Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 7: Điệu nhảy đầu tiên



Nụ cười của Đỗ Duy cứng ngắc, hắn nghiêng người về phía trước, ghé sát vào bên tai của Hứa Ôn Giảo mà nói: "Hứa nhị tiểu thư, cô không ghét chị của mình sao?"

Hứa Ôn Giảo cuối đầu.

Đôi mắt của nàng tối sầm, đè nén một loại cảm xúc tiêu cực nào đó, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như thường: "Anh Đỗ, anh có ý gì?"

Dưới góc nhìn của khách mời, hai người họ giống như một đôi nam thanh nữ tú, cử chỉ thân mật, thoạt nhìn giống như là một cặp trời sinh. Rất nhiều người thầm nhận xét thiếu gia của Đỗ gia đã thay đổi khẩu vị.

Ánh mắt của Đỗ Duy lướt từ chiếc cổ lộ ra khi Hứa Ôn Giảo vén tóc lên, đến xương quai xanh, bả vai cùng bắp chân trơn bóng như ngọc, ngay cả một tay ăn chơi quen ngắm hoa cũng bị mê hoặc.

Thịt cá chắc chắn ăn vào rất ngon, cháo loãng và các món ăn kèm cũng là một loại khẩu vị mới.

"Đương nhiên là cảm thông cho hoàn cảnh của Hứa nhị tiểu thư, tối hôm qua tôi cũng có mặt ở bữa tiệc, nghe nói hai chị em cô có mẫu thuẫn."

Đỗ Duy đưa tay ra muốn ôm eo của nàng, Hứa Ôn Giảo khéo léo lùi lại hai bước.

Hứa Ôn Giảo hạ mi xuống, che giấu vẻ chán ghét trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Anh Đỗ, đêm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi không biết anh nghe những lời này từ ai, nhưng xin anh đừng tùy tiện suy đoán lung tung về mối quan hệ của tôi với chị gái của tôi."

Nàng thầm thở dài, những người đàn ông thối tha thích châm ngòi ly gián này thật là phiền.

"Ồ? Có đúng không?" Đỗ Duy nắm lấy cổ tay của Hứa Ôn Giảo, hắn cười khinh miệt nói, "Hứa nhị tiểu thư, tôi đều muốn tốt cho cô, tôi có thể giúp cô đối phó với chị của cô, cô không cần kháng cự tôi như thế."

Hắn đang lẩm bẩm một mình, không chú ý tới ánh mắt của Hứa Ôn Giảo nhìn phía sau lưng mình, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin, nàng còn đang gọi "chị".

"Oa" giây tiếp theo, Hứa Úc Liêm không chút cảm xúc nào, trực tiếp đổ rượu đỏ từ ly của mình xuống đầu của Đỗ Duy.

Những vị khách đứng gần nhất đều sửng sốt quay đầu lại kinh hãi nhìn cảnh tượng bất ngờ này.

Đỗ Duy bị rượu đỏ đổ khắp đầu và mặt. Hắn xấu hổ buông Hứa Ôn Giảo ra, một mặt khó tin nhìn Hứa Úc Liêm.

"Hứa Úc Liêm, cô điên rồi sao?"

Đỗ Duy tức giận, hắn muốn giơ tay tát Hứa Úc Liêm.

Hứa Úc Liêm vung tay trái và ném ly rượu rỗng vào mặt của hắn, phản xạ của cô nhanh hơn so với hắn rất nhiều.

Cô nhìn người đàn ông đó như nhìn rác rưởi, lạnh lùng nói: "Đỗ Duy, thì ra gia giáo của Đỗ gia các người là như thế này sao?"

"Tôi giết cô." Đỗ Duy sưng nửa mặt, hai tay đỏ bừng, muốn đánh người, nhưng bị vệ sĩ lao tới đã giữ lại cánh tay của hắn.

Người vệ sĩ khuyên hắn: "Thưa anh, xin anh bình tĩnh một chút."

Những người xung quanh coi hắn như một tên hề, Đỗ Duy hét lên: "Hứa Úc Liêm, cô muốn chết!"

Đỗ Duy, tiểu thiếu gia của Đỗ gia, trước đó hắn đã theo đuổi Hứa Úc Liêm một thời gian, thậm chí hắn còn nói rằng ai dám cạnh tranh với hắn sẽ gặp rắc rối với Đỗ gia.

