Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 6: Không thể rời mắt



Ôn Kiểu.

Đó là tên ban đầu của Hứa Ôn Giảo trước khi nàng đổi tên.

Từ Ôn mang nghĩa "ấm áp như ánh sáng của viên pha lê", còn Kiểu lại mang hàm nghĩa "sáng như ánh trăng dịu nhẹ".

Những năm này, ngay cả Hứa Kiều cũng chỉ nhớ gọi nàng là "Giảo Giảo", hai tiếng này làm cho người nghe liên tưởng một người con gái duyên dáng và quyến rũ.

Cái tên là một biểu tượng, một phép ẩn dụ, và là một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống.

Cái tên này luôn luôn gắn liền với quá khứ của Hứa Ôn Giảo.

Trước đây thật lâu, Hứa Úc Liêm luôn gọi nàng là "Kiểu Kiểu", có vần nối tiếp và chuyển đổi, rất dễ nghe khi kết hợp với âm sắc trầm lắng của một đứa trẻ đang trong quá trình chuyển giọng.

Về sau, tất cả mọi người đều gọi nàng là Hứa Ôn Giảo. Hứa Úc Liêm cũng ngày càng quen gọi nàng bằng họ, thỉnh thoảng sẽ gọi nàng là Ôn Giảo một cách qua loa trước mặt Hứa Kiều.

Chỉ khác một chữ, thế nhưng đó lại là hai thái cực khác nhau.

Hứa Ôn Giảo cong môi dưới: "Không có. Làm sao em lại cảm thấy chị quấy rầy em được?"

Thấy nàng mềm không được cứng không xong, Hứa Úc Liêm gấp đến mức nhìn sang Hứa Thiến: "Mẹ, mẹ cho con ở với dì thì sao?"

Hứa Thiến suýt chút nữa đã bị Hứa Úc Liêm kéo xuống nước chết chung, cô ấy vội vàng vung nồi: "Đừng, đừng, dì ở căn hộ chung cư cho nên rất bừa bộn, không thích hợp với một đại tiểu thư như con đâu."

Ngay cả dì cũng bán đứng mình!

Hứa Úc Liêm nắm chặt đốt ngón tay, cố gắng hết sức đè nén ý nghĩ đứng dậy chạy: "Ôn Kiểu mỗi ngày đều bận rộn ở chỗ làm như vậy, nếu con đến sẽ quấy rầy tới người ta."

"Không có quấy rầy." Hứa Ôn Giảo chặn đứng tất cả những lời nói dối phía sau đối phương.

Nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp như nước, nói: "Đối với em không sao, chỉ cần chị không ghét bỏ em là được."

Có lẽ Hứa Ôn Giảo có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh, cho nên cái hoàn cảnh éo le này mới khiến cho Hứa Úc Liêm cảm thấy nghẹn ngào, cô phải nuốt xuống mọi lý do mà mình đã nghĩ ra.

Hứa Kiều rất hài lòng thái độ thuận theo của Hứa Ôn Giảo, bà cũng không phải là người thích các cuộc trưng cầu dân ý cho nên căn bản cũng không quan tâm đến ý kiến của cả hai.

Cân nhắc đến tâm trạng của Hứa Úc Liêm, bà dịu giọng nói: "Úc Liêm, mẹ muốn con cùng Giảo Giảo dọn ra ngoài sống chung chính là mong muốn con có thể chăm sóc con bé. Tháng trước em gái của con phải nhập viện, con có biết hay không?"

Tháng trước?

Hứa Úc Liêm sững sờ, đương nhiên là cô không biết.

Người con gái ốm yếu này ngồi cạnh cô không nói một lời, nàng trang điểm tao nhã, cả khuôn mặt của nàng đều toát lên vẻ u sầu.

Ta thấy mà yêu.

Bỗng nhiên Hứa Úc Liêm nghĩ đến thành ngữ này.

Trong phòng ăn yên tĩnh một lát, cô mím đôi môi mỏng, có chút lạnh lùng: "Cô lại bị bệnh gì?"

Hứa Ôn Giảo khi còn nhỏ thường xuyên bị ngất xỉu, không thể vận động mạnh hay không được để cho cảm xúc bị kích động mạnh. Trong vài năm, nàng luôn uống thuốc và thường đến bệnh viện để điều trị. Khi trưởng thành, tình trạng bệnh của nàng mới có chuyển biến tốt.

Khi Hứa Úc Liêm nghe thấy từ "bệnh", trong tiềm thức cô đã sợ hãi đến mức không muốn thừa nhận.

Hứa Ôn Giảo ngước đôi mắt ươn ướt, đón nhận ánh mắt dò xét của đối phương: "Công việc bận quá, mệt nhọc, chuyện nhỏ thôi."

