Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Quyển 3 - Chương 18: Giọt nước tràn ly



Cảm xúchai ngày nay của Liễu Thủy phi thường không tốt, từ sau hôm đó, di động của TưHúc liền tắt máy. Tư Húc, anh rốt cuộc nghĩ cái gì?......... Em vô tội, LiễuThủy cũng có thể tức giận nga!

Vì thế,quyết định không để ý tới, Liễu Thủy sinh khí, hậu quả thực nghiêmtrọng!.........

Đảo mắtđến ngày họp lớp, Liễu mẹ không biết làm sao biết được tin tức, sau khi biếtngày họp lớp này, ngày hôm nay thường thường gỗ cửa phòng Liễu Thủy, báo thờigian không còn sớm, là thời điểm thức dậy, một bộ dáng hận không thể bắt LiễuThủy nhanh chóng tới trình diện.

LiễuThủy囧.

Trờibiết, Liễu mẹ bình thường đối với mọi chuyện lớn nhỏ đều không nói lấy một từ,nhưng là hôm nay, vì sao lại nóng vội như thế?! Làm cho Liễu Thủy hai ngày nàybởi vì yêu nghiệt mà mất tự nhiên co rụt co rụt lại…………

Mạnh mẽlắc đầu, cảm thấy chính mình chịu tai họa của yêu nghiệt quá nặng, thần hồn nátthần tính, thần hồn nát thần tính………

Liễu mẹnhư thế nào có thể tính kế đối với nữ nhi bảo bối Thủy Thủy đâu?!......

………Nhiều lắm cũng chỉ là thúc giục một chút mỗ Thủy không cần đem chuyện quantrọng như vậy quên mất!.......

Họp lớpđược ước hẹn tổ chức lúc 5h 30 chiều ở nhà hàng “Cảnh Viên”, nhà hàng nổi tiếngthành phố C, bắt taxi, đến nơi, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai chữ “CảnhViên” lấp lánh ánh sáng, lại cảm thán một chút, đám bạn học kia thật đúng làtiền chủ.

Vươntay trái, nhìn đồng hồ, đối với đồng hồ có thiên vị đặc thù, bởi vậy cho dù cóđiện thoại di động, vẫn là có thói quen đeo một cái đồng hồ trên tay. Thời gianvừa đúng, 5:30.

Mới quanăm mới, mùa đông vẫn là vô cùng lạnh, đem tay trái đút vào trong túi, LiễuThủy đi vào nhà ăn.

Trên lýluận, Liễu Thủy cho rằng chính mình không có muộn, trên thực tế, Liễu Thủy cũngthật là không có muộn, vừa vặn đến đúng giờ. Nhưng là vì cái gì bị nhân viênnhà hàng đưa đến ngồi ghế chờ, một bước tiến vào, Liễu Thủy có một cảm giác đếnmuộn?! Bên trong nhà ăn cùng bên ngoài tương phản quá lớn, trong lúc nhất thờikhiến cho Liễu Thủy có một cảm giác đang bước vào cảnh trong mơ.

“Cảnhviên” nhà hàng, Liễu Thủy trước đó cũng là đã tới qua, nói là nhà hàng, trênthực tế nói là nhà hàng giải trí cũng không sai biệt. Lầu một là nhà ăn, lầuhai trà lâu, lầu ba mạt chược bài kỳ, đủ loại trò chơi, KTV Từ Từ trên cơ bảncó đủ loại phương thức giải trí.

Theonhư Lí Tư Tư nói trong điện thoại thì cũng chỉ là cuộc hội họp đơn thuần, bạnhọc một ban, ha ha ăn cơm, uống uống trà mà thôi.

Nhưnglà, đem mắt nhìn quanh, những khuôn mặt này…..

………Chẳng lẽ chính mình lí giải sai?!..........

LiễuThủy không nói gì.

……….Này thật sự chính là “đơn thuần” ăn cơm chứ không phải yến hội?...........

Vì saophòng to như vậy, sẽ là một vòng đảo lộn, khách và chủ đều một bộ dáng vuimừng?

……… Nàythực sự chỉ có bạn học một ban sao?..........

Vì saovừa nhìn, lại thấy đông đúc hơn trăm người?!........

………Thời gian chuyển trường ngắn ngủn một năm, chẳng lẽ trước khi hết sơ trung lạimọc ra thêm mấy chục người, trong trí nhớ số bạn học kia không ít những tuyệtđối sẽ không nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ thiếu chỗ ngồi sao?........ ____!