Hứa Úc Liêm cũng khiến cho hắn nhục nhã trước mặt mọi người mấy lần. Vừa rồi trông thấy hắn bắt chuyện với Hứa Ôn Giảo, cô vốn dĩ không muốn quan tâm. Thế nhưng trông thấy cổ tay của Hứa Ôn Giảo bị người kia bắt lấy, đột nhiên cô lại hành động tay nhanh hơn não.

Hứa Ôn Giảo trốn ở phía sau cô, nàng nhỏ giọng nói: "Chị, đừng vì em mà cãi nhau với anh Đỗ."

Cứ kéo hắn ra ngoài đi, việc này không đáng để chị của nàng tức giận.

So với Đỗ Duy, câu nói này càng làm cho tâm trạng của Hứa Úc Liêm nặng nề hơn, cô lập tức phản bác: "Liên quan gì đến cô? Tôi đã sớm ghét hắn từ lâu rồi."

Nhìn vẻ mặt khác nhau của những vị khách xung quanh, Hứa Úc Liêm nhếch lên đôi môi mỏng và có phần cay nghiệt. Cô nhìn cha của Đỗ Duy và Hứa Kiều sau khi biết tin đang vội đi đến đến, buông tay cầm ly rượu đỏ.

Trong điệu valse tao nhã vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng cello và piano đột ngột bị cắt đứt, Hứa Úc Liêm đứng giữa đám đông với đôi môi đỏ mọng và bộ váy đen, thật cao quý không thể xâm phạm.

Hứa Ôn Giảo trốn ở phía sau cô, váy trắng tung bay, giống như một con thỏ tai cụp cần được bảo vệ.

Hứa Úc Liêm không nhìn tới hắn: "Đỗ Duy, tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh là con của ai, anh không có tư cách đụng chạm đến gia đình chúng tôi."

Đúng là một tên công tử bột!

"Úc Liêm, tại sao con lại ăn nói như vậy?" Hứa Kiều đi tới, phát hiện mặt hiện trường rối loạn, không giận mà uy: "Con đang làm gì?"

Bà mắng trước, khiến cha của Đỗ Duy không khỏi tức giận đứng đó nhìn chằm chằm vào đứa con bất hiếu.

"Mẹ, đây không phải lỗi của chị đâu." Hứa Ôn Giảo mở miệng giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hứa Úc Liêm cắt ngang lời của nàng: "Không có gì đáng nói, mẹ, con chính là không quen nhìn người khác ức hiếp gia đình chúng ta."

Dùng từ ức hiếp rất khéo léo, ngay lập tức Hứa Kiều đoán được Hứa Ôn Giảo bị khách làm tổn thương, Hứa Úc Liêm đứng ra để bảo vệ em gái của mình.

Bà nhìn về phía cha của Đỗ Duy với biểu lộ giống hệt như Hứa Úc Liêm: "Đỗ tổng, ngài có nghĩ nên để bọn trẻ giải thích chuyện đã xảy ra không?"

Dù mâu thuẫn có xảy ra thế nào thì Đỗ Duy cũng đã phá rối bữa tiệc sinh nhật của Hứa Úc Liêm, không những thế còn lại cả gan muốn tát mặt chủ nhà.

Đỗ gia những năm gần đây không còn tốt như trước nữa, việc hợp tác làm ăn giữa Hứa gia và Đỗ gia là bên B, ông đương nhiên không muốn gây thù với Hứa Kiều chỉ vì một đứa con trai ngu ngốc của mình.

Đó cũng không phải là chuyện to tác gì, ông đương nhiên biết rõ tính tình của con trai mình. Cha của Đỗ Duy không đi sâu vào chi tiết sự việc, ông chỉ xin lỗi Hứa Kiều vì sự thiếu hiểu biết của con trai mình và kéo Đỗ Duy đi. Ông vô cùng bất mãn rời khỏi Hứa gia trong sự xấu hổ.

Người phục vụ dọn dẹp sàn nhà, ban nhạc lại chơi điệu valse, các cặp nam nữ thanh niên bước vào sàn nhảy tiếp tục khiêu vũ với nhau như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hứa Úc Liêm không yêu cầu bạn nhảy vào tối nay, cô chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hứa Ôn Giảo lại đột nhiên nắm lấy tay của cô, trong mắt ươn ướt, lóe lên các màu sắc khác nhau.

Nàng thỉnh cầu: "Chị ơi, tối nay em muốn nhảy điệu đầu tiên với chị."

Điệu nhảy đầu tiên của chủ nhân bữa tiệc có ý nghĩa rất đặc biệt.

