Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 12: Buông hay bỏ, thật ra nó vẫn chỉ là sự từ chối, không hơn



“Có một số chuyện, dây dưa càng lâu thì sẽ giống như sợi dây gai, càng chạm càng đau, càng muốn buông ra lại càng giữ chặt. Cho nên, giữ chặt, đau nhiều, cuộc sống lại quẩn quanh. Bế tắc.”

Những gì xảy đến với tôi vào những ngày sau đó giống như một vụ lừa gạt, bỡn cợt cảm xúc của tôi khiến nó bấp bênh không thôi. Tôi bị đình chỉ công tác một tháng, không lương và rời khỏi vị trí dẫn chương trình. Tôi đã nghĩ mình sẽ phải dùng mọi khoản tiền tiết kiệm để bồi thường thiệt hại cho công ty kia và những tổn thất tôi gây ra cho công ty, đợi chờ một lời tuyên án mạnh mẽ từ Amanda rằng tôi bị đuổi việc như cái cách mà mọi công ty khác thường làm đối với những sơ suất hay hành vi giống tôi. Nhưng không, ngoài một cuộc điện thoại thông báo vỏn vẹn tôi bị đình chỉ công tác một tháng, chẳng có thông tin nào về vụ kiện được thông báo lại cho tôi. Tôi gọi cho Tùng và anh ấy đáp lại tôi bằng một dòng tin nhắn không thể ngắn hơn: “Nghỉ ngơi đi.”

Nghỉ ngơi?

Chẳng lẽ tôi nghỉ ngơi chưa đủ?

“Ing… ing… ing…”

Tôi với tay ra tủ giường, vơ lấy chiếc điện thoại đang rung lên như sắp rơi xuống sàn, áp lên tai nghe.

- Bella?

Tôi mở căng mắt, cuống cuồng ngồi dậy, giữ chặt hai tay vào chiếc điện thoại bên tai. Tôi mím môi, nhìn sang Dim đang ngủ, rón rén bước xuống giường ra ban công ngoài phòng khách.

- Vậy là… chỉ có chị là không biết?

Tôi trầm tư, một bàn tay giữ điện thoại, tay còn lại rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ngậm vào miệng rồi lục tìm bật lửa sau chậu hoa.

- Em rất tiếc.

Bella buồn rầu nói trong điện thoại.

- Anh ấy không cho bố mẹ và em nói cho chị biết không phải vì muốn giấu chị. Có một vài chuyện không nói sẽ tốt hơn, cho cả chị và anh ấy.

Tay tôi run rẩy chạm vào cành cây nhọn, tôi rụt vội tay lại, gạt phải chậu hoa khiến nó rơi xoảng một cái, vỡ tan. Tôi không biết cảm xúc trong lòng tôi bây giờ là thất vọng, lo sợ hay tức giận nữa. Tôi cứ run rẩy như thể hốt hoảng, như thể không an toàn.

- An.

Dim không biết xuất hiện từ lúc nào ở bên cửa. Vẻ mặt của Dim điềm tĩnh hơn tất thảy mọi cảm xúc vừa đi ngang qua tôi, giống như chiếc gai nhọn của cành cây kia đâm vào tay tôi. Vẻ mặt đó làm trái tim tôi vừa bỡ ngỡ, vừa tổn thương. Dim không nhìn tôi, cái mà anh ấy đang nhìn là chiếc điện thoại trên tay tôi và khi đó, tôi biết được, thứ rơi xuống dưới chân tôi không phải là một chậu hoa, mà là một tình yêu.

Một tuần sau, tôi được thông báo về khoản bồi thường tôi phải chịu trong vụ kiện. Tôi nghe Tùng nói, dưới sức ép của Amanda, tôi chỉ phải trả một phần ba khoản tiền bồi thường mà bên đó yêu cầu. Nhưng ngay khi tôi hỏi về số tiền thì lại nhận được thông báo đã trả đủ cho bên đó và người trả lại là Phong. Tôi biết được điều này khi gặp Amanda ở công ty. Bà ấy cũng nói rằng, cậu ấy cũng chính là người yêu cầu giữ tôi lại trong công ty dù bà ấy đã chuẩn bị ra quyết định sa thải tôi. Tôi biết giữa Amanda và Phong có mối quan hệ thân tình, có lần Phong còn nói bà ấy là mẹ nuôi của cậu ấy.

- Tôi không biết giữa thằng nhóc đó và cô đã xảy ra những chuyện gì nhưng tôi hy vọng điều này chỉ xảy ra một lần duy nhất. Người trưởng thành, hãy hành động như một người trưởng thành, đừng biến tất cả mọi người xung quanh thành trẻ con lên ba. Cô hiểu chứ?

- Cảm ơn bà. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.

Trong lòng tôi không chút thoải mái khi nghe những nói nói ấy của Amanda, dường như bà ấy đã biết chuyện giữa tôi và Phong. Những lời lẽ của bà ấy như một lời khẳng định chắc chắn với tôi, rằng tất cả mọi thứ đều có giới hạn và tôi nên tự biết giới hạn của bản thân mình. Tôi không mong Phong trả số tiền đó cho tôi và hoàn toàn không mong phải mang ơn cậu ấy theo cách này. Tuy tôi muốn rời khỏi công ty nhưng vào độ tuổi này của tôi, bằng chút tài năng nhỏ nhặt và kinh nghiệm bèo bọt thì tôi đã không còn hy vọng với bất cứ một công ty nào khác. Việc được giữ lại công ty không phải một tin vui đối với tôi. Tôi đã từng mong chờ ai đó nói tôi không sai và việc tôi được ở lại công ty là một điều hoàn toàn đúng đắn và hợp lý. Nhưng sau cùng tôi vẫn là người sai ngay cả trong giấc mơ của tôi và dĩ nhiên, việc ở lại công ty không phải một tín hiệu gì đáng mừng. Hơn nữa người giữ tôi ở lại chính là người khiến tôi muốn ra đi. Bằng cách này hay cách khác, Phong vẫn luôn đủ khả năng để tôi khổ sở trong thứ tình cảm mà cậu ấy mang tới. Hơn mười năm trước đã vậy, bây giờ cũng là thế.

