tên này.

“Ăn ngon mà”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch khóe miệng, lại múc một muỗng mật ong ăn, gã cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, gã và La Mông ăn mật ong của nhà mình, ông già này nổi điên cái gì?

“Được được, hai đứa ăn đi, chính là không đã ghiền, liền dỡ cái ngọn núi này ra ăn luôn đi”. Bặc Nhất Quái vừa than thở vừa đi hướng tứ hợp viện, “Trời ơi, hơn mười vạn đó, liền ăn như vậy”.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm nghe xong, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, hơn mười vạn? Thứ này ăn quả thật là không tồi, nhưng cũng không có ăn ngon tới mức có thể giá trị hơn mười vạn.

“Ài, thầy Bặc, đừng đi vội, ông nói một chút với bọn cháu, có phải mật hoa thứ hồng này có môn đạo gì hay không?”. La Mông vội vàng đứng lên, kéo Bặc Nhất Quái đã đi xa  xa về.

*môn đạo: đề cập tới cơ hội hay cách làm việc

“Môn đạo? Có thể có môn đạo gì, chính là đáng giá thôi”. Bặc Nhất Quái hừ hừ nói.

“Có thể có giá trị như vậy? Mật hoa cẩu kỷ tốt như vậy của nhà bọn cháu mới mấy trăm tệ một cân thôi”. La Mông chà chà tay, nếu thật có thể có giá trị như vậy, vậy đập nước trên núi của bọn anh không phải liền có chỗ dựa rồi?

“Mật ong này tốt, nó còn phải xem ai bán, bán thế nào, cậu hiểu chưa?”. Bặc Nhất quái cao thâm khó dò mắt liếc La Mông một cái.

“Hiểu được! Hiểu được!”. La Mông đương nhiên hiểu được, lời Bặc Nhất Quái, không phải là đang nói, mật ong này bán cho ông ta so với bán cho Mã Từ Quân Đồng thành, giá còn sẽ càng tốt một chút, “Nhưng mà thầy Bặc, ông xem mật hoa hồng nhà bọn cháu, thật có thể bán hơn mười vạn sao?”.

“Nếu cậu nói mật hoa thứ hồng, mật hoa cẩu kỷ và vân vân, thứ này tốt thì tốt, nhưng mà cao không được, nhưng mà nếu như cậu có thể chia mật hoa này thành loại 1, loại 2 loại 3, bình nhà các cậu chính là có thể trên loại 1, thậm chí làm ra loại đặc biệt, giá tiền liền…….Cậu hiểu chứ?”. Bặc Nhất Quái hất hất cái cằm tròn xoe chắc nịch của ông ta.

“Hiểu ạ! Nhà bọn cháu khẳng định chính là loại đặc biệt, nếu ở cổ đại chính là phải tiến cống cho hoàng thất!”. La Mông chẳng những hiểu rồi, anh còn nhớ tới một việc, trước đó anh gọi điện thoại đặt mua rượu trắng từ chỗ Cao Trung Quý, ông già đó liền làm ra ba loại rượu trắng cho anh, tay nghề này sẽ không phải chính là Bặc Nhất Quái dạy ông ta chứ?

“Đúng vậy, chính là ý này”. Bặc Nhất Quái cười ha ha hai tiếng, sau đó ông ta chuyển đề tài, lại nói: “Đạo lý, đúng là đạo lý này, nhưng mà thứ này còn phải xem là ai bán, cậu dán mác nó loại đặc biệt, nó cũng chỉ có thể ra giá loại 1”.

“Y của thầy Bặc là?”. La Mông cười cười, thầm nghĩ ông lão này đây là muốn làm buôn đi bán lại.

“Nói coi hai đứa còn có mấy bình mật này hà?”. Bặc Nhất Quái trực tiếp hỏi.

“Ngoại trừ cái trên tay bọn cháu, còn lại năm bình”. La Mông nói.

“Năm mươi vạn, cậu đưa tôi hết”. Bặc Nhất Quái trực tiếp ra giá.

“Sáu mươi vạn”. La Mông mắt cũng không chớp một cái, trực tiếp liền nâng lên mười vạn.