Hứa Úc Liêm có sự kiêu ngạo của riêng mình. Cô hất cằm: "Tại sao?"

Hứa Úc Liêm cảm nhận được động tác của Hứa Ôn Giảo thay đổi, những ngón tay của nàng đan xen với cô, xương ngón tay hơi lạnh buốt ép vào nhau. Cô rùng mình muốn hất tay của Hứa Ôn Giảo ra.

Lực tay của Hứa Ôn Giảo mạnh đến không thể ngờ, nàng kéo cô vào sàn nhảy.

Rất nhiều người đang khiêu vũ, nhìn thấy các nàng ôm nhau tiến đến thì tất cả đều nhường vị trí trung tâm.

Hứa Úc Liêm không muốn xuất hiện trước đám đông, dù sao thì Hứa Kiều vẫn ở đó, hơn nữa vì cô biết Hứa Ôn Giảo không phải là em gái của mình nên thái độ của cô đối với nàng đã trở nên có chút dè dặt.

Người ta nói, người thân làm tổn thương nhau nhiều nhất và khó có thể buông bỏ. Một khi đã mất đi mối liên hệ, mọi mối quan hệ chỉ có thể duy trì dựa trên tình cảm.

Thành thật mà nói Hứa Úc Liêm sợ mối quan hệ mong manh và không được bảo vệ như vậy.

Việc đã đến nước này, Hứa Úc Liêm cam chịu ôm eo của Hứa Ôn Giảo, cô cúi sát vào tai trắng nõn của người con gái kia, lãnh đạm nói: "Nhảy đàng hoàng vào, đừng làm tôi phải mất mặt."

Hứa Ôn Giảo mỉm cười: "Được."

Họ nhảy điệu foxtrot, Hứa Úc Liêm nhảy bước nam, còn Hứa Ôn Giảo nhảy bước nữ.

Múa đôi không chỉ đòi hỏi kỹ năng mà còn đòi hỏi sự hiểu biết và tin tưởng lẫn nhau.

Động tác của hai người hoàn toàn hòa hợp, mỗi một nhịp đều hoàn mỹ không một tì vết, ngươi tới ta đi, giống như giao tranh, lại giống tán tỉnh, như thể đã luyện tập qua hàng trăm hàng ngàn lần mới thành thạo như vậy.

Dù cho lần cô khiêu vũ cùng đối phương đã cách đây nhiều năm về trước, những ký ức đang ngủ yên đó vẫn được đánh thức bởi những bước nhảy và âm nhạc.

Hứa Úc Liêm đã quen với việc làm chủ nhịp điệu và tốc độ của toàn bộ điệu nhảy, y hệt năm đó, cô ôm vòng eo mảnh mai của cô gái nhỏ bé ở phòng luyện tập, từng bước nhảy của ngày hôm nay là những gì cô đã dạy cho Hứa Ôn Giảo vào năm đó.

Trong lòng của Hứa Úc Liêm nóng lên không thể giải thích được, cô nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của Hứa Ôn Giảo. Đèn chùm trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng, người trong lòng cô đẹp đến mức khó tin.

Sau một điệu nhảy, Hứa Úc Liêm buông Hứa Ôn Giảo ra, nhưng hơi thở và nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Những vị khách xung quanh đều vỗ tay tán thưởng các nàng: "Nhảy hay lắm."

Trong đám người, Hứa Úc Liêm nhìn Hứa Ôn Giảo điềm tĩnh, chợt nhận ra mọi thứ về người này đều do chính cô dạy.

Một cái cau mày, một nụ cười, cử chỉ ngồi hay nằm.

Từ đầu đến cuối Hứa Ôn Giảo luôn luôn chú ý tới cô. Nàng ngước đôi mắt đen lên nhìn, trong mắt tràn đầy cám dỗ: "Nhảy thêm một lần nữa được không?"

Hứa Úc Liêm chợt tỉnh táo lại, nhấc váy lên và bước nhanh đến khu vực nghỉ ngơi: "Tôi không muốn."

Vì cái gì từ tối hôm qua đến giờ, sau khi biết Hứa Ôn Giảo không phải là em gái ruột của mình, cô luôn chú ý đến nàng nhiều như thế?

Hứa Úc Liêm ngồi ở trong góc, cô không hiểu vì sao mình lại buồn bực.

Hứa Ôn Giảo đành dựa theo đối phương, mím môi cười nhẹ, dùng giọng mê hoặc hỏi: "Chị ơi, chị không muốn trò chuyện sao?"

