Người Đại Diện

Chương 6



7

Một chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc nghiệp dư do một kênh giải trí nào đó tổ chức đang tuyển chọn những thí sinh phù hợp, tôi và đạo diễn chương trình có mối quan hệ khá thân thiết.

Sau khi đạo diễn gặp Giang Ích thì cũng khá hài lòng.

“Lâm Miểu, tôi xin phép nói thẳng, anh ta có thể dự thi nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đến vòng thứ hai. Ý của tôi cô hiểu chứ?”

“Tôi hiểu mà đạo diễn. Có thể có cơ hội lộ mặt thì tôi cũng thấy cảm ơn ông rất nhiều rồi.”

Một lời dễ hiểu rằng tiết mục cuối cùng đã được định trước kết quả. Cho nên ai có thể cười đến cuối cùng thì cũng không phải bằng thực lực.

Nói cách khác, dù Giang Ích có thể hiện tốt đến đâu thì cũng chỉ có thể dừng ở trận đấu bán kết.

Đối với người mới chưa từng trải mà nói, có thể có được một cơ hội như vậy thì cũng rất khó khăn.



Nhưng mà với thực lực của Giang Ích thì chuyện tiến vào vòng đấu bán kết chắc chắn sẽ không có khó khăn gì.

“Hãy hát hay vào. Đây là cơ hội hiếm có nên cậu rất cần phải vào vòng bán kết.” Tôi dặn dò anh.

“Vào vòng bán kết có phần thưởng gì không?” Giang Ích hỏi.

“Phần thưởng là “Một bài hát nữa”.” Tôi cười ha hả.

Anh khịt mũi hừ một tiếng không nói lên lời, quay đầu lại rồi đột nhiên túm chặt lấy cánh tay tôi:

“Này, đó, đó có phải là Lương Hựu An không?” Trên khuôn mặt anh không giấu được sự phấn khích.

“Uhm, cậu nhìn đúng rồi.”

“Anh ấy chính là thần tượng của tôi đó!” Giang Ích giải thích.

Lương Hựu An là ca sĩ hàng đầu của giới âm nhạc Trung Quốc và anh ta cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi tuyển sinh lần này. Ông ấy từ trước đến nay đều có yêu cầu nghiêm khắc và cũng công bằng ngay thẳng.

Ngày trước Chu Chú có thể nổi tiếng cũng là do tiết mục được ông ấy đánh giá cao.

“Thầy Lương, đã lâu không gặp.”

Tôi lễ phép mỉm cười chào hỏi Lương Hựu An.



“Lâm Miểu, đúng là đã lâu không gặp.”

Lương Hựu An ngước mắt mỉm cười và nhìn Giang Ích đang đứng bên cạnh tôi:

“Cậu bạn đây là?”

“Đây là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của tôi, Giang Ích. Lần tham gia cuộc thi tuyển chọn này, rất hy vọng được ông quan tâm nhiều hơn.” Tôi giải thích.

Giang Ích ở một bên đã không kìm nén được kích động từ lâu.

“Chào thầy Lương! Con, con cực kỳ thích thầy, con từ nhỏ đến lớn đều nghe nhạc của thầy!”

Tôi không nói lời nào liếc mắt nhìn anh, tên nhóc này có EQ hay không vậy…

“Hãy biểu hiện cho tốt. Nếu không thì tôi sẽ không nhẹ miệng đâu.”

Lương Hựu An vẫn mỉm cười xã giao như vậy và nhìn tôi lần nữa.

“Cô muốn bồi dưỡng thành một Chu Chú thứ hai ư?”

“Cậu ấy có lẽ sẽ mạnh hơn so Chu Chú!”

Lương Hựu An giãn lông mày ra và điềm đạm nói:

“Chu Chú… Một người ca sĩ chuyển sang diễn xuất thì có thể đi bao xa.”

Có thể đi được bao xa thì không ai có thế đoán trước được, nhưng mà tham vọng của Chu Chú thật sự càng ngày càng lớn.

Ca hát được vài năm và trở lên nổi tiếng thì hắn lập tức nghĩ đến việc làm diễn viên. Dù sao, diễn viên cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là ca sĩ.

Năm nay, vô tình hắn được đóng vai chính thứ hai và trở lên nổi tiếng nên có khả năng sau này hắn sẽ tập trung vào sự nghiệp diễn xuất của mình.

“Lâm Miểu, cô rất có con mắt lựa chọn nghệ sĩ nhưng lại không con mắt lựa chọn bạn trai.”

Trong giới tin tức truyền đi cực kỳ nhanh, một giây trước Chu Chú thay đổi người đại diện thì một giây sau hầu như mọi người đều biết.

Lương Hựu An trêu chọc tôi một chút, tôi ảm đạm cười:

“Thầy cứ nói đùa vậy thầy Lương, hẹn gặp lại.”