Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 163: Hỉ (4+5) Minh hôn



Trước mắt Tiêu Mộ Vũ cũng vô tâm tư nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Thu rõ ràng nhập diễn quá sâu, không thể miễn cưỡng nàng ấy nhớ lại, việc cấp bách là trước tìm được Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn.

Tuy rằng phó bản này độ khó rất lớn, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn cho rằng, một trò chơi hoàn mỹ không thể nào dồn người chơi vào đường cùng, vẫn phải chừa một tia sinh cơ nằm ở đâu đó.

Hiện tại ngoài nàng ra, toàn đội đều mất trí nhớ, vậy ý nghĩa muốn tập họp mọi người cùng nhau tra án là bất khả thi, nhiệm vụ này nàng chỉ có thể một người đi hoàn thành.

Cố tình Tiêu Mộ Vũ không có một chút ký ức nào về nhân vật cùng cốt truyện, ở giữa Dĩnh Châu thành rộng lớn xa lạ này muốn tìm được người thật quá mơ hồ. Chỉ có hai biện pháp, một là gióng trống khua chiêng phái thuộc hạ đi tìm, hai là các nàng có liên quan đến mình, giống như Trần Giai Kiệt được sắp đặt ở Thẩm gia.

Trở về Tiêu gia, Tiêu Mộ Vũ liền thấy được nam nhân trung niên mặc võ phục đang hoạt động gân cốt trong sân. Nam nhân có râu quai nón hàm hậu, ánh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ lộ vẻ trách cứ, "Con thế nào đột nhiên chạy đến nhà Thẩm bá bá, một thân quần áo này là từ đâu ra?"

Như vậy ngữ khí cùng tuổi tác, Tiêu Mộ Vũ thực mau liền biết đây là ai, vì thế hơi cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hôm nay con vừa vặn gặp được Thanh Thu, ngựa của nàng nổi điên quăng ngã, con ra tay cứu nàng nên ở lại Thẩm gia dùng cơm. Quần áo bị dơ, tạm thời đổi một bộ."

Tiêu Càn đánh giá nàng một phen, nhíu mày nói: "Như thế nào, hiện tại cùng ta nói chuyện, con đều không muốn gọi cha sao?"

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, theo phỏng đoán của nàng, quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Càn hẳn là không tốt, trước đó Hạnh Nhi gọi phu nhân đều phải sửa miệng thành Nhị phu nhân, chính mình tính cách như vậy sao có thể dễ dàng nhượng bộ.

Nàng trầm mặc làm Tiêu Càn có chút tức giận, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Con không nể mặt cha thì cũng thôi đi, nhưng mà nhị nương trước sau xem con như con gái ruột, việc gì cũng chiếu cố con hết lòng, con còn có chút lương tâm thì nên lễ phép với nàng, không cần cả ngày bày ra dáng vẻ lạnh băng này. Mặt khác, gần nhất trong thành không yên ổn, con hạn chế ra ngoài chạy loạn, muốn đi đâu thì dẫn nhiều thêm mấy hộ vệ, nhớ rõ chưa?"

Tiêu Mộ Vũ hơi chút gật đầu, tích tự như kim mà lui xuống.

Tiêu Càn nhìn nàng, u sầu đầy cõi lòng, nhịn không được thở dài.

Xoay người vào tiểu viện, Tiêu Mộ Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không có ký ức đích xác thực không thuận tiện. Phía trước nàng không chịu đổi điểm lấy cốt truyện liên quan Thẩm gia, dựa theo tính cách hệ thống, nàng cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Mà hiện tại xác định Thẩm Thanh Thu cùng Trần Giai Kiệt ở Thẩm gia, chờ hai người bọn họ khôi phục ký ức liền sẽ biết được những tình tiết liên quan.

Trước mắt Tiêu gia ký ức lại rất cần thiết, đang nghĩ ngợi, hệ thống lập tức bắn một cửa sổ nhỏ, mặt trên biểu hiện:

"Khách quan muốn hay không tiêu phí 50 điểm đổi lấy cốt truyện liên quan Tiêu gia?"

