Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 74



Dường như Phượng Thất Cóc đã đoán trước ta sẽ nói như vậy, hắn không trả lời, hoàn toàn làm lơ ta.

Ta chầm chậm nhích lại gần, đắn đo nửa buổi, quyết định cho hắn một cái ôm nóng bỏng, “Cầu xin ngươi đấy…” Hắn vẫn không nhúc nhích, ta không cam lòng, lại ôm chặt hơn một chút, nhưng vì hắn không ngồi thẳng, nên tư thế của ta rất không thoải mái, như một con mèo nghịch ngợm nhích tới nhích lui.

Hắn thở dài, xoay người lại, vòng một tay sau lưng ta giúp ta điều chỉnh lại vị trí. “Nếu ta thả hắn ra, chẳng phải là nàng sẽ ngày ngày nghĩ kế chạy trốn hay sao?”

Ta lắc đầu, “Không có nếu như, ta thề! Nếu ta nuốt lời… sẽ sinh con không có lỗ đít!”

Lời nói dí dỏm này cuối cùng cũng khiến hắn thoải mái, tiếng cười khe khẽ của hắn theo lồng ngực truyền vào lòng ta, thật khiến người ta say mê. Lúc trước ta vẫn không hiểu, vì sao hiện tượng sùng bái hắn lại nghiêm trọng như vậy, mấy vị thành chủ tiền nhiệm cũng không được tâng bốc nhiều như hắn, giờ xem ra, tên này quả thật có sức hấp dẫn khó diễn tả bằng lời…

Cũng may hắn dễ bực bội cũng dễ nguôi, những chuyện đã đồng ý với ta cũng không ậm ờ qua loa. Sau khi ta về tẩm điện không lâu, Tần Sơ Ước liền mang tin tức về, A Lãng đã được thả tự do, bây giờ được bố trí trong thiên viện phía sau Phức Đình Viên, mấy ngày nữa sẽ cho xuất cung.

Hắn không thả A Lãng xuất cung ngay, vậy chắc chắn là đã dùng hình với hắn, ta phán đoán Phượng Thất Cóc lúc này tâm trạng đang khoan khoái, vì thế mới tốt bụng để hắn ở trong cung chữa khỏi vết thương rồi mới đi, vừa khéo có thể giữ được hình tượng ân cần hết mực cho Phượng Sào cung. Đối với việc này ta rất dè bỉu, làm chuyện ác còn muốn tẩy trắng cho mình, đúng là hành vi vô đạo đức, ta phỉ nhổ.

Ta không dám hỏi thăm tình trạng gần đây của A Lãng, sợ sẽ truyền tới tai Phượng Thất Cóc, với tính tình sáng nắng chiều mưa của hắn, phật ý một cái là lật lọng được ngay. Thật đúng là ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không thắt chặt chun quần vào mà sống.

Phượng Thất Cóc tới thăm ta mấy lần, có ở lại một đêm. Nghĩ tới đêm đó, ta liền cảm thấy trong cốt tủy của Phượng Thất Cóc có một thói ham mê vô lại. Nửa đêm nửa hôm lẳng lặng mò vào phòng con gái, người ta gọi là hái hoa tặc. Mà cái con cóc này, hiển nhiên là biết hái hoa.

Ta vẫn nhớ khi đó chừng giờ tý một khắc, ta nằm trên giường đếm đến hai ngàn cái bánh sủi cảo vẫn tỉnh như sáo, đang trằn trọc lăn qua lộn lại thì nghe thấy có người lặng lẽ tiến vào, tiếng bước chân vừa khẽ vừa vững vàng, rất nhanh đã đến bên giường ta, ta quay lưng về phía người đó, sợ tới mức không dám động đậy, chỉ một khắc sau người đó liền nằm xuống sát cạnh ta, ôm lấy ta.

Dựa vào mùi hương ta mới biết đây là Phượng Thất Cóc. Nơi này mặc dù là tẩm điện của hắn, nhưng hắn thường xuyên không về, nghe Tiểu Đàm nói, hắn mới vừa về thành, rất nhiều sổ sách và thư từ đang chờ hắn đọc, còn phải đưa ra quyết sách, nghe các trưởng lão lải nhải đề xuất ý kiến, còn phải hòa giải mâu thuẫn giữa các tổng giáo và các kỳ môn, thậm chí còn phải làm bà mối se tơ hồng, tóm lại một câu, thành chủ rất bận. Vì thế bình thường hắn căn bản rất ít nghỉ ngơi, mệt mỏi thì nằm nghỉ luôn trong nội uyển ở điện chủ sự của Phượng Sào cung.

