Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 195: Thế giới Thiên Võng 29



Tuy bữa tối đơn giản, nhưng tay nghề nấu nướng của Tiêu Mộ Vũ rất tốt, nên chỉ là bánh kếp đơn giản nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn rất thích, cộng thêm buổi tối tiêu hao quá nhiều thể lực, sớm đã đói cồn cào, cho nên Thẩm Thanh Thu ăn rất ngon.

Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu đói, làm hai phần, nhưng tuy rằng Thẩm Thanh Thu ăn ngon, nhưng cũng không ăn nhiều, ít hơn một chút so với lượng thức ăn thường ngày của cô ấy.

"Sao chỉ ăn có chút vậy, còn nữa mà." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, có chút nghi hoặc.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu nói: "Có lẽ là do em làm dày, chị thấy no lắm rồi."

Tiêu Mộ Vũ nghi hoặc gật đầu, nhưng ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Thu, trong lòng thấp thoáng cảm giác khác lạ. Trước đó Thẩm Thanh Thu vẫn luôn trêu đùa cô, nên Tiêu Mộ Vũ không cảm nhận được, nhưng lúc này vừa nhìn liền thấy tinh thần của Thẩm Thanh Thu không được tốt, sắc mặt cũng chưa khôi phục vẻ hồng hào trước đó.

Đợi tới khi làm xong Thẩm Thanh Thu ôm cô đi ngủ, Tiêu Mộ Vũ càng cảm thấy không ổn. Tuy hai người đùa giỡn rất dữ, nhưng thể lực của Thẩm Thanh Thu tốt hơn cô rất nhiều, cô còn có thể dậy nấu nướng, sao Thẩm Thanh Thu phải nghỉ ngơi chứ?

Trong lòng thấp thoáng cảm giác không ổn, Tiêu Mộ Vũ đặt đũa xuống, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, "Có phải chị không thoải mái đúng không?"

Động tác tay của Thẩm Thanh Thu khựng lại, vực dậy tinh thần cười nói: "Sao lại không thoải mái, không phải trước đó chị đã nói với em rồi sao, rất thoải mái."

Nếu đổi lại lúc bình thường Tiêu Mộ Vũ sẽ đỏ mặt nghẹn lời, nhưng lần này biểu cảm của cô rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, giơ tay sờ trán Thẩm Thanh Thu, vừa sờ trán Thẩm Thanh Thu rồi lại sờ trán mình, sắc mặt càng thêm khó coi, "Chị sốt rồi."

Vì nhiệt độ không quá nóng, còn chưa nhìn rõ triệu chứng trên mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng nhiệt độ trán của Thẩm Thanh Thu cao hơn bản thân.

Thẩm Thanh Thu không ngờ tới việc này, sờ trán mình, ngạc nhiên nói: "Sốt rồi sao?"

Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa bất lực: "Chị khó chịu sao không nói với em?"

Vừa nhớ tới ban nãy bản thân giày vò Thẩm Thanh Thu như thế, Tiêu Mộ Vũ hối hận lại tự trách, "Đều trách em không để ý, ban nãy còn..."

Thẩm Thanh Thu sợ nhất Tiêu Mộ Vũ như thế, vội xua tay nói: "Không liên quan tới em, ra ngoài đã cảm thấy không thoải mái, nhưng chị thấy không phải chuyện gì to tát, cũng không ảnh hưởng tới... ừm... chuyện kia của chị với em. Chỉ là hơi mệt chút thôi, lúc thức dậy cảm thấy có chút chóng mặt, những thứ khác vẫn ổn."

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ co lại, "Chị nói là trong phó bản chị khó chịu, ra ngoài chị vẫn khó chịu sao?"

Rõ ràng câu nói này lại dẫn ra một vấn đề mới, trong tình huống bình thường, vết thương trong phó bản đều sẽ biến mất sau khi ra khỏi phó bản, thậm chí què chân đứt tay cũng có thể khỏe lại, không có lí nào lại có thể mang bệnh ra khỏi phó bản.

Tiêu Mộ Vũ vội vàng đứng dậy đi tới bên Thẩm Thanh Thu, cô lại dán lên trán Thẩm Thanh Thu thêm lần nữa, xác nhận Thẩm Thanh Thu thực sự bị sốt, căng thẳng xác nhận nói: "Ngoại trừ chóng mặt thì còn triệu chứng gì khác không? Có đau ngực không, trên cơ thể có chỗ nào bị đau không?"