Hội trường đầy rẫy những vị khách mang đạo đức giả, ai ai cũng có mục đích riêng của mình. Những bộ trang phục lộng lẫy và trang điểm đều là mặt nạ của bọn họ, bên ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại thối nát vô cùng.

Hứa Úc Liêm có chút mệt mỏi: "Nếu không phải mẹ không cho phép, tôi đã rời đi từ lâu rồi."

"Thừa dịp mẹ không biết, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Hứa Ôn Giảo chỉ chỉ về hướng ở phía sau vườn hoa.

Hứa Úc Liêm nhìn nàng như một kẻ điên, nhưng cô không muốn thừa nhận mình điên.

"Cô lại muốn làm cái gì nữa?"

"Đưa chị đi trốn với em."

Hứa Úc Liêm không biết Hứa Ôn Giảo đã nắm tay của cô từ khi nào.

Nhiệt độ của Hứa Ôn Giảo kể từ khi nàng còn nhỏ đã tương đối thấp. Điều này khiến mọi người liên tưởng đến chất khử trùng trong bệnh viện. Khoảnh khắc da thịt các nàng chạm vào nhau, Hứa Úc Liêm rùng mình vì lạnh và siết chặt bàn tay gầy gò lạnh lẽo của mình lại.

Cô thầm nghĩ, lần sau tổ chức tiệc phải nâng nhiệt độ ở trong lên thêm chút nữa.

Ban đêm, những chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy ra chạy vào liên tục.

Người lái xe đến đón Hứa Ôn Giảo và Hứa Úc Liêm chính là chú Vương. Hắn nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, một trái một phải ngồi gần cửa sổ, quan tâm hỏi: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, làm sao lại ra về sớm như vậy? Không phải đêm nay trong nhà có sinh nhật sao?"

Hứa Úc Liêm túm một nắm mái tóc dài xoăn hơi rối trong gió, vuốt phẳng lại. Cô tựa vai ra sau, thản nhiên nói: "Ở trong đó quá nhàm chán cho nên hai chúng ta lẻn ra ngoài."

Chú Vương giật mình: "Vậy tôi sẽ đưa hai tiểu thư đi đâu?"

Hứa Úc Liêm liếc Hứa Ôn Giảo một cái: "Đi đâu cũng được."

Cô đúng là điên rồi! Cô thực sự đã bỏ trốn ra ngoài cùng với Hứa Ôn Giảo.

Hứa Ôn Giảo trừng mắt nhìn, ngoắc ngoắc lòng bàn tay của cô: "Chị, dù sao chúng ta đã trốn ra ngoài rồi, vậy chị đến chỗ của em xem xem?"

Hứa Úc Liêm dùng giọng điệu đùa ác mà nói: "Cô cầu xin tôi, cầu xin tôi tha thứ cho cô vì cô đã quấy phá sinh nhật của tôi. Tâm trạng vui vẻ thì tôi lập tức sẽ đi."

Cô không muốn Hứa Ôn Giảo cầu xin mình, cô chỉ là muốn nàng yếu thế hơn mình và luôn luôn phải ở thế bị động.

Xe không có mở đèn đột nhiên an tĩnh, Hứa Úc Liêm nhìn không rõ vẻ mặt của Hứa Ôn Giảo vào giờ phút này.

Giọng nói của Hứa Úc Liêm lạnh lùng, lộ ra vẻ châm chọc: "Sao vậy? Yêu cầu cô xin lỗi sẽ làm cô cảm thấy bị ức hiếp sao?"

Cô còn chưa nói xong, bóng người mờ ảo trong tầm mắt lập tức di chuyển. Hứa Ôn Giảo ôm lấy đùi của cô, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào xen lẫn chút dụ hoặc: "Chị ơi? xin hãy tha thứ cho em, em sai rồi. Chị đi cùng em có được hay không?"

"Cầu xin chị ~ Đi mà . . ."

Đã từng có vô số lần nàng dẫn dụ cô bằng những lời như vậy.

Tiếng hít thở của nàng phóng đại ở bên tai của đối phương giống như cố ý thở dốc. Môi lưỡi ấm áp của nàng chạm đến tai mẫn cảm, không ngừng trêu chọc thần kinh nhạy cảm của Hứa Úc Liêm.

Hình thức ở chung rất quen thuộc, toàn thân của Hứa Úc Liêm như muốn nổ tung, cô vô cùng khó chịu đẩy Hứa Ôn Giảo ra.