Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 20: Yêu nữ



Nghe họ kể, tôi đã sợ toát mồ hôi rồi! Tôi nhớ lại những lúc đứa bé đó tìm mọi cách để giết tôi, thật sự rất đáng sợ, nó như một người điên, tâm lý không bình thường vậy!

Các hồn ma thấy bộ dạng sợ rúm ró của tôi thì cười phá lên, một trong số họ ghé sát khuôn mặt trắng bệch vào mặt tôi, cái lưỡi đỏ lòm dài lê thê thè ra, cố tình dọa cho tôi sợ dựng tóc gáy:

"Nhan Tiểu Đình, cô không muốn biết lời nguyền đó là gì sao?"

Không gian xung quanh im lặng một cách quỷ dị, tôi nuốt nước bọt, lo lắng hỏi:

"Có liên quan gì đến Tần Kỳ?"

Các hồn ma cười phá lên, những khuôn mặt trắng bệch dí sát vào mặt tôi, cười quỷ dị:

"Cô không biết là, Tần Kỳ sinh đúng vào ngày 15 tháng Bảy âm lịch sao?"

Tôi theo bản năng co rúm người sợ hãi, tôi chỉ biết anh ta sinh vào tháng Tám dương lịch, không hề nghĩ là anh ta lại sinh đúng vào ngày 15 tháng Bảy âm lịch!

"Người có mệnh thuần âm như anh ta, lại đi tự mình chui vào hang ổ của con yêu nữ đó, Nhan Tiểu Đình, cô đoán xem..."

"Anh ta đã bị yêu nữ hút mất một nửa linh hồn! Muốn lấy lại một nửa linh hồn đã mất, anh ta phải kiếm về cho yêu nữ đủ 108 linh hồn trinh nữ!"



108 linh hồn trinh nữ? Nhưng... tôi và Tần Kỳ đã kết hôn rồi, tôi đâu còn là người thứ 108 mà yêu nữ cần tìm nữa? Lời nguyền của yêu nữ có phải sẽ không còn tác dụng? Nếu vậy có lẽ nó đang hận tôi thấu xương, nó sẽ giết tôi để trút giận mất...

Tôi mở miệng thều thào hỏi:

"Nếu Tần Kỳ không làm được, nếu anh ta không được trả lại một nửa linh hồn, thế thì...."

Các hồn ma có vẻ khó chịu, bọn họ thi nhau lao vào túm tóc đánh đập tôi:

"Cô thật ngu ngốc! Chỉ có một nửa linh hồn, sau này chết rồi làm sao đi đầu thai được? Anh ta sẽ sống mãi như vậy, anh ta có muốn chết cũng chẳng chết được...."

"Con yêu nữ đó quá âm hiểm, quá độc ác, cô ta chỉ giữ một nửa linh hồn của chúng tôi thôi, mục đích cô ta muốn chúng tôi mãi mãi vất vưởng không đi đầu thai được......."

Tôi thấy Tần Kỳ thật đáng thương nhưng cũng đáng trách, chỉ vì lợi ích của một mình anh ta mà nhẫn tâm làm hại 107 mạng người vô tội! Còn cả tôi nữa, tôi là người thứ 108, số phận của tôi sẽ ra sao đây?

Các hồn ma vây tôi lại, thi nhau nói:

"Nhan Tiểu Đình, cô còn sống, cô phải báo thù cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ bảo vệ cô, bù lại cô phải giết Tần Kỳ, giết yêu nữ, trả thù cho chúng tôi!"

Trán tôi bỗng có cái gì ấm nóng, tôi giật mình mở bừng mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là cha mẹ và bà nội tôi sắc mặt lo lắng. Vật ấm nóng trên trán tôi là cái khăn mặt, tôi thấy toàn thân đau mỏi rã rời, nhúc nhích một chút thôi cũng thấy đau nhói. Tôi thều thào hỏi cha mẹ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

Cha mẹ thở dài nói tôi nằm ngất bên bờ suối, cũng may có lũ trẻ chạy về gọi người lớn đến cứu, không thì không biết tính mạng ra sao rồi! Cha mẹ mắng tôi hết trò để chơi rồi sao, mà lại đi chơi trò cầu cơ. Cha tôi trong lúc tức giận đã buột miệng nói:



"Con có biết mệnh của con khác người thế nào không? Ta cảnh cáo con, cấm tiệt không được chơi trò đó nữa! Nguy hiểm thế nào con không tưởng tượng được đâu!"

 Tôi ngơ ngác hỏi lại:

"Cha, mệnh của con làm sao?"

Tôi vừa dứt lời, tức thì mọi người đều im lặng, không ai nói thêm một câu nào, từ cha mẹ tôi, cho đến bà nội tôi, đều lảng đi nói sang chuyện khác. Tôi thấy thái độ của họ rất kỳ lạ, nhưng trong đầu đang có mối quan tâm khác nên cũng không để ý mấy.

Cái tôi đang lo bây giờ, đó là giấc mơ tôi vừa trải qua.

107 linh hồn muốn tôi phải giết Tần Kỳ, giết yêu nữ, nhưng tôi còn chưa kịp hỏi họ, làm sao để giết Tần Kỳ bây giờ? Lần đó chính mắt tôi thấy vết rạch ở ngực anh ta liền lại trong nháy mắt, anh ta chẳng khác gì người bất tử cả, tôi làm sao mà giết anh ta được? Còn cả con yêu nữ kia nữa, cô ta đáng sợ như vậy, tôi có thể làm gì được cô ta đây??

Còn có một chuyện quan trọng không kém, đêm hôm ấy chính mắt tôi đã thấy Tần Kỳ rạch ngực lấy máu của mình! Tôi vốn định hỏi 107 hồn ma xem mục đích anh ta làm vậy để làm gì, nhưng lại bất cẩn quên mất!

Tôi rất cần gặp lại 107 hồn ma để hỏi cho ra những điều mình đang băn khoăn. Tối nào tôi cũng ra bờ suối sau nhà, đúng chỗ hôm trước tôi gặp họ, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không gặp được.

Tôi bất đắc dĩ phải tìm đến trò cầu cơ. Tôi chưa tự mình chơi cầu cơ bao giờ, lên mạng tìm hiểu cách làm bộ cầu cơ, rồi còn phải tìm cách rủ lũ trẻ trong làng chơi cùng nữa. Tôi nghe nói phải có nhiều người mới chơi được.

Nghĩ đến thái độ gay gắt của cha hôm trước, tôi phải lén lút giấu ông. Nhưng rồi vẫn bị phát hiện, cha tôi biết chuyện, nổi giận đùng đùng, mắng chửi tôi một trận, còn suýt nữa đánh tôi, may mà có mẹ tôi cản lại.