Tiêu Mộ Vũ nhịn không được có chút hồ nghi, hệ thống này tốt như vậy sao? Nàng do dự bấm vào đồng ý, sau khi bị trừ 50 điểm liền xuất hiện một thanh tiến độ, mặt trên con số lập loè biến hóa dừng lại ở vị trí 10%. Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình nhìn, lại xem lướt qua phía dưới.

"Sắp rồi, còn 90% liền có thể thành công giải khóa."

Đồng thời còn có hai cái nút, một cái là tiêu phí 50 điểm rút một lần, một cái khác là tiêu phí 200 điểm rút năm lần. Để đạt 100% và mở khoá được Tiêu gia ký ức, chẳng phải mất gần 500 điểm hay sao?

Hệ thống này chắc chắn là loại kia bán hàng đa cấp, lừa gạt hút máu người!

Tiêu Mộ Vũ tạm thời mặc kệ việc này, nàng gọi Hạnh Nhi đến, giống như vô tình mà nói chuyện phiếm: "Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đâu, như thế nào không thấy bóng dáng các nàng?"

Hạnh Nhi vẻ mặt nghi hoặc, "Biểu tiểu thư đang ở hậu viện ạ, còn Tô tiểu thư như thế nào sẽ đến Tiêu phủ chúng ta, nàng là khuê mật của Thẩm tiểu thư, ngài có phải hay không nói sai rồi."

Tiêu Mộ Vũ trong lòng vui vẻ, quả nhiên nhận thức, thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Nghe vậy nàng nhìn Hạnh Nhi tùy ý nói: "Hôm nay ở Thẩm gia mới vừa gặp được Tô Cẩn, nhất thời nói sai, nơi này không có chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi."

Hạnh Nhi có chút kinh ngạc, rốt cuộc tiểu như nhà mình xưa nay luôn đối Thẩm tiểu thư không nóng không lạnh, lúc còn nhỏ Thẩm tiểu thư vẫn luôn đi theo tiểu thư, thường xuyên có thể nhìn thấy hai người ở bên nhau. Về sau Thẩm tiểu thư trưởng thành, đại khái là phạm đến lòng tự tôn, một năm qua cũng chưa để ý tiểu thư nhà mình, tiểu thư cơ bản cũng không đi Thẩm gia. Hôm nay không biết như thế nào, thế nhưng đi Thẩm phủ.

Bất quá Hạnh Nhi cũng không can đảm hỏi chuyện này, tuy rằng lòng tràn đầy tò mò nhưng vẫn gật đầu lui xuống.

Hạnh Nhi đi rồi, Tiêu Mộ Vũ trong lòng đã an ổn không ít, rốt cuộc biết được tin tức hai người kia. Nhưng nàng vẫn có chút nghi hoặc, hệ thống rõ ràng nhằm vào nàng, vừa vào phó bản đã gây bất lợi, nơi chốn làm khó dễ, làm sao sẽ sắp xếp cốt truyện thuận lợi như vậy. Bởi vì nàng không có ký ức nhân vật, toàn đội lại bị mất trí nhớ, cho nên phó bản phân phối mọi người đều có quan hệ thân mật với nhau. Biểu ca biểu tỷ biểu muội đầy đủ hết, việc này đã nằm ngoài dự kiến của nàng.

Từ tình huống trước mắt tới xem, Tả Điềm Điềm là nhân vật dễ xử lý nhất, bằng không muốn dẫn cả bốn người lạc đường trở về thật là hao phí hết tâm lực.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Tiêu Mộ Vũ đang ở trong phòng tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào, xa xa nghe được một giọng nữ mềm mại truyền tới, "Biểu tỷ, biểu tỷ."

Tiêu Mộ Vũ nhìn thiếu nữ mặc sa y vàng nhạt từ bên ngoài nhẹ nhàng vọt tiến vào, đối phương nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền cười đến mi mắt cong cong, nhảy nhót nói: "Biểu tỷ, hôm nay tỷ đi đâu vậy, muội đến tìm tỷ đều không thấy tỷ trong phòng."