Thẩm Thanh Thu không muốn Tiêu Mộ Vũ căng thẳng như vậy, cô ấy nghiêm túc nói: "Ban nãy chị không muốn em lo lắng nên mới không nói với em, nhưng cũng là vì thật sự không quá khó chịu, nếu không em thông minh như thế, lại đâu có không để ý tới chị giống trước kia, sao chị có thể giấu được em. Thật sự không sao, tốt hơn nhiều so với cảm giác trong phó bản."

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vẫn nhíu chặt, "Nhưng tại sao tổn thương trong phó bản lại có thể mang ra ngoài được chứ, điều này không hợp lí."

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm giây lát, sau đó nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là có người lại muốn nhân cơ hội này chỉnh chị."

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ thoáng trầm lại, lập tức hiểu ra, sau đó Tiêu Mộ Vũ quỳ một chân trước mặt Thẩm Thanh Thu, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Em cứ có cảm giác bản thân liên lụy tới chị."

Mũi Thẩm Thanh Thu nhăn lại, hoàn toàn không tán thành, "Nói bậy gì thế, sao lại là em liên lụy chị. Trước tiên không nói tới việc chị tự tiếp nhận nhiệm vụ này, cho dù chị không bằng lòng tiếp nhận, nhưng chị thích em, muốn ở bên em, chị chắc chắn trăm phần trăm là chị tự nguyện. Thích một người, đương nhiên là phải cùng tiến cùng lùi với người ấy, em có thể nói ra từ liên lụy với bất kì người nào, nhưng không được nói với chị, còn nói nữa chị sẽ tức giận."

Tuy Tiêu Mộ Vũ luôn miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo trước mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng trước giờ trái tim yêu thích của cô dành cho Thẩm Thanh Thu đều là thật, khi Thẩm Thanh Thu không thoải mái khó chịu, Tiêu Mộ Vũ đều sẽ không để sự kiêu ngạo của mình vượt qua yêu thích và đau lòng cho Thẩm Thanh Thu.

Thế là Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chị giận thì thế nào?"

Nói xong lời này Tiêu Mộ Vũ mới chân thực nhớ lại, ngoại trừ trong "Ban 7 chết chóc", vì bản thân không nghe lời Thẩm Thanh Thu, cố tình nhìn vào mắt xác khô kia, Thẩm Thanh Thu liền nổi giận với mình, ngoài ra trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng tức giận với Tiêu Mộ Vũ. Không biết tại sao nhận thức này mang tới vị ngọt cuồn cuộn, nhưng đồng thời khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ xót xa, có chút khó chịu.

Thẩm Thanh Thu nghe thấy lời này của Tiêu Mộ Vũ, bỗng sững sờ, sau đó hừ một tiếng: "Chị tức giận ma quỷ còn sợ, em nói xem sẽ thế nào?"



Trong suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, sao cô ấy có thể thực sự tức giận với Tiêu Mộ Vũ, càng không thể hung dữ với Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh nghe Thẩm Thanh Thu nói xong liền rũ mắt cười lên, sau đó nghiêng đầu mang theo chút nghịch ngợm nói: "Ừm, vậy cũng đúng, chỉ một câu là có thể dọa chết chúng. 'Nếu cô muốn chết, lúc này tôi có thể thành toàn cho cô', rất hung dữ."

Tiêu Mộ Vũ nói rất nghiêm túc, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng nghe câu này có chút quen tai, lại nhìn dáng vẻ nhịn cười của Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng nhớ ra trong phó bản "Ban 7 chết chóc", bản thân rất tức giận, nhất thời không khống chế được cau mặt mắng Tiêu Mộ Vũ một câu như thế.

Thẩm Thanh Thu mở to mắt, mặt mày không thể tin được, cuối cùng bản thân cũng không nhịn được cười, "Tiêu Mộ Vũ, em... em cũng nhỏ nhen quá, chỉ có một lần ấy, thế mà em lại nhớ kĩ vậy." Nhớ không sai một chữ.

Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, rất thong thả nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, chỉ lên đầu, "Không phải em nhỏ nhen, mà là trí nhớ tốt, những lời chị nói em đều nhớ kĩ. Cho nên quý cô Thẩm, vui lòng nói năng thận trọng, món nợ chị thiếu em em đều nhớ kĩ."

Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên, "Được, sớm đã nhận thức rồi." Không phải sớm đã nhận thức rồi sao, ngay cả những lời sĩ diện bản thân tùy tiện nói ra trong lúc mất trí nhớ cũng được Tiêu Mộ Vũ nhớ kĩ. Đợi lúc bản thân nhớ ra thì trả lại, đây không phải ghi thù lại nhỏ nhen sao?

Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu, đại khái nhớ đến sự tích huy hoàng của bản thân trước đó, mặt mày nhanh chóng ửng đỏ.

Nhưng chuyện cấp bách lúc này là để Thẩm Thanh Thu nghỉ ngơi thật tốt, "Được rồi, không đùa chị nữa. Vẫn còn hơi nóng, có lẽ là ảnh hưởng sót lại từ trong phó bản, rửa ráy qua một chút đi, sau đó lên giường nghỉ ngơi, được không?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ không quá bức bối, cũng yên tâm hơn, gật đầu, nhưng khi quay người chuẩn bị về phòng lấy đồ đi tắm, liền khựng lại, giả vờ như bất cẩn hỏi một câu: "Vậy chị tắm xong thì ngủ nhé?"

Ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn không hiểu chuyện gì, gật đầu, "Ừ, em dọn dẹp bát đũa."

Mãi tới khi Thẩm Thanh Thu chậm chạp đi một bước một, nói: "Chị ngủ ở phòng chị à?"

Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới phản ứng ra, không nhịn được cười thành tiếng, "Chị thật là, em..."

Tiêu Mộ Vũ nhịn cười, lại có chút nóng mặt, nhanh chóng nói: "Phải thay ga giường ở phòng ngủ chính, tối nay chúng ta ngủ ở phòng ngủ phụ."

Thẩm Thanh Thu nở hoa trong lòng, gật đầu tán thành: "Đúng là phải thay rồi, vậy chỉ có thể ngủ ở phòng của... ngủ ở phòng ngủ phụ, ngay mai lại quay về phòng ngủ chính, đúng không?"

Thực ra trước đó hai người đều nói là phòng của chị, phòng của em, nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ đã đổi thành phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, Thẩm Thanh Thu hiểu rất rõ sự chuyển biến và hàm ý trong đó, thế là nhanh chóng sửa lại, hơn nữa lại được nước lấn tới.

Tiêu Mộ Vũ không có cách nào đối phó với Thẩm Thanh Thu như vậy, tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của bản thân, nhưng Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được khóe môi mình cong lên rồi không cách nào hạ xuống. Ngoại trừ dung túng Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cũng hết cách, ngay cả giả vờ nghiêm túc cũng không làm được, chỉ cảm thấy người phụ nữ luôn gây rối này đáng yêu không thôi.

Thế là Tiêu Mộ Vũ rất thành thực gật đầu: "Đúng, ngày mai quay về phòng ngủ chính, chị và cả em, sau này sẽ ngủ chung ở phòng ngủ chính, chúng ta không tách ra ngủ nữa, thế đã được chưa?"

Thẩm Thanh Thu mím môi cười, lại cố ý đè khóe môi xuống, lúc này giả vờ làm vẻ nghiêm túc, "Là em nói đấy nhé, chúng ta ngủ chung, đây không phải yêu cầu của chị đâu đấy, hi."

Thẩm Thanh Thu vừa đi vừa nói, cuối cùng cười thành tiếng chạy như bay về phòng lấy quần áo, rồi lại chạy vào nhà tắm tắm rửa.

Tiêu Mộ Vũ bị dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu chọc cười, trong mắt ngập vẻ nuông chiều, "Ngốc nghếch."

Quay người thu dọn bát đũa xong, tranh thủ rửa sạch, Tiêu Mộ Vũ vẫn có chút không yên tâm, quay về phòng tìm nhiệt kế.

Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Thu càng thấy mệt mỏi, Tiêu Mộ Vũ đo nhiệt độ cho cô ấy, 37,9 độ, hơi sốt nhưng may mà không quá cao. Khi Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị sấy tóc cho Thẩm Thanh Thu, điện thoại của Thẩm Thanh Thu vang lên.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đồng loạt nhìn sang trong khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên. Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút trầm lại, mà Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngưng trệ, trong thế giới Thiên Võng, người gọi điện cho Thẩm Thanh Thu, còn có thể là ai được nữa.