“Được được, nhưng mà sau này lại có mật này, cậu đừng để ông già tẻ con Mã Đinh Lương kia biết, còn có ông cụ họ Mã kia, cũng phải đề phòng chút, dù sao, sau này lại có mật này, cậu liền trực tiếp tới tìm ta”. Bặc Nhất Quái cũng không muốn cạnh tranh cùng nhà họ Mã Đồng thành, ông một mình thế đơn lực bạc, làm sao đoạt nổi cùng gia đình bọn họ chứ?

“Thành giao!”. La Mông rất sảng khoái đáp ứng.

“Ăn tiếp đi”. Tiễn bước Bặc Nhất Quái, La Mông bảo Tiếu Thụ Lâm tiếp tục ăn, dù sao mới nãy hạ muỗng rồi, bây giờ muốn bán cũng không kịp rồi, hơn nữa Tiếu Thụ Lâm ăn, đồ càng tốt gì đó anh đều không tiếc.

“Không ăn, còn không ngon bằng tôm sông”. Tiếu Thụ Lâm thịt đau, mấy miếng vào bụng liền hơn vạn rồi, phải bán bao nhiêu tôm sông mới có kiềm về chứ?

“Chờ sau này tớ kiểm đủ tiền rồi, đồ tốt liền đều không bán, toàn bộ để lại tự ăn”. La Mông cười ha ha nói.

“Chậc!”. Tiếu Thụ Lâm cong cong khóe miệng, lại vói thìa vào trong bình, được rồi, gã thừa nhận, mùi vị này quả thật vẫn là rất ngon.

“Lần sau lúc quay quay mật ong, chừa một chút cho chị tớ, mẹ tớ, còn có dì Vân”. La Mông lại nói.

“Nếu bọn họ biết giá tiền, đoán chừng liền ăn không vô nữa”. Mấy người phụ nữ này liền chỉ dì Vân có tiền nhất, nhưng mà có tiền của dì, vẫn là thuộc loại phạm trù bình dân, một bình mật ong hơn mười vạn, dì khẳng định là không nỡ.

“Vậy đừng nói giá với bọn họ, cậu không nói, tớ không nói, Bặc Nhất Quái không nói, bọn họ sao mà biết được?’. La Mông nghĩ tới đây, đột nhiên anh lại nghĩ tới một vấn đề, Bặc Nhất Quái này bán mật ong của anh ra bên ngoài, tới khi đó nhưng đừng dẫn nhân vật lớn gì về cho anh, La Mông còn không muốn làm Ngưu Vương trang nhà mình thành vườn hoa của  kẻ có tiền người ta đâu.

“Lo lắng vớ vẩn cái rắm! Lúc ông đây lăn lộn trong giang hồ, thằng nhóc cậu ngay cả trứng đều còn chưa thụ tinh nữa!”. Đối mặt dặn dò của La Mông, lão mập kia trực tiếp liền nói tục, tưởng Bặc Nhất Quái ông tung hoành đại giang nam bắc (khắp đất nước), sẽ ngay cả loại vấn đề nhỏ này đều không xử lý tốt? Hơn nữa ông chính là quyết định phải dưỡng già ở nơi này, cả đời lăn lộn giang hồ rồi, chẳng lẽ còn có thể làm xáo trộn chỗ an thân cuối cùng của chính mình sao?

Sau khi Bặc Nhất Quái có được mấy bình mật này, sáng sớm hôm sau liền thu dọn hành lý đi xa, đại khái là tìm kẻ có tiền cấp bậc siêu giàu nào đó làm đẩy mạnh tiêu thụ, lại nói, lão lùa đảo này tinh mệnh bói toán cho người ta khắp nơi, nói tới kẻ có tiền, đó thật đúng là quen biết không ít.

Mặc kệ nói như thế nào, sáu mươi vạn này tới tay, trong tay của La Mông lại dư dả rồi, chuyện xây đập nước cũng không cần lo rồi, ít nhất tài chính của gia đoạn đầu đó là đã đúng hạn rồi.

Kế tiếp chính là vấn đề tuyển người, từ sau khi La Mông đang topic tuyển nhân công lên, mấy ngày nay lục tục có người báo danh, nhưng mà số lượng vẫn là không nhiều lắm, tổng cộng còn chưa tới hai mươi người, cách mục tiêu hai trăm người vẫn là kém rất xa.