Tiêu Mộ Vũ đánh giá tiểu cô nương này, bộ dáng chính là Tả Điềm Điềm, thoạt nhìn còn có chút trẻ con phì, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Tiêu Mộ Vũ trước nay chưa gặp qua Tả Điềm Điềm hoạt bát như vậy, trong lòng có chút thương tiếc. Trong hiện thực Tả Điềm Điềm vẫn là sinh viên, thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm một cô gái nhỏ đang độ tuổi được cha mẹ phủng trong lòng bàn tay dấn thân vào thế giới đáng sợ này, từng ngày đấu tranh sinh tồn với hy vọng bắt được tấm vé trở về, thật sự không dễ dàng.

Sau khi cùng mọi người tổ đội, Tiêu Mộ Vũ phát hiện trái tim mình càng ngày càng sống động, cũng càng ngày càng mềm mại. Vì thế nàng sờ sờ đầu tiểu cô nương: "Tìm ta làm gì?"

Tả Điềm Điềm hơi có chút kinh ngạc, phải biết rằng ngày thường biểu tỷ thực nghiêm túc, tuy rằng đối nàng thực tốt, nhưng cũng sẽ không sờ đầu nàng. Bất quá rốt cuộc là tiểu nha đầu, thực mau liền đắm chìm vào vui sướng, nàng giơ lên cười, chớp đôi mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Muội nghe nói hôm nay biểu tỷ ở trên phố cứu Thẩm tỷ tỷ, phải không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn vẻ mặt bát quái của Tả Điềm Điềm, đột nhiên cảm thấy tình tiết có điểm quỷ dị, tuy rằng là một trò chơi nhưng độ hoàn chỉnh của cốt truyện cao thái quá. Nàng thậm chí nghĩ, nếu đây không phải phó bản, vậy nàng cùng Thẩm Thanh Thu chính là hoan hỉ oan gia, đại khái còn có một đoạn "Ân oán tình thù" không thể không kể đến. ngôn tình ngược

Nhưng trước mắt quan trọng nhất không phải tìm ra gút mắt giữa nàng cùng Thẩm Thanh Thu, mà là hoàn thành nhiệm vụ phó bản, vì thế nàng khinh phiêu phiêu nhìn Tả Điềm Điềm: "Rất kỳ quái sao, muội tới tìm ta chỉ vì muốn hỏi chuyện này?"

"Cũng không phải, muội chính là tò mò, hơn nữa Thẩm tỷ tỷ cùng tỷ giận dỗi náo loạn đều gần một năm, tỷ đừng nói mình một chút cũng không thèm để ý. Hôm nay tỷ đều anh hùng cứu mỹ nhân, Thẩm tỷ tỷ hẳn là sẽ nhìn tỷ với con mắt khác?"

Lời này càng nghe càng không thích hợp, như thế nào cảm giác nàng cùng Thẩm Thanh Thu có quan hệ mờ ám, nếu không phải giới tính không đúng, đây còn không phải cốt truyện thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia các kiểu sao? Hệ thống đã trí năng đến loại tình trạng này, liền quan hệ yêu đương giữa nàng cùng Thẩm Thanh Thu cũng bị an bài đi vào?

"Cũng không có, nàng ấy cảm thấy ta phát sốt đầu óc không thanh tỉnh, bằng không liền sẽ không mạo hiểm cứu nàng ấy." Tiêu Mộ Vũ nói, trong lòng mạc danh có chút buồn. Nàng vẫn không rõ, tuy rằng phía trước chính mình đối Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, nhưng cũng không đến mức khó chịu như trong phó bản. Mà thông qua lời kể của những nhân vật khác, mọi chuyện đều phát sinh quá chân thật, tựa hồ chính mình lúc nhỏ đã từng đối đãi nàng ấy như vậy.

Cảm giác cổ quái này từng xuất hiện lúc nàng ở Thẩm gia, Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, mạnh mẽ đem nó áp xuống, nàng nhìn Tả Điềm Điềm nghiêm mặt nói: "Muội hôm nay liền ở lại đây đi, đừng nơi nơi chạy loạn, gần nhất trong thành không yên ổn, tiểu nha đầu như muội rất dễ trở thành mục tiêu, minh bạch sao?"

Tả Điềm Điềm cũng nghe nói qua chuyện này, lập tức có chút sợ hãi mà rụt cổ, vội vàng gật đầu.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong liền chậm rãi đi đến trước mặt Tả Điềm Điềm, nhẹ giọng nói: "Điềm Điềm, muội tin ta sao?"