- Tôi ôm cậu như vậy người yêu cậu có ghen không?

Tôi thở dài, mang gương mặt não nề đặt vào hõm cổ của Huy, chậm chạp thở vài tiếng. Cách đây nửa tiếng, tôi tình cờ gặp Huy đi cùng người yêu cậu ta. Không giống như Huy, vẻ ngoài bảnh bao và tính cách dễ chịu, hiền lành, ít nói của người yêu cậu ta đã tạo cho tôi ấn tượng rất tốt, chỉ tính riêng khoản lịch sự thì Huy thua hẳn. Người yêu Huy vừa đi mua café và tôi thì tranh thủ lúc ấy tạo cớ dựa dẫm Huy một lúc. Tôi mệt và chẳng thể tự tìm ai để dựa vào dù Huy vẫn hay nói, người sẵn sàng cho tôi dựa vào, nằm vào hay lao vào xếp thành hàng dài, chỉ có điều tôi chẳng dám. Bởi tôi sợ, tình yêu thì nhiều nhưng lại chẳng ai đủ chứa nó vào trong tim.

- Chị nghĩ anh ấy phải ghen với một người phụ nữ già cọm và xấu xí như chị à? À hừ… Nghĩ tới điều này thật làm tôi rùng mình!

Huy làm bộ co rúm người, bĩu môi mỉa mai tôi. Lẽ ra tôi nên đấm cậu ta vài cái nhưng tôi lại nuốt suy nghĩ trả thù cậu ta xuống bụng vì dù sao tôi cũng cần cái hõm cổ của cậu ta trong vài phút. Tôi chỉ muốn dựa thôi!

Giữa tôi và Huy, ngoài tiếng xe cộ ồn ào ngoài phố cùng với tiếng cười nói trong quán café thì chỉ còn đọng lại sự trầm mặc. Tôi không nói, cậu ta cũng chẳng hỏi. Tôi thường không hiểu cách mình kết bạn như thế nào và mẫu người để tôi quen biết là sao. Dĩ nhiên, Huy không phải kiểu bạn mà được lòng tất cả mọi người nhưng hiển nhiên cậu ta rất hợp lòng tôi trong một vài hoàn cảnh. Cậu ta thường châm chọc tôi, đâm thẳng vào sự thật và dùng cả bạo lực với tôi nhưng chí ít, cậu ta thành thật với tôi và chưa bao giờ mong chờ giữa tôi và cậu ta có sự hiểu biết nào quá sâu sắc. Còn Minh thì rất hiểu tôi. Chỉ có điều vì hiểu tôi nên đôi khi cô ấy không muốn làm tôi buồn, sợ tôi tổn thương nên có những thứ cần phải nói và tôi cần phải biết, cô ấy sẽ giấu đi với hy vọng tôi vẫn ổn. Nhưng những lúc tôi cần phải đối diện với sự thật thì gặp được Huy, tôi cảm thấy tốt hơn.

- Cậu hiểu người yêu cậu nhiều không?

Tôi bất chợt lên tiếng.

Huy cười khẩy vài tiếng, ngón tay bật mở zippo rồi gập lại, cứ thế vài ba lần.

- Không hiểu. Một chút cũng không hiểu. Và tôi cũng không có ý định hiểu.

Lời khẳng định chắc chắn từ Huy khiến tôi có phần hơi ngỡ ngàng. Một cậu bé cấp ba hết mình với tình yêu giờ lại trở thành một người đàn ông lạnh nhạt với thứ tình cảm vốn dĩ đã mang đầy ấm áp.

- Khi chị hiểu một ai đó, tình yêu sẽ biến thành tình thương. Chị có nghĩ rằng sống trong tình thương, người ta còn nồng nhiệt với nhau nữa không?

Huy đưa mắt nhìn xuống tôi. Tôi đã bao giờ nói về đôi mắt của cậu ta chưa. Rằng nó rất sâu và bất tận. Dù tức giận hay vui vẻ, đôi mắt ấy cũng mang vẻ u uất, sâu lắng, ánh lên sự lãnh đạm, xa cách và khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Dim cũng là một người như thế. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu của anh ấy, tôi dường như bị nhấn chìm trong bối rối bởi tôi không biết, điều anh ấy nghĩ là gì.

Bình - người yêu Huy đã đến từ lúc nào, ngồi cạnh Huy. Cậu ấy thấy tôi nhìn sang bỗng mỉm cười, đưa cho tôi cốc sữa nóng.

- Người ốm không nên uống café.

Cậu ấy nói rất ngắn gọn bằng thứ giọng đàn ông rất dịu dàng. Ngay lập tức, Huy nhảy vào khung cảnh với cái giọng ghê gớm thường ngày, nhỏ nhen ghen tỵ.

- Thế của em đâu?

- Đây.

Bình đặt bàn tay của cậu ấy vào bàn tay đang chìa ra của Huy, khẽ cười. Thật ra thì, người nên ghen tỵ phải là tôi mới đúng. Hạnh phúc của họ, mặc cho ai công nhận hay không, chỉ cần họ thấy nhau trong thế giới của họ cũng là một hạnh phúc rồi. Còn tôi? Thế giới của tôi có ai, thật ra tôi không biết nữa…