“Chẳng lẽ thật sự phải tăng tiền lương?’. Nghĩ tới đây, lòng lão Chu liền đang chảy máu, lúc trong làng xây đập nước,  anh vẫn còn nhớ rõ tình hình tiền lương tăng rồi lại tăng, Ngưu Vương trang anh thật phải ấn số tiền lương đó, tốn kém của cái đập nước này nhưng liền lớn rồi.

Dù sao trong làng xây đập nước cũng là chọn địa hình tốt rồi, chỉ cần xây một một bờ đập là được, triền núi anh nhưng lại khác, đào đất phải dùng sức người toàn bộ, bởi vì triền núi rất dốc, địa hình của địa phương muốn xây đập nước hẹp dài, máy đào đất sơ suất một cái nếu rớt xuống từ trên sườn núi xuống dưới, vậy hậu quả cũng liền thật không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa bốn phía đập nước còn phải đắp đá tảng gia cố, phí dụng vật liệu đá tảng trong đó liền không nói, chỉ nhân công cũng không hề ít, thật ấn mức tiền lương một trăm ba, một trăm rưỡi, chờ đập nước này xây xong, lão Chu cảm thấy chính mình tám phần liền táng gia bại sản.

“Lão Chu, bọn em muốn tìm anh thương lượng chuyện này”. Sáng nay lúc bọn La Mông sắp đóng cửa tiệm, bảy tám thiếu niên bộ dáng học sinh cao trung đi vào.

“Chuyện gì vậy?”. La Mông mắt sắc, một cái liền nhận ra mấy đứa này là học sinh của Tam Cao.

“Bọn em nghe nói anh muốn xây đập nước?”. Một nam sinh trắng nõn đeo mắt kiếng hỏi.

“Ừ, nhưng mà lấy thân thể nhỏ này của em, sợ là chịu không nổi”. La Mông cười lắc lắc đầu, anh xếp mấy cái lá cùng một chỗ trên giá hàng.

“Bọn em có thể lấy tiền lương ít hơn”. Đằng sau có nam sinh nóng vội nói.

“Các em là cao tam ha (năm cuối cấp 3)?”. La Mông ngưng việc trong tay.

“Dạ, tháng sáu liền thi xong, đã ở nhà chơi gần một tháng rồi”. Mát kiếng kia trả lời.

“Nói đi, dự định thế nào?”. La Mông vừa nhìn vẻ mặt của mấy nam sinh này, liền đoán bọn nó khẳng định không chỉ là nghỉ hè làm công đơn giản như vậy, thiếu niên không biết che dấu, nghiêm túc trên mặt của bọn nó đã bán đứng nhẹ nhàng bâng quơ trong miệng bọn nó rồi.

“Bọn em muốn đi Ngưu Vương trang học trồng trọt”. Một thiếu niên thân hình cao lớn trong đám nói.

“Không đi học?”. La Mông hỏi nó.

“Học gì? Dù sao trường tốt em cũng không thi đậu”. Nam sinh này bĩu môi.

“Trồng trọt cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy”. La Mông nói với bọn nó.

“Bọn em biết”. Tam Cao mở lớp trồng trọt, đám học sinh này ít nhiều cũng có chút thể nghiệm.

“Người nhà các em đồng ý rồi?”. Nếu người nhà bọn nó không đồng ý, La Mông liền tự chủ trương dạy bọn nó trồng trọt, kết quả là không chỉ có khiến sự việc không hay, làm không tốt còn có thể bị người oán hận.

“Cha mẹ bọn em đều biết rồi”. Nam sinh này nói.

“Vậy bọn họ đồng ý rồi?”. La Mông cười cười, muốn chơi loại trò chơi ngôn ngữ này cùng anh, nhóc này vẫn non lắm, biết và đồng ý có thể là một chuyện?

“Không đồng ý, từ từ lung lạc”. Bốn mắt như ông già thở dài một hơi.