Hứa Kiều tranh thủ chớp lấy thời cơ: "Nếu không phải dì của con phát hiện ra Giảo Giảo đã ngất xỉu và gọi cấp cứu kịp thời thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Có người nhìn Hứa Ôn Giảo, quả thực hiện tại nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Trong lòng Hứa Úc Liêm nửa miễn cưỡng nửa cam chịu, cô hỏi một lần cuối cùng: "Mẹ, có cần phải làm nghiêm trọng hóa vấn đề này hay không? Nêu chỉ là để xem có điều gì xảy ra với Hứa Ôn Giảo hay không thì con chỉ cần sống gần cô ta là được."

Hứa Kiều không để những lời của Hứa Úc Liêm lọt vào tai: "Cuối tuần lập tức chuyển, không có thương lượng. Hơn nữa, mẹ sẽ cắt thẻ tín dụng của con, con phải tự đi kiếm tiền để sống, và phải thay đổi thói quen xấu của con đi."

Bà cũng cảnh cáo Hứa Thiến đang nháy mắt với Hứa Úc Liêm: "Hứa Thiến, nếu em dám lén lút chi viện cho nó, em cũng biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?"

Hứa Thiến gật đầu như gà con mổ thóc: "Không dám, không dám."

Ngay cả nguồn tài chính cũng bị cắt đứt, Hứa Úc Liêm gần như mất lý trí. Đáng tiếc, sự việc đã được định trước nên cô chỉ nói "ừm" một cách qua loa để tránh bản thân mình tức giận mà làm ra những chuyện không hay.

Sau khi nói xong chuyện này, việc của ai thì người đó làm.

Trước khi đi, Hứa Kiều nhắc nhở Hứa Úc Liêm: "Hãy nhớ về nhà và tham dự vũ hội vào lúc tám giờ tối. Con đừng có quên!"

Sinh nhật này mang đến cho cô thật nhiều bất ngờ.

Hứa Úc Liêm cảm thấy khó chịu, đứng dậy tiễn mọi người ra khỏi cửa: "Con tiễn mọi người."

"Tối gặp lại."

Hứa Ôn Giảo ngồi ở ghế sau, hạ cửa sổ xe xuống và chào tạm biệt với Hứa Úc Liêm.

Mặt mày của nàng còn rõ nét hơn những bông hoa trà mới nở ngoài sân.

Đôi mắt hoa đào lãng mạn cùng quyến rũ của Hứa Úc Liêm nhìn xuống, cô không nói một lời nào với đối phương, lập tức quay người rời đi.

Hứa Kiều lên tiếng: "Lái xe đi."

Hứa Ôn Giảo nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng dáng mang dáng dấp yểu điệu của người nọ dần rời đi.

Một lúc lâu sau, nàng mới thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra và nhấp vào cuộc trò chuyện của số liên lạc đã ghim trên WeChat.

Hình đại diện là một hình minh họa trong sách tranh và phong cách cổ tích hoàn toàn khác với tính cách bộc lộ của bản thân.

Về cơ bản, Hứa Ôn Giảo đơn phương tiếp cận đối phương, đối phương chỉ đáp lại bằng vài lời.

Hứa Ôn Giảo gõ vài từ vào khung trò chuyện và nhấp gửi đi.

"Hôm nay chơi thật vui vẻ."

Hứa Úc Liêm đang ngồi trước gương trang điểm trước khi ra ngoài thì nhìn thấy tin nhắn này, cô có chút không hiểu. Lời này làm sao có thể nhìn thấu được rằng hôm nay cô đã không còn thời gian vui vẻ như lúc trước nữa?

Lúc tám giờ tối, Hứa Úc Liêm về nhà đúng giờ sau khi chơi cả ngày bên ngoài để tham dự vũ hội được tổ chức vì sinh nhật của cô.

Hứa Úc Liêm mặc một chiếc váy hai dây màu đen sẫm có xẻ, xương quai xanh trần trụi, vai và lưng có màu trắng lạnh. Sự tương phản màu sắc cực độ có tác động thị giác mạnh mẽ.

Cô tản ra tóc quăn, lông mày sâu xa, lông mi dày vểnh lên, đuôi mắt phác họa ảnh nhãn diễm lệ, môi mỏng thoa son màu sáng nhẹ, kiều diễm và ướt át.

Sắc sảo mặn mà, đầy kiêu ngạo và cao quý, cảm giác xa cách không gì có thể vượt qua.

Để chuẩn bị cho tối nay, Hứa Úc Liêm đã dành cả buổi chiều ở cửa hàng quần áo của nhà Chu Dao Tây, tạo kiểu tóc và chọn quần áo, cô muốn mọi thứ đều phải thật hoàn mỹ.

Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, thốt lên kinh ngạc.

Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, người đầu tiên mà Hứa Úc Liêm chú ý tới chính là Hứa Ôn Giảo.