Bây giờ hắn đột nhiên tới đây, khiến ta trở tay không kịp. Ta cũng không dám giãy dụa, chỉ còn cách giả bộ ngủ say, trong bụng nhủ thầm, nếu hắn thấy ta đã ngủ, hẳn sẽ không có suy nghĩ nào khác, ta phải bình tĩnh lại, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông ba chân thôi mà.

Hắn chỉ vùi đầu vào gáy ta, thở dài một hơi, sau đó thầm thì bên tai ta một câu: “Ta nên làm thế nào với nàng đây…” Trong giọng nói của hắn chất chứa sự phiền muộn và hoang mang, như một cái gai nhọn, lập tức đâm vào lòng ta, không thể rút ra được nữa.

Hai ngày nữa trôi qua, Tiếu Tiếu vừa lăn vừa bò tới báo tin cho ta, nói rằng A Lãng được thả ra khỏi Phượng Sào cung rồi. Lòng ta bồn chồn, cuối cùng không nhịn được cầm lấy cây gậy đi ra ngoài, Tiếu Tiếu giả đò kéo ta lại, nói một hai canh giờ nữa Phượng Thất Cóc có thể sẽ tới đây, bảo ta đừng có chạy lung tung. Ta khinh bỉ bảo Tiếu Tiếu: “Ngươi biết rõ ta nhất định sẽ tới tiễn hắn, nếu không muốn ta đi, ngươi còn cố tình đến báo cho ta biết làm gì? Ngươi có phải là chiến hữu mặc chung quần với ta không? Nếu phải thì mau dẫn ta đi. Dù gì cũng là ngày cuối cùng rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chắc?”

Tiếu Tiếu là loại mềm nắn rắn buông, miệng thì lải nhải oán than lòng tốt không được báo đáp, nhưng vẫn đi cùng ta một chuyến, có điều bệnh điên của hắn đúng là không phải nói ngoa, dọc đường đi hắn không ngừng lải nhải bên tai ta, nói đi nói lại chỉ có hai câu, một là: “Ngàn vạn lần phải về đúng lúc nhé, không thì ta lại phải quỳ xích sắt đấy”, hai là: “Lưng quần của ngươi cỡ bao nhiêu? Ta mặc không bị tụt đấy chứ?”

“…”

Lúc ta chạy tới thiên viện của Phức Đình Viên, vừa vặn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ trong viện đi ra, hơn nữa còn dừng lại không xa trước mặt ta, sau đó rất lâu vẫn không nhúc nhích.

“A Lãng.”

Tiếng gọi của ta dường như khiến A Lãng xúc động mãnh liệt, hắn chạy tới, nhưng tiếng bước chân còn cách ta hơn ba thước thì dừng lại.

Giọng Tiếu Tiếu rất thèm đòn, thủng thỉnh truyền tới: “Người này là để cho ngươi ôm đấy à? Thu tay lại mau.”

Rất lâu sau, A Lãng mới hoang mang hỏi: “Như Hoa, nàng… đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ta đẩy Tiếu Tiếu ra, Tiếu Tiếu rất bất mãn, lại muốn giảng đạo lý cho ta, nhưng thấy thái độ ta quá cứng rắn, hắn đành hậm hực đứng bên ngoài trông chừng cho chúng ta.

“Như ngươi thấy đấy.” Ta xoay một vòng trước mặt A Lãng, để hắn thấy rõ quần áo trên người ta, “Nghe bọn họ nói, Thất thành chủ với ta từng có một đoạn tình ái nồng nàn. Bây giờ, hình như con quạ bị rơi xuống đất là ta đây lại được hắn tìm về làm phượng hoàng rồi.”

Hắn im lặng, ta đoán có lẽ là bị dọa cho ngây ngốc rồi, ta cũng hiểu mà.