Tiêu Mộ Vũ nhìn điện thoại rồi đứng dậy, nhìn sang Thẩm Thanh Thu một cái rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay cô, lắc đầu.

Thực ra Thẩm Thanh Thu phát hiện, thay vì che giấu Tiêu Mộ Vũ, chẳng thà cùng nhau giải quyết. Tiêu Mộ Vũ quá thông minh, mỗi lần bản thân che giấu đều thất bại, ngược lại sẽ khiến Tiêu Mộ Vũ càng thêm buồn bã, chẳng thà dứt khoát ngả bài. Huống hồ căn phòng này có tác dụng ngăn cản, đối phương sẽ không phát hiện Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh cô ấy.



Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt thả lỏng, ngón tay trượt lên màn hình điện thoại, sau khi cài chế độ rảnh tay liền lạnh lùng nhìn điện thoại.

"Gọi làm gì?" Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu rất lạnh, thiếu kiên nhẫn nói.

"Đã lâu rồi không gọi cho cô, bên cô có lẽ tiện chứ?" Giọng đàn ông lộ ra nụ cười cợt nhả, rõ ràng không có ý định tốt đẹp.

"Có gì muốn nói thì nói thẳng, tôi không có tâm trạng nghe anh mập mờ."

"Ha, đã bị bệnh rồi còn mạnh miệng như thế, quả nhiên không hổ là Thẩm Thanh Thu."

Bên kia vừa cất lời, ngón tay Tiêu Mộ Vũ đã vô thức nắm chặt, quả nhiên là cố ý.

"Xem ra anh đang muốn chúc mừng thay tôi, nhưng từ lúc nào lại nhân từ vậy chứ, chỉ dùng chút thủ đoạn thế thôi sao?" Thẩm Thanh Thu không mặn không nhạt nói.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ có chút căng chặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn. Người bên kia cười lên, dường như cảm thấy đây là một chuyện vô cùng vui vẻ, cười rất lâu mới âm u nói: "Đương nhiên đối với cô thì không đáng nhắc tới, nhưng lẽ nào cô lại quên cảm giác yếu ớt đau khổ trong phó bản nhanh vậy sao? Thẩm Thanh Thu, bên này bảo tôi nhắc nhở cô thêm một lần nữa, đừng nên thách thức giới hạn, có lẽ quên mất thứ cô phải đối mặt là sự tồn tại như thế nào. Cảm giác cận kề cái chết trong phó bản, cô quên rồi sao? Tôi nhắc nhở cô một câu, nếu cô không chịu phối hợp như thế, nó thực sự sẽ lấy mạng cô, tới lúc đó hiệu quả cũng giống nhau cả thôi. Con kiến còn trân trọng mạng sống, tại sao cô phải ngu muội vô tri như thế?"

Ấn đường Thẩm Thanh Thu khóa chặt, có chút hối hận vì để Tiêu Mộ Vũ nghe cùng. Khi người bên kia nói chuyện, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng tệ, lúc này Thẩm Thanh Thu còn có thể cảm nhận sự phẫn nộ và bất an cật lực khống chế trên người Tiêu Mộ Vũ.

"Anh không cần nói những lời vô nghĩa này với tôi, tôi biết nên làm gì, quy định giữa chúng ta không hề đưa ra thời hạn. Nếu ông ta cảm thấy tôi làm không tốt, chắc chắn sẽ có người khác với cách khác đi làm, hiện tại tại sao lại ép nhau gấp gáp như thế? Vì ông ta không còn nhiều thời gian nữa, nhất định phải lấy được thứ kia tới tay sao? Hay là những phương pháp khác đều không ổn, đúng không?"

Mấy câu nói của Thẩm Thanh Thu khiến đối phương im lặng, điều này khiến Thẩm Thanh Thu nắm được điểm phản công, "Anh nói đúng lắm, muốn lấy mạng tôi dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao ông ta lại nhẫn nhịn? Là vì đối với Tiêu Mộ Vũ, không gì có thể thay thế tôi đúng không? Ban đầu anh bảo tôi tiếp cận cô ấy, dùng trăm phương ngàn kế làm mối cho tôi và cô ấy, không phải cũng đã tính toán cả cục diện hôm nay rồi sao? Nếu không cũng không cách nào tha thứ cho một công cụ như tôi nảy sinh tình cảm thực chất với mục tiêu nhiệm vụ của bản thân, đúng không? Sau đó ông ta còn bảo anh truyền đạt gì nữa, dụ dỗ lôi kéo hay là uy hiếp?"