Ngày thường Hứa Ôn Giả không trang điểm nhiều, nàng chỉ thoa một chút xíu phấn và tô nhẹ một ít son để đi làm. Thế nhưng chỉ như thế thôi đã không ít người khen nàng thật xinh đẹp.

Tối nay nàng đã ăn mặc cẩn thận và trang điểm hoàn chỉnh theo phong cách cổ điển, lông mày quét nhẹ, làn thu thủy nét xuân sơn, đôi môi đỏ mọng và ướt át.

Nàng mặc một chiếc váy trắng thêu hoa mỏng, mái tóc đen dài ngang lưng được buộc thấp bằng dây buộc tóc màu đen.

Hứa Ôn Giảo đứng giữa đám đông dưới ánh đèn, ngũ quan và dáng người mông lung, nàng ấy trông giống như một nàng tiên giáng trần.

Hứa Úc Liêm vội vàng không kịp chuẩn bị khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, hơi thở của cô như ngưng trệ, thậm chí cô còn không tự chủ được dừng lại.

Tiếng người huyên náo lập tức bị đè xuống, tách biệt khỏi sự náo nhiệt của căn phòng, ánh nhìn của mọi người, ánh đèn rực rỡ và vô số khoảnh khắc giao nhau.

Hứa Úc Liêm không thể rời mắt đi, và dường như nghe thấy tiếng thì thầm bên tai.

"Chị, chị đã đến rồi."

Tựa như ảo ảnh, không biết thực hư.

Hứa Kiều nhìn thấy cô đến, từ xa vẫy tay với cô: "Úc Liêm, chúng ta đang đợi con, mau tới đây."

Hứa Úc Liêm hoàn hồn, bước nhanh vài bước đến bên Hứa Kiều, Hứa Ôn Giảo cũng đã ở đó.

Hứa Ôn Giảo nghiêng bả vai, chào hỏi cô: "Chị."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hứa Úc Liêm đột nhiên bị mùi nước hoa nhẹ nhàng của người kia bao quanh lấy, cô tránh cũng tránh không được. Cơ thể bắt đầu run rẩy khó chịu, cô lạnh lùng đáp, "Ừ."

Hứa Úc Liêm là nhân vật chính của đêm nay, vì thế mà có rất nhiều người đến tìm cô.

Cô ung dung chơi đùa với bọn họ, nhưng ngoài khóe mắt, cô vô thức đuổi theo một bóng người khác đang bị bao vây bởi đám người.

Hứa Ôn Giảo luôn được Hứa gia ​​bảo vệ chu đáo, đây hẳn là lần đầu tiên nàng chính thức tham dự bữa tiệc do Hứa gia tổ chức kể từ khi trưởng thành.

Nhiều người biết được nàng là nhị tiểu của Hứa gia nên đã đi đến thẳng chỗ nàng, mời nàng làm bạn nhảy của họ.

Nhiều người trong số họ là những thiếu gia không có quyền thừa kế trong gia tộc, họ hy vọng nhân cơ hội này để kết thân với Hứa Ôn Giảo và lợi dụng sự ưu ái của Hứa gia để leo lên tầng lớp thượng lưu.

Chỉ cần lọt vào mắt xanh của Hứa Ôn Giảo, bọn họ nhất định sẽ có được cơ hội ngàn năm có một đó.

Hứa Kiều rời khỏi nàng để thảo luận các vấn đề chính thức với các đối tác kinh doanh khác. Hứa Ôn Giảo ở một mình và có thể dễ dàng đối phó với những người này.

Đỗ Duy quan sát một lúc, sau đó hắn rời khỏi bạn nhảy tối nay của mình, chỉnh đốn lại quần áo rồi mới đi đến chỗ của Hứa Ôn Giảo.

Hắn tỏ ra đầy phong thái lịch sự: "Hứa nhị tiểu thư, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Đỗ Duy. Tôi có thể có vinh hạnh được mời cô khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên của đêm nay không?"

Hứa Ôn Giảo giao lưu hơn nửa tiếng, chỉ muốn tìm cớ ở lại cùng Hứa Úc Liêm.

Nàng từ chối không chút do dự: "Xin lỗi anh Du, tôi không biết nhảy."

Khiêu vũ trong các bữa tiệc là một phong tục của thế hệ cũ. Mặc dù thế hệ trẻ không thích nhưng các trường tư thục dành cho con nhà giàu ở thành phố A luôn có các lớp học nghi thức từ cấp tiểu học và những đứa trẻ đến từ các gia đình giàu có bắt buộc phải học cách khiêu vũ. Nếu như không biết khiêu vũ thì sẽ bị coi là thấp kém và cho nên các gia đình thượng lưu luôn làm điều này cho các con của họ.

Bọn họ luôn mời những người có chuyên môn về dạy cho các con của họ.

Hứa Ôn Giảo là không muốn cho hắn chút mặt mũi nào.