………

Ngườicó rất nhiều, áp dụng hình thức tiệc đứng, mọi người đều tự do đi lại, thuậntiện cho bạn học ôn chuyện___ trên thực tế có thể lý giải là thuận tiện choviệc trao đổi bát quái! __ __

Nhânviên phục vụ đem Liễu Thủy đến nơi này liền rời đi, Liễu Thủy đứng ở cửa, do dựkhông biết nên bước vào hay không, đáy lòng thật sự là có một cỗ xúc động mãnhliệt muốn xoay ngươi. Nhưng là, Lí Tư Tư cực độ “tưởng niệm” Liễu Thủy, sẽ nhưthế nào không cho phép, vì thế, tùy thờichú ý động tĩnh phía cửa, Liễu Thủy vừa đứng ở cửa, liền hướng Liễu Thủy chạytới.

“Liễu Thủy.”Rất xa, Lí Tư Tư liền gọi lên, thật sự là kích động a kích động, Liễu Thủy đếnđây, Liễu Thủy thật sự đến đây! Ha ha ha ha……. Nhịn không được muốn ngửa mặtlên trời cười to, nhưng là, nhìn nhìn lại đám người đàm tiếu chung quanh, khôngkhí hài hòa, nhịn không được cũng chỉ có thể nhịn!

Cuộcsống tựa như bàn trà, trên đó đặt rất nhiều chén trà.

Bỗngnhiên nhớ tới một câu như vậy. Trong lúc đó đặt mình vào giữa đám người, LiễuThủy là vạn phần bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, vì sao trước kia không phát hiện, đámbạn học sơ trung này chính là như vậy nhiệt tình như vậy thân thiết?

Nghĩ,muốn đi theo phía sau Lí Tư Tư nhận sự tiếp đón của mọi người, sau đó liền nhànnhàn không có việc gì làm tìm một góc tường vắng vẻ, cùng một hai bạn thân sơtrung cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhưng là, kế hoạch vĩnh viễn không ngăn nổibiến hóa, tiếp đón là đánh, người quen biết cũng có, nhưng là, vì sao, cả mộtđám nhìn như quen thuộc nhưng không nhớ ra tên, gọi chung là “người xa lạ” đềunhiệt tình như vậy vây quanh bản thân không ngừng nói chuyện, một chút cũngkhông có ý muốn rời đi.

Độtnhiên phát hiện, vài năm không thấy, mọi người đều trở nên hào phóng!!!........

囧.

“LiễuThủy, cậu thật sự đến đây, ha ha.” Tay trái xuất hiện một nữ sinh bộ dáng nhuthuận cực kỳ hưng phấn nói.

“LiễuThủy, cậu có thể khiến tớ hận chết được, không lương tâm, vừa chuyển trườngliền không có tin tức!” Bên phải lại bỗng dưng toát ra một thanh âm.

“LiễuThủy, vài năm nay cậu đi nơi nào?” Cũng có người nghi vấn.

“LiễuThủy…..” Phía trước có người đang nói chuyện.

“LiễuThủy……” Phía sau cư nhiên cũng có thể có âm thanh.

………

Mọingười nhiệt tình làm cho Liễu Thủy thụ sủng nhược kinh, cảm động vô cùng, lệrơi đầy mặt…… Bị đám người vây quanh, ai có thể cứu ta?! Ô ô……

“LiễuThủy………”

“LiễuThủy……….”

Bên taitruyền đến thanh âm, chung quanh, bốn phương tám hương, Liễu Thủy mềm nhũn,trợn mắt há mồm.

Nhiềunăm như vậy, vẫn là không thể thích ứng sự náo nhiệt như thế.

“A………”Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, kinh sợ tâm hồn.

“Cậuxem cậu xem…….” Nữ sinh nhu thuận bên tay trái, hiện tại Liễu Thủy đã biết tênnàng là gì, tên là Hà Tĩnh. Hà Tĩnh không ngừng giật giật ống tay áo của cô gáibên cạnh mình, giống như phát hiện đại lục mới chỉ về phía cửa.

“Bọn họcũng đến!......” KHông ngắn được thanh âm ngạc nhiên.

“Đúngvậy………..” bên tai không ngừng có người nói chuyện, không xuất hiện tên LiễuThủy nữa, mặc kệ là ai đến, Liễu Thủy đều cảm ơn các ngươi!

LiễuThủy thời phào một hơi____ được giải thoát rồi!.........

Vì thế,thừa dịp hỗn loạn, Liễu Thủy lặng lẽ nhìn về phía cửa sau, nhìn thấy một gócnọ, ngọn đèn ít, ít người, lặng yên, hoàn cảnh phi thường thích hợp để nghỉngơi!

“Lầnnày tổ chức họp lớp thật sự tốt nga! Liễu Thủy cũng đến đây, Phó Linh cũng đếnđây, cư nhiên ngay cả bọn họ cũng đến đây……” Bên tai, như cũ truyền tới thanhâm nói chuyện.