Đầu bên kia cũng không lên tiếng, rất lâu sau mới hung hăng nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cô, vì chính cô cũng vì cô ta, bảo cô ta đừng ngu muội cố chấp nữa." Nói xong đối phương ngắt máy.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Hắn thường xuyên gọi cho chị sao?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Không phải, trước kia thường xuyên hơn, sau khi chị lập đội với em thì ít hơn rất nhiều."

"Kế hoạch trước kia của chị, bao gồm cả việc yêu đương với em sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.

Thẩm Thanh Thu sợ Tiêu Mộ Vũ nghĩ nhiều, vội vàng nhìn cô, nói: "Là thế này, tiếp cận em, để em nảy sinh thiện cảm với chị, sau đó chờ thời cơ lấy thứ họ muốn. Nhưng tình cảm chị dành cho em là thật, không lừa dối em. Đương nhiên, ngoại trừ... ngoại trừ mấy phó bản trước đó, nhưng ngoại trừ phó bản đầu tiên thật sự là diễn hoàn toàn, còn phía sau là nửa giả nửa thật."

Tiêu Mộ Vũ vẫn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể đầu hàng, "Thực ra em cũng có thể cảm nhận được đúng không, cảm nhận được chị thật lòng hay giả vờ, cho nên lúc đó em mới nói như thế."

Tiêu Mộ Vũ cong môi, gật đầu. Là vì có thể cảm nhận được, cho nên rõ ràng cảm thấy Thẩm Thanh Thu đáng ghét, rõ ràng biết rõ Thẩm Thanh Thu có mục đích, nhưng lại không khống chế được mà rung động, không ngừng lại gần.

Khi đó Tiêu Mộ Vũ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy là chuyện đương nhiên, hai người thực sự từng có quá khứ, cho nên cho dù lí trí biết đây là đóng kịch, nhưng tình cảm vẫn không ngừng bị thu hút.

"Chẳng trách lúc đó em cảm thấy chị giống như tới xem mắt, xem ra xác thực là vậy."

Nhắc tới chuyện này, Tiêu Mộ Vũ không khỏi bật cười, nhưng thực ra có một chuyện cô rất sợ, vốn dĩ muốn tạm thời đè xuống, nhưng trái tim luôn hoảng hốt, không nhịn được nói: "Họ thực sự sẽ..."

Phó bản lần này Thẩm Thanh Thu bị chèn ép quá dữ dằn, mấy lần suýt chút nữa xảy ra chuyện.

Thẩm Thanh Thu sớm đã biết Tiêu Mộ Vũ để tâm chuyện này, nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ nói: "Ban nãy chị chất vấn hắn, chính là để em biết, người xúi giục đứng phía sau này, ông ta ước gì có thể khiến chị chết nhưng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chị, thậm chí thực ra em cũng có thể cảm nhận được, ông ta muốn chúng ta chết, chỉ có thể làm tới bước đó." Tiêu Mộ Vũ im lặng, sau đó bật máy sấy lên, cô đã cảm nhận được, cho dù có nguy hiểm tới đâu, hệ thống cũng sẽ giữ lại một con đường sống, còn nhất định gợi ý bọn họ có thể tìm được.

Sau khi sấy khô tóc cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ nghiêng người tới, đè trán lên trán Thẩm Thanh Thu.

"Vẫn nóng, uống nước đi, rồi nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai chị khỏe hơn, chị có nghi hoặc gì, chúng ta sẽ bàn bạc sau, được không?"

Tiêu Mộ Vũ vô cùng dịu dàng, loại dịu dàng này khiến Thẩm Thanh Thu rung động dữ dội, thế là cô ấy ngẩng đầu lên, không khống chế được hôn Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ dung túng, để Thẩm Thanh Thu chìm sâu vào giấc mộng bằng nụ hôn này. Còn Tiêu Mộ Vũ ngồi bên giường, ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ hi vọng khi Thẩm Thanh Thu tỉnh khỏi mộng đẹp, tất cả đều yên bình.