Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 37: Trái tim của chị đau là vì em



Đoạn ghi âm rất dài và được chia thành nhiều phần. Sau đó, Cố Vãn Tình đã thương lượng với Hứa Kiều rất nhiều lần và mỗi lần đều muốn giành lợi ích về phía mình.

Hứa Úc Liêm không thể chịu đựng được nữa, miệng liên tục mắng "con chó này". Khi cô chạm vào tay của Hứa Ôn Giảo, tay của nàng lạnh đến mức đông cứng lại.

Cổ của Hứa Ôn Giảo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt đen láy đầy xấu hổ và khó xử. Hứa Úc Liêm có thể nhìn ra được sự cảnh giác và đề phòng từ đối phương mà đã rất nhiều năm rồi cô chưa thấy điều này ở nàng.

Chết tiệt!

Hứa Úc Liêm chợt nhận ra rằng nếu Cố Vãn Tình có thể dùng thứ này để đe dọa Hứa Kiều, liệu người này có dùng nó để bắt ép Hứa Ôn Giảo làm chuyện gì đó nhục nhã không?

Mảnh ghép cuối cùng trong ký ức của cô được ghép lại với nhau. Hứa Úc Liêm tắt bút ghi âm, toàn thân toát ra khí chất hung bạo như cơn sóng hung tợn ngoài biển xa, "Em đừng nghe nữa."

Không có tiếng nói chuyện, phòng trà yên tĩnh đến mức không nghe thấy âm thanh nào. Hứa Kiều đặt tách trà xuống và nhìn Hứa Úc Liêm đang dần mất bình tĩnh.

Nhiều khi con gái ruột không thừa hưởng được tính cách giống như người mẹ. Không có sự quyết đoán, không hiểu được sự nguy hiểm của thế giới, lẽ ra bà phải dạy bài học này cho cô sớm hơn.

Hứa Kiều bình tĩnh đến mức người ta nhìn không ra được là bà đang vui hay đang giận, "Úc Liêm . . ."

"Chuyện này bắt đầu từ con, không phải là lỗi của chị ấy." Hứa Ôn Giảo đột nhiên ngắt lời trước khi Hứa Kiều bắt tay vào công việc chính.

Nàng cười cười, hoàn toàn phá bỏ mọi xiềng xích giam cầm, trong mắt hiện lên một loại điên cuồng tuyệt vọng.

"Con là người đã dụ dỗ chị ấy, ảnh chụp cũng là con kêu chị ấy chụp, cũng bởi vì con mà Cố tổng đã vạch trần chuyện này."

"Dì ơi, tất cả đều là lỗi của con."

Bỗng nhiên nghe thấy một cái xưng hô quá đỗi xa lạ, Hứa Kiều hoàn toàn choáng váng.

Trong đời bà sẽ không bao giờ quên nơi đó, căn phòng cũ đổ nát bốc lên mùi hôi thối của gỗ mục và tường mốc meo. Một cô bé gầy gò, toàn thân đầy vết bầm tím, đứa trẻ với bộ quần áo bẩn thỉu đang ngồi co ro trong góc của chiếc giường nhỏ.

Đứa trẻ nghiêng đầu, nói bằng giọng nhỏ nhẹ như chim non: "Dì ơi, dì có biết mẹ con ở đâu không?"

Dì ơi, dì dẫn con đi tìm mẹ được không?

Dì cũng muốn biết cô ấy đang ở đâu . . .

Hứa Kiều nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Lớp vỏ cứng rắn của một người làm mẹ, của một người làm chủ tịch đứng đầu cả một tập đoàn lớn đã bị tiếng gọi "dì" của Hứa Ôn Giảo phá vỡ, xé nát những lời dối trá đã né tránh bao nhiêu năm.

"Giảo Giảo, mẹ mặc kệ con và Úc Liêm đã làm qua chuyện gì, ưu tiên hàng đầu là giải quyết cuộc tranh cãi công khai này, những chuyện riêng tư này sau này chúng ta sẽ nói."

