Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 42



Cùng lúc đó, từ cầu thang tầng dưới vọng đến tiếng bước chân chầm chậm, tôi căng tai lắng nghe, toàn thân cứng đờ. Một lúc sau, có một người cầm thanh kiếm gỗ, khoác áo bào đạo sĩ, từ từ đi lên.

Đó là ông thầy pháp.

Tôi thở phào một hơi, vội ngăn ông ta lại:

"Xin thầy, đừng bắt họ! Con chỉ cần thầy bắt giúp con yêu nữ mặc đồ màu đỏ thôi!"

Ông thầy nhìn tôi chăm chú như đang suy đoán gì đó, rồi mở miệng nói:

"Con yêu nữ mặc đồ đỏ hiện tại không có ở nhà này!"

107 hồn ma nghe vậy lại nhao nhao lên:

"Đúng vậy! Hiện tại nó đã rời khỏi đây rồi!"

"Sao cô không hỏi chúng tôi? Mà phải mời lão già xấu xí này đến vậy?"

Ông thầy pháp bị nói xấu cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng niệm chú cởi trói cho 107 hồn ma, xong việc thì đi xuống tầng dưới. Trước khi đi ông ta còn quay lại nói với tôi một câu:

"Cô muốn làm gì là việc của cô, ta không ngăn cản được, nhưng đừng có để lại hậu quả!"

Tôi gật đầu vâng dạ, trong lòng tràn trề hi vọng, hỏi 107 hồn ma:

"Các cô biết con yêu nữ ở đâu sao?"



107 hồn ma phá lên cười, tỏ vẻ khinh thường:

"Chúng tôi là ma, còn cô là người! Chúng tôi không vô dụng như cô!"

Tôi chăm chú nghe họ kể, lời nguyền của yêu nữ căn bản không thực hiện tiếp được nữa, vì người cuối cùng, tức người thứ 108, phải có âm khí đặc biệt nhiều, những người như vậy tìm rất khó. Ví dụ như tôi chẳng hạn, tôi sinh vào ngày 15 tháng Bảy Âm lịch, tìm được cô gái thứ hai có mệnh giống tôi, mà phải khiến cô ta làm bạn gái Tần Kỳ, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Tần Kỳ sẽ không chịu quen cô gái nào nữa đâu.

Anh ấy lại luôn tự tìm đường chết, nếu anh ấy chết, yêu nữ lại phải tìm một người đàn ông thứ hai có mệnh giống anh ấy, rồi lại phải chờ anh ta lừa được 108 cô gái nữa....

Nói tóm lại là lời nguyền yêu nữ khổ công xây dựng suốt năm trăm năm, lại bị tôi và Tần Kỳ cứ thế phá hỏng, cô ta không hận chúng tôi đến tận xương tủy mới là lạ!

"Nhưng... tóm lại là Tần Kỳ và con yêu nữ đang ở đâu?"

Tôi sốt ruột hỏi, cái quan trọng tôi cần biết bây giờ là tung tích của Tần Kỳ!

107 hồn ma nghiêm túc nói:

"Chúng tôi sẽ dẫn cô đi, nhưng một khi cô đã bước ra khỏi trận pháp, không còn ai bảo vệ cô khỏi nguy hiểm đâu! Cô thật sự muốn đi tìm anh ta sao?"

Tôi không chút do dự gật đầu.

107 hồn ma giúp tôi thôi miên tất cả mọi người trong nhà, để họ ngủ thật say không biết gì. Tôi vừa mừng vừa sợ, lần đầu tiên được bước ra khỏi nhà sau khoảng thời gian dài bị giam lỏng, không còn cảm giác bí bách mất tự do nữa.

Tôi cứ ung dung đi như vậy mà không để ý trong góc tối có một bóng người đang nhìn chòng chọc vào mình.



"Nhan Tiểu Đình."

Âm thanh ai đó gọi tên tôi, dọa tôi sợ giật thót người. Tôi sợ hãi nhìn về phía phát ra âm thanh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật may quá, không phải ma, là người.

Ông thầy pháp mặt không cảm xúc, lạnh lùng như tượng đá, đứng chắn trước lối đi của tôi:

"Cháu không thể đi."

Trong lòng tôi mờ mịt khó hiểu, rõ ràng lúc nãy ông ta mới nói tôi làm gì là việc của tôi, ông ta không quản mà?

"Nơi cháu muốn đến rất nguy hiểm, nếu cháu có mệnh hệ gì, ta không còn mặt mũi nào quay về nhìn bà nội cháu nữa."

Tôi sững người, ông thầy pháp này là bạn thân của bà nội tôi, thảo nào bà luôn tin tưởng những lời ông ta nói.

Tôi cố gắng trình bày tình cảnh hiện tại của Tần Kỳ, thậm chí tôi hết cách phải quỳ xuống lạy ông ta cầu xin hãy để tôi đi. Ông thầy pháp không khuyên nổi, bèn lấy trong hòm đồ nghề một lá bùa, trên đó vẽ rất nhiều kí tự lạ mắt, khăng khăng bắt tôi phải giữ kĩ không được làm mất.

Tôi nhìn nó cũng có vẻ lợi hại, nhét chặt vào túi, cảm ơn ông thầy pháp rồi rời khỏi nhà.

107 hồn ma nói nơi Tần Kỳ đến cách cửa hàng cosplay của con yêu nữ 108 dặm về hướng mặt trời lặn. Tôi sững người, hướng mặt trời lặn là hướng tây, quả nhiên đúng như tôi suy đoán, Tần Kỳ đi về hướng đông để đánh lạc hướng, thực ra anh ấy đi về hướng tây.

Tôi mở bản đồ ra dò, vị trí Tần Kỳ đến trên bản đồ chỉ hiện lên là một bãi đất trống, chẳng có chú thích gì cả. 107 hồn ma giải thích, chỗ đó là vùng đất dữ, không ai dám ở xung quanh.

Tôi nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm, giờ này mà gọi taxi đi đến chỗ hoang vắng như vậy, ai dám chở tôi đi chứ. Tôi biết lái xe, nhưng với cái bụng bầu vượt mặt này, làm sao mà lái được.

107 hồn ma lại nói tôi cứ ngồi ở ghế sau, mọi chuyện để bọn họ lo. Kết quả, tôi vừa đặt mông ngồi lên xe, chiếc xe đã tự phóng đi vù vù! Tôi hốt hoảng ngó nhìn ra ngoài, chỉ thấy những bóng trắng lờ mờ vây xung quanh chiếc xe, chiếc xe lướt đi nhanh như gió....