“Đúngvậy, tớ chính là nghe nói bọn họ tham gia mới tham gia……” Có người nói.

“Tớthiệt hâm mộ bạn học này, thế nào cũng phải tới giúp vui…….” Lại có người nói.

“Khótrách…….” Còn có người nói.

“Bọn họđứng chung một chỗ như vậy, thật xứng đôi…..” Không ngừng có người nói.

“………”Có vô số người nói……….

……..

Ví thế,thế giới của Liễu Thủy thanh tịnh.

Rốtcuộc ngồi vào chỗ của mình, cầm lên ly nước ép trái cây đưa lên miệng, thuậnthuận khí, ánh mắt nhìn về phía đám người đang tụ tập, ân nhân!......

Ngườithật sự nhiều lắm, ân nhân bị bao vây chỉ có thể nhìn thấy vài góc áo, một nammột nữ bị vây giữa đám người. Này một lũ có mới nới cũ! Rốt cuộc biết mình vừarồi bị vây là cảnh tượng đồ sộ như thế nào. Chẳng lẽ, bất kỳ người mới nào tớicũng có thể nhận được sự tiếp đón nhiệt tình như vậy sao?

LiễuThủy囧.

Nhìnkhông thấy, ta cũng sẽ không nhìn, nhàn nhàn làm kẻ vô hình, thời gian rấtnhanh sẽ trôi qua, sẽ theo kẽ hở chạy trốn, tiếp theo liền có thể về nhà. Ânnhân, không phải Liễu Thủy không giúp các ngươi, thật sự là động vật quá hungác!........ Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Thờigian lại trôi qua vài phút.

Khôngphải nghe nói Phó Linh cũng đến sao, như thế nào không thấy đâu? Đang ôm hoaquả ăn, Liễu Thủy rốt cuộc nhớ tới một người như vậy, sau đó nghi hoặc. Vừa vàocửa đã bị đám người kia vây quanh đến hôn mê, ngay cả mục tiêu lớn nhất lần nàynhư vậy cũng thiếu chút quên.

Vì thếngẩng đầu.

Ngẩngđầu không quan hệ, người cúi đầu về sau sẽ ngẩng đầu, này có thể lí giải doquán tính, giống như ăn cơm như vậy đơn giản, giống như hô hập nha vậy tựnhiên. Nhưng là, vừa ngẩng đầu liền thấy giữa sân, đám người tản ra, lại thấyngười mình ngày đêm mong nhớ, bên người còn có một mỹ nữ cười đến vẻ mặt mê mịcâu hồn, chuyện đơn giản tự nhiên sẽ trở nên không hề đơn thuần

Vì thế,bởi vì một động tác đơn giản kia, đáy lòng Liễu Thủy có một góc nhỏ thật khôngcẩn thận bị chạm đến, sau đó hừng hực tuôn trào_____ dấm chua!........

TưHúc?!..........

Cưnhiên là Tư HÚc!........

LiễuThủy cư nhiên tại buổi họp lớp sơ trung có thể tháy Tư Húc!

Bênngười Tư Húc còn có một cô gái, mà cái cô gái kia cư nhiên không phải tên làLiễu Thủy!

LiễuThủy cảm giác tâm mình như bị cái gì hung hăng gõ vào, nhanh chóng co rút.

………

Tư Húc,anh như thế nào lại xuất hiện ở đây?...........

………..

Còn có,chính là___ Tư Húc, đừng tưởng cỉ có ngươi có thể sinh khí, có thể ăn dấm chua,chuyện như vậy, Liễu Thủy cũng có thể!

LiễuThủy có rất nhiều chuyện muốn nói, muốn hỏi, nhưng vì sao Tư Húc lại xuất hiệnở đây? Cô gái như dính lên người ngươi lại có quan hệ gì với ngươi?

LiễuThủy còn muốn lao ra nắm lấy yêu nghiệt hung hăng lay lay sau đó đánh ngất mangđi, cuối cùng, kéo yêu nghiệt còn đang mê man bỏ trốn. Không hề quan tâm tới côgái đang dính chặt trên người Tư Húc, vẻ mặt cười đến hạnh phúc kia. Nhưng là,đương nhiên có thể suy nghĩ một chúy, Thủy Thủy vẫn rất rụt rè, Liễu Thủy vẫnthực bình tĩnh, cho nên, nhẫn! Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, người nhẫnkhông thể nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn.

Cô phảitin tưởng Tư Húc, cô phải tin tưởng yêu nghiệt, vợ chồng bắt gian, ta nhất địnhđều bắt nó phải nén lại trong lòng!!!

Nhưngđã ra ngoài, lửa giận hừng hực không ngừng ở trong lòng Liễu Thủy chậm rãithiêu đốt……

“Nhađầu chết tiệt!” Trong khi kích động, bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hỉ xa lạmà quen thuộc, đem Liễu Thủy đang dán chặt ánh mắt vào hai thân ảnh ở giữaphòng kéo ra.