Hứa Kiều nâng hai tay lên, làm điệu bộ chán nản.

Trên mạng đã dậy sóng. Sau khi câu chuyện của các nàng bị phơi bày trước toàn thể công chúng, giá cổ phiếu của tập đoàn chính đã giảm xuống ở các mức độ khác nhau. Tất cả các giám đốc đều là những con cáo già, bọn họ lần lượt gọi điện cho bà để gây áp lực và yêu cầu bà tổ chức cuộc họp để giải thích những chuyện đang xảy ra.

Hứa Kiều cũng để lại rất nhiều việc ở tập đoàn chính và đến đây dọn dẹp mớ hỗn độn của hai đứa con gái của mình.

Cố Vãn Tình có lợi thế ở mảng truyền thông nhờ vào các mối quan hệ quen biết, sự kiện sau lại bùng nổ hơn sự kiện trước, cô ấy đã đẩy hai chị em vào đường cùng. Khoảng thời gian vàng dài nhất để xử lý cuộc khủng hoảng nổ ra trên mạng xã hội là bảy mươi hai giờ, ngắn nhất là hai mươi bốn giờ. Trước đây, thông tin được kiểm soát trong thời đại báo in nhưng giờ đây những thông lệ cũ không còn hiệu quả nữa.

Hứa Kiều co duỗi ngón tay, gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động đã được cài chế độ không làm phiền, "Mẹ cho các con mười phút để bình tĩnh lại, sau đó hãy nghe mẹ nói."

Bà đứng dậy đi về phía cửa phòng trà, vừa định ra ngoài thì lại dừng lại.

"Có đôi khi mẹ rất hối hận, vì sao không sớm nói cho các con biết, các con không có quan hệ huyết thống."

Stella đang đứng ở cửa nghe điện thoại, vừa nhìn thấy Hứa Kiều thì lập tức dừng lại. Sau khi trao đổi với người đối diện về quy trình cuối cùng thì cúp điện thoại và kính cẩn hô lên: "Chủ tịch."

Hứa Kiều gật đầu, bà đứng dựa lưng vào tường, lấy từ trong túi quần lụa ra một chiếc hộp sắt được bảo quản tốt nhưng đã bị phai màu, nó trông giống như chiếc hộp sắt đựng kẹo phổ biến vào ba mươi năm trước.

Bà mở nó ra, lấy một viên kẹo có màu sắc rực rỡ nhét vào miệng, vị ngọt ngào của đường bùng nổ trong miệng. Bà ngậm kẹo một cách vô cảm, tiếng cắn nát kẹo vang lên lạo xạo.

Mười phút có đủ để bà ăn xong viên kẹo này và đè xuống ý muốn giết người vào giờ phút này hay không?

"Có phải Cố Vãn Tình đã từng uy hiếp em đúng không?"

Hứa Úc Liêm do dự hồi lâu mới hỏi ra vấn đề này, cô cũng muốn nghĩ đến công ty trước, nhưng lượng thông tin mà mình nhận được trong mấy giờ qua quá lớn. Trong đầu của cô tràn ngập những lời đe dọa của Cố Vãn Tình, cô cảm thấy cái con người rác rưởi này thật kinh tởm.

Hứa Ôn Giảo kêu lên một tiếng "a" rất nhỏ nhẹ. Nàng ngước mắt lên, giờ phút này vẻ mặt của nàng trông khó coi cực kỳ.

Nàng còn tưởng rằng nếu không nói đến những điều này, thì có thể coi như chúng chưa từng tồn tại và chưa từng xảy ra.

Hứa Ôn Giảo nhắm mắt lại, hoàn toàn không thể nhìn thấu được cảm xúc của nàng.

"Chị sẽ tin những gì em nói chứ?"

Một lúc sau, nàng cũng chỉ nói ra được câu này.

Hứa Úc Liêm có một dự cảm không lành, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không thể nào giải thích được. Cô đưa tay chạm vào má của Hứa Ôn Giảo, đầu ngón tay run rẩy, nói: "Có phải cô ta, cô ta ép em . . ."