La Mông suy nghĩ,  trên đỉnh núi chính mình rất nhanh liền phải chào đón cây trồng vụ hè rồi, hàng loạt loại đậu trên núi cùng với dưa hấu và trái cây cần nhân thủ thu thập, đám học sinh này muốn tới cũng được, thêm mấy đứa này cũng không nhiều, xây đập nước không được, còn có thể bố trí làm việc khác.

“Vậy được rồi, chuyện sau này bây giờ không nói trước, liền nói chuyện nghỉ hè làm công, nếu như người nhà các em đồng ý rồi, các em có thể tới, làm việc gì trả tiền lương bao nhiêu, giống như những người khác, sẽ không trả ít hơn cho các em”. Về phần muốn học trồng trọt và vân vân, chờ bọn nó sau khi cảm nhận được lao động nông nghiệp chân chính, làm không nổi bản thân liền nửa đường bỏ cuộc.

“Chưa đủ mười tám tuổi có thể chứ?’. Mắt kiếng vẻ mặt thấp thỏm hỏi han.

“Được, tròn 16 tuổi là được, chưa đủ 16 tuổi cũng có thể tới, nhưng mà cha mẹ phải đi cùng”. Mùa này trên Ngưu Vương trang nhưng không chê nhiều người.

“Có thể cho bạn học khác cùng tới không ạ?’. Mấy nam sinh này lại hỏi.

“Tới bao nhiêu nhận bấy nhiêu, nhưng mà nếu không chăm chỉ làm việc, liền bị mời đi về”. La Mông trả lời.

“Nữ sinh? Nữ sinh có thể tới sao?’. Một cái nam sinh vóc dáng nhỏ lòng đầy chờ mong hỏi han.

“Có thể tới, giống như các em, chỉ cần cha mẹ đồng ý liền có thể tới”.

“Ngao!”. Nghe nói nữ sinh cũng có thể tới, các nam sinh không rõ nguyên do nhất thời liền sôi trào!

La Mông liếc mắt nhìn bọn nó một cái, không nói thẳng ra. Đúng lúc trong khoảng thời gian này Liễu Như Hoa đang định bố trí muối rau, anh đây là muốn bố trí thêm mấy người cho cô ấy, hơn nữ mấy cô bé này đi theo cô ấy cũng an toàn, nếu có thằng nhóc con nào dám đánh chủ ý xấu gì, tới khi đó…….Hừ hừ!

Vì thế hai ngày sau, cả Ngưu Vương trang đều sôi trào rồi, phần lớn đám thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đều vẫn là lần đầu tiên tới Ngưu Vương trang, nhảy nhót khắp nơi thấy cái gì đều mới mẻ, cả kinh lại ầm ầm ĩ ĩ, cũng có tốp năm tốp ba cười đùa, còn có bởi vì tâm tình thật sự khoan khoái quá mức, nhịn không được cao giọng hát hò……..

“A a a! Sao ông cũng tới đây vậy?”.

“Không phải ông nói cha mẹ không cho tới sao?”.

“Này! Mấy đứa mình ở cùng ký túc xá ha?”.

“Trời ơi! Nơi này quả thực rất đẹp!”.

“Oa! Thật nhiều trâu nha!”.

“Ngao ngao ngao! Nghe nói ký túc xá của nam sinh và nữ sinh không chia khu, ôi chao!”.

“Tôi là một chú chim nho nhỏ nho nhỏ ~làm sao bay a bay ~ lại bay cũng bay không cao ngao ngao ngao ~~~”.

“Mấy ông mau lên đây! Bên cửa trời thật sự có thể nhìn thấy rất nhiều chim chóc nha!”.

“…….”

Dưới lầu trong hành lang, quản sự Trần mày chau mặt ủ nói với lão Chu: “Ông chủ, tôi sợ là không dẫn dắt  được đám nhân công này”.

“Không sao, tuổi dậy thì thôi, khó tránh tăng động một chút”. La Mông vỗ vỗ bờ vai của  gã ta, bảo gã yên tâm làm thật tốt.

“Kéo ra ngoài xây đập nước hai ngày, tự nhiên yên tĩnh yên tĩnh”.  Trịnh Bác Luân ngày thường không buồn hé răng, lúc này thản nhiên nói một câu.