“Thất thành chủ hắn… có tốt với nàng không?”

Giọng của A Lãng vẫn như vì sao lấp lánh, sạch sẽ mà thuần túy, còn có chút ồm ồm đậm chất trai trẻ, dù không đến cỡ êm tai, nhưng lại thấm ruột thấm gan như làn gió mát. Ta cười, “Ừm, tốt lắm.”

“Vậy thì tốt rồi…”

Lúc này ta sợ nhất là nghe được nỗi cô đơn ẩn sâu trong giọng nói của hắn. Dù sao về mặt tình cảm, ta nợ hắn một kết cục viên mãn.

Dường như hắn nhìn ra nỗi khó xử của ta, liền vội vàng nói: “À, nàng đừng để ý, nàng có thân phận như vậy, ta há còn có thể trèo cao… Ta nói thật đấy! Nếu nàng gả cho ta thì quả thật thiệt thòi lắm, không đáng đâu… Lúc trước ta còn nghĩ, đánh cá trở về có thể kiếm chút bạc lo liệu việc thành thân, ai ngờ thuyền đánh cá bị chìm, làm không công một phen còn suýt thì mất toi cái mạng nhỏ. Bây giờ thì khéo quá, biết hắn tốt với nàng là đủ rồi, có điều… Bây giờ tuy chưa rõ tung tích thánh tế, nhưng thế nào thành chủ cũng sẽ thành hôn cùng thánh tế, vì thế sau này thánh tế đại nhân mới là chính thê, nàng tuyệt đối đừng làm mất lòng thánh tế đại nhân nhé…”

Hắn nói rất thành khẩn, còn lo sau này ta bị “chính thê” của Phượng Thất Cóc ức hiếp. Ta bùi ngùi, nghe giọng nói ngày càng nhỏ lại của hắn, càng lúc càng thấy không dễ chịu.

“Lúc trước ta những tưởng ngươi chết rồi, có về nhà một chuyến, cá khô mà chúng ta phơi ấy… đều mốc cả rồi, còn chỗ cá đã ướp muối để dự trữ, cũng bị ta mang về Phượng Sào cung rồi, chỉ muốn hoài niệm mùi vị kia một chút.” Ta ngẫm nghĩ, “Trong nhà cũng không còn lương thực, trên người ngươi không có bạc, hay là ngươi chờ ta chút nhé, ta đi chuẩn bị cho ngươi một ít! Có được không? Sẽ không lâu lắm đâu.”

Hắn im lặng một chốc, không biết là đang kìm nén cái gì, cũng không trả lời. Ta chỉ cho rằng hắn đã đồng ý, dò cây gậy dợm bước đi, mới được một bước đã bị hắn kéo tay.

“Ta ở lại đây có được không?”

Ta trợn tròn mắt, “Cái, cái gì?”

Hắn đột nhiên nắm chặt tay ta, ta hoảng hốt, cây gậy liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang không nhỏ.

“Ta chỉ muốn… muốn ở lại bên nàng, ta cũng không cầu xin nàng có thể bố thí cho ta chút tình cảm, chỉ cần để ta được ở lại bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc là đủ rồi. Không ở lại bên cạnh nàng để nhìn tận mắt, ta sợ sau này nàng sẽ bị ức hiếp…”

Kết quả, còn chưa đợi ta đáp lại, phía sau đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Phượng Thất Cóc: “Không cần nhọc lòng.”

Lời này của hắn lộ ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, giống như một con sư tử đang gầm ghè phẫn nộ, rạp mình dưới đất chuẩn bị nhảy xồ lên bất cứ lúc nào. Ta thầm than không ổn, cuống quít buông tay A Lãng ra, A Lãng rõ ràng cũng bị Phượng Thất Cóc từ trên trời giáng xuống dọa cho run lên, lúc ta chạm phải tay hắn, phát hiện hắn đang run rẩy.