Làm sao cô có thể không nhìn thấy sự khát khao muốn có được Hứa Ôn Giảo trong mắt của Cố Vãn Tình được chứ? Cảm giác muốn chiếm lấy ai đó làm của riêng mình, cô đương nhiên biết rõ điều đó.

Đôi má trong lòng bàn tay lạnh buốt, Hứa Úc Liêm lại cảm thấy hối hận. Cô không muốn đào sâu vào quá khứ của Hứa Ôn Giảo, càng không muốn mang những tổn thương đã cũ của đối phương ra giày vò. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Hứa Ôn Giảo sẽ là người khó chịu nhất. Chính cô cũng thấy mình có lỗi trong chuyện này vì đã không giấu bức ảnh đó đi.

"Thôi bỏ đi, em không cần phải nói cho chị biết, chị sẽ bắt cô ta phải trả giá những gì mình đã làm." Hứa Úc Liêm nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Chị thật sự muốn giết cô ta."

Hứa Ôn Giảo đột nhiên quay mặt đi, từ chối sự đụng chạm của cô. Nàng cong môi cười lạnh, như thể đang nói chuyện của người khác.

"Chị ta đe dọa em bằng tấm ảnh đó. Chị ta muốn làm với em giống như những gì chị đã làm, yêu cầu gì cũng có."

"Em . . ." Hứa Úc Liêm đau lòng, không muốn nghe tiếp nữa, "Được rồi, chị đã hiểu."

Đó là lý do tại sao cô luôn có cảm giác rằng Cố Vãn Tình và Hứa Ôn Giảo như hình với bóng trong một khoảng thời gian ngắn vào lúc đó.

Hứa Ôn Giảo nhìn vào đôi mắt vừa tức giận vừa đau khổ của đối phương, nàng giơ tay bóp vành tai của Hứa Úc Liêm, sau đó tựa đầu vào bộ ngực đang phập phồng của đối phương. Nàng đặt tay lên vị trí tim của cô, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và mãnh liệt hoàn toàn khác với nàng.

Nàng cắn môi dưới, bình tĩnh chậm rãi nói như thể đã sẵn sàng đón nhận vết dao lạnh lẽo cứa thật sâu vào tim của mình.

"Chị cảm thấy con người của em dơ bẩn lắm đúng không?"

Hứa Úc Liêm bị những lời này làm cho sợ hãi, cô hoảng sợ giải thích: "Làm sao chị có thể cảm thấy em bẩn được đây? Cô ta đe dọa em, còn em thì không làm gì sai cả."

Hứa Ôn Giảo tựa hồ không tin cô, nàng nhắm hai mắt lại, nhợt nhạt mỉm cười, hỏi: "Thật sao?"

Giờ phút này Hứa Úc Liêm không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, cao giọng nói: "Nói thật thì chuyện này giống như tạo hóa trêu ngươi. Tại sao lúc đó em không nói với chị, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Vì cái gì em lại tự mình hành động ngu ngốc như vậy? Có phải là em không tin chị có thể bảo vệ được em đúng không?"

Hứa Ôn Giảo áp trán vào vai của cô, cả người không ngừng run rẩy: "Em không có."

"Không phải sao?" Hứa Úc Liêm vừa khóc vừa cười, lòng tự trọng của mình giống như bị ai đó chà đạp, "Hứa Ôn Giảo, em là người không tim không phổi sao? Trái tim của chị đang rất đau đây này! Nó đang đau vì em, chẳng lẽ em không thấy sao?"

Nàng đã nhìn ra rồi.

Hứa Ôn Giảo dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng dưới của mình, nghe thấy lồng ngực rung động, khóe môi nhếch lên, người không thể nhìn thấu được tâm trạng lúc này của nàng.

Người nàng yêu vĩnh viễn luôn như vậy, người ấy rất ngốc nghếch, nhưng kẻ ngốc si tình ấy vẫn luôn luôn bao dung mọi thứ cho nàng cho dù là bị nàng lừa gạt rất nhiều lần và lần này cũng không ngoại lệ.