Cô gáiPhó Linh này, nói tiếng vẫn luôn lớn tiếng như vậy, gọi tên, thế nào cũng phảinhư vậy囧. Liễu Thủy nhu nhu lỗ tai bị thương của mình, nhỏgiọng oán thầm. Uy, cô gái, ta có tên!.....

“Nhađầu chết tiệt, cậu rốt cuộc cũng xuất hiện!” Bị Phó Linh lắc đến không thể hôhấp bình thường, vốn muốn hung hăng lắc mỗ yêu nghiệt, Liễu Thủy ý thức đượcmột chuyện thật bi ai____ muốn lắc người ta, bản thân lại bị người khác lắc!Thế giới đảo điên!........

“Khụ……Buông tay.” Liễu Thủy rốt cục có thể lên tiếng, nói thẳng ra tiếng lòng lớnnhất trong lòng giờ phút này……… Buông tay, tớ không thể hô hấp……….

PhóLinh, cậu đây là muốn mưu sát!......

“LiễuThủy, mấy năm nay cậu chết ở đâu vậy?” Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Liễu Thủy,tao nhã ăn hoa quả, để sự tươi mát vuốt ve yết hầu sau khi rống to, Phó Linhhỏi.

“Chết ởđâu?” Liễu Thủy lặp lại, nghiêng đầu nghĩ lại một chút. “Lên trung học, sau đólên đại học.” Sau đó thận trọng đáp.

“Phốc.”Hoa quả bị ăn thực tao nhã, sau đó lại thực không tao nhã phun ra, thái dươngPhó Linh không ngừng run rẩy……….

Nha đầunày, vài năm không gặp, khi nào thì trở nên thiên chân như vậy?

“Biếtđó là ai không?” Tự dộng bỏ qua vấn đề này, Phó Linh hướng đầu về phía trướcmột chút, ý bảo Liễu Thủy nhìn nơi đó.

“Ai?”Không cần nhìn, Liễu Thủy cũng biết là ai. Nhưng là Liễu Thủy vẫn là tốt bụngđể cho Phó Linh có cơ hội nói ra hết những chuyện khuynh đảo muốn nói.

“Tớ nóicho cậu….” Thăm dò, Phó Linh nói nhỏ với Liễu Thủy, thực thần bí nói. “Đó là TưHúc cùng Trương Á Nhàn.” Một bộ dáng nói ra tên hai người kia cậu nên biết haingười kia là ai, nên biết hình dáng bọn họ thế nào.

Trờibiết, ngay cả giáp mặt nhìn thấy cũng không quen biết, sau khi nói ra tên, cóthể biết rõ ràng thêm vài phần?

Bất quáthật thỏa mãn người nào đó đang có tâm tình muốn biết sự tình quan trọng.

“Nga,là bọn họ nha……” Liễu Thủy đáp, thanh âm đạm bạc. Cô gái kia, nguyên lai tên làTrương Á Nhàn……

Nhìnđến cánh tay cô gái kia đang ôm lấy Tư Húc cười đến cả người run rẩy, thục nữnhư vậy tên như thế nào lại khoa trương đến như vậy?...... Liễu Thủy thực 囧囧 nhiên. (Trương Á Nhàn: có nghĩa là khoa trương)

“Saukhi chuyển trường không bao lâu liền cùng nhau chuyển tới lớp ta, công nhận làkim đồng ngọc nữ.” Bĩu môi, Phó Linh tiếp tục nói. Tựa hồ đối với chuyện này cũngphi thường không mong đợi a không mong đợi.

Hâm mộsao? Có một chút.

Ghen tịsao? Có một chút.

……….

Nhưng,đều đã là quá khứ.

“Nga?”Thanh âm càng thêm mềm mại, Liễu Thủy đáp độc nhất một chữ, một bộ cảm thấyhứng thú, biểu tình nghi hoặc.

“Mỗingày đi học, cùng vào cùng ra, cử chỉ thân mật, cậu nói đây là cái quan hệ gìđâu?” Bị người hỏi, vì thế hỏi lại. “Bất quá, cậu cư nhiên chuyển trường khôngthấy được, thật sự là đáng tiếc a đáng tiếc……..” Hai người như vậy ở cùng mộtchỗ, trong nửa năm ngắn ngủi kia, thu được ánh mắt của mọi người trong trườngtrung học Thụ Đức, thật đúng là thập phần đẹp mắt a đẹp mắt.

“Thựcđáng tiếc đâu……” Liễu Thủy than nhẹ.

……… Yêunghiệt, anh còn có cái gì em không biết đâu?