Phượng Thất Cóc sải bước tiến vào, đứng lại bên cạnh ta, nhất thời bầu không khí như bị phủ một tầng băng vụn, lạnh tới mức sởn tóc gáy. Ta không nhìn thấy dáng vẻ họ đối chọi nhau, có điều chỉ cần đoán cũng biết, cái dáng vẻ ngang ngược vênh váo thối um kia của Phượng Thất Cóc sẽ bày ra ánh mắt ngạo nghễ thế nào. Trước mặt Phượng Thất Cóc, dường như tất cả sự vật đều bị thu nhỏ vô hạn, cho đến khi thành một hạt bụi mà mắt thường không nhìn thấy mới thôi. Thường ngày hắn không ra vẻ đã đủ đáng sợ rồi, huống chi là tình hình quỷ dị như bây giờ…

Ta hơi lo lắng, đang muốn mở miệng hòa giải, trên đầu chợt vang lên giọng nói lạnh như băng của Phượng Thất Cóc, khiến ta giật thót mình.

“Buổi tiệc rượu ngày mai, nàng đã chuẩn bị xong rồi à?”

Ta nhất thời ngớ ra, ý nghĩ đầu tiên là: Ông nội hắn, tư duy của con cóc này nhảy đến chỗ nào rồi? Ta không theo kịp!

Hắn có vẻ mất kiên nhẫn, “Không có thời gian chuẩn bị, vậy mà lại có thời gian đến đây tâm sự với người quen cũ.”

Lông mày ta giật giật, đang không biết nên tiếp lời thế nào, Tiếu Tiếu liền ghé vào tai ta nhắc nhở: “Tiệc rượu! Tiệc rượu! Tiệc rượu chính thức phong ngươi là cơ đấy!”

Thật ra giọng Tiếu Tiếu vốn cũng không nhỏ, lại thêm kích động chỉ tiếc mài sắt không nên kim, chẳng khác nào bị vách núi phóng đại lên nhiều lần, hiệu quả kinh người.

Ta sững ra, tuy có chút hoang mang, nhưng nghĩ tới tâm tình Phượng Thất Cóc lúc này không được tốt, ta vẫn ngoan ngoãn đáp lại hắn: “À, ta nhớ ra rồi, tiệc rượu, con dâu xấu ra mắt cha mẹ chồng, ta hiểu mà.”

Lời này dường như rất vừa ý Phượng Thất Cóc, giọng hắn lập tức cất cao hơn, “Ta mang xiêm y mới tới cho nàng đấy, về xem đi.”

Tiếu Tiếu thích hóng hớt, lập tức nhặt cây gậy lên nhét vào tay ta, còn len lén giật góc áo sau lưng ta, nói nhỏ bên tai ta: “Đi thôi đi thôi đi thôi!”

Mà chuyện ta sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

A Lãng vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên chộp đúng lúc Phượng Thất Cóc chuẩn bị đi thì mở miệng, giọng điệu còn cực kỳ kiên định. “Xin hãy cho ta ở lại.”

Ta đứng giữa Phượng Thất Cóc và A Lãng, chỉ sợ Phượng Thất Cóc cáu tiết cho A Lãng một chém cho rảnh nợ. Có điều Phượng Thất Cóc lúc này bình tĩnh hơn ta tưởng, hắn lẳng lặng kéo ta tới gần, hỏi: “Dựa vào đâu?”

“Nàng là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời ta, ta muốn được tận mắt nhìn nàng hạnh phúc một đời. Ta chỉ là thành dân lỗ mãng, ngài lại là thành chủ đại nhân cao quý, ta quả thật không có chút sức uy hiếp nào đối với ngài cả. Nếu ngài xác định sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, hà tất phải chú ý tới sự tồn tại của ta? Có điều… Nếu chính miệng nàng nói muốn ta đi, ta sẽ không ở lại.”

Phượng Thất Cóc chần chừ chốc lát, “Nàng muốn hắn ở lại ư?”

Ta biết hắn đang hỏi ta, bất chợt hốt hoảng. Ta hiểu rõ nếu ta nói phải, Phượng Thất Cóc nhất định sẽ tức giận, nhưng… ta vốn nợ A Lãng, một khi bước ra khỏi Phượng Sào cung, A Lãng sẽ là một kẻ cô đơn không có nơi nương tựa, đã quen với tháng ngày có người bầu bạn, lại quay về với cô độc, sẽ gian nan tới cỡ nào đây?

“Ta không có người thân đằng ngoại, hãy để hắn làm người thân đằng ngoại của ta ở đây… được không?”