Tả Điềm Điềm nhìn đôi mắt màu đen thâm thuý của nàng, nghiêm túc gật đầu, "Muội tin."

Tiêu Mộ Vũ trầm giọng nói: "Chắc muội cũng biết vụ án bảy nữ hài mất tích, hôm nay ta đi Thẩm gia, phát hiện Thẩm bá bá đã ngầm nghị hôn cho Thanh Thu, trùng hợp là những nữ hài mất tích đều từng nghị hôn qua, cho nên hiện tại Thanh Thu rất nguy hiểm. Mà cha ta sợ ta xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ không cho phép ta nhúng tay, nhưng ta không có biện pháp ngồi yên không nhìn đến, muội thường ngày cùng ta thân cận nhất, Điềm Điềm muội sẽ giúp ta chứ?"

Tả Điềm Điềm nghe được Thẩm Thanh Thu có nguy hiểm sắc mặt đều thay đổi, nàng vội vàng nói: "Nhưng nghe đồn là Bạch Hà lang quân tới bắt nương tử, hắn.... hắn không phải người, muội làm cách nào giúp tỷ đây, hơn nữa muội cái gì đều không biết, thật sự quá vô dụng."

"Có phải muội rất sợ hãi không?" Tiêu Mộ Vũ lưu ý biểu tình của Tả Điềm Điềm, nhắc đến Bạch Hà lang quân khuôn mặt nhỏ đều trắng, nói chuyện cũng lắp bắp.

Tả Điềm Điềm thành thật gật đầu.

"Ta vừa mới hỏi muội tin ta không, muội nói tin tưởng. Như vậy ta cũng đúng sự thật nói cho muội biết, chuyện Bạch Hà lang quân ta nhất định sẽ nhúng tay, vô luận cỡ nào nguy hiểm. Nếu muội tin tưởng ta, lúc ta cần muội dám đi theo chúng ta không?"

Tả Điềm Điềm ngây ngẩn cả người, nàng có chút không lớn minh bạch, "Ý của tỷ là Thẩm tỷ tỷ trốn không thoát sao? Biểu tỷ đã biết được chuyện gì rồi? Muội dĩ nhiên sẽ đi theo hai tỷ, nhưng mà muội lá gan nhỏ lại không biết gì, sợ rằng vướng tay chân hai người."

Kỳ thật Tiêu Mộ Vũ trực tiếp nói cho Tả Điềm Điềm ý định của mình, chính là đang đánh cuộc một phen. Phản ứng của Tả Điềm Điềm không làm nàng thất vọng, trong bất tri bất giác, đồng đội của nàng đều đã trở nên thập phần ưu tú.

"Ừm, ta biết muội nhát gan, nhưng muội không hề vô dụng. Điềm Điềm muội có rất nhiều thời khắc cao quang, luôn làm cho ta cảm thấy kinh hỉ." Tiêu Mộ Vũ mỉm cười nhìn nàng, lúc nói ra thời khắc cao quang, Tiêu Mộ Vũ rõ ràng nhìn đến ánh mắt Tả Điềm Điềm khẽ động, trên mặt nàng có một loại nói không nên lời mờ mịt cùng rối rắm.

Tiêu Mộ Vũ mục đích đạt tới, nàng vỗ vỗ bả vai Tả Điềm Điềm, "Được rồi, đi trước ăn cơm chiều, đêm nay liền nghỉ tạm trong viện của tỷ."

Tả Điềm Điềm đi theo Tiêu Mộ Vũ, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến mấy chữ thời khắc cao quang, tâm loạn không được.

Tìm được Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn rồi, chuyện Tiêu Mộ Vũ nhớ mong nhất chính là Thẩm Thanh Thu, tuy rằng không chắc chắn có Bạch Hà lang quân, hơn nữa cũng không nhất định đêm nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng Tiêu Mộ Vũ đánh cuộc không nổi. Vì thế thừa dịp bóng đêm dày đặc, Tiêu Mộ Vũ bằng vào thân thủ chính mình linh hoạt nhảy khỏi tường viện, lặng lẽ sờ soạng đi về hướng Thẩm gia.

Thẩm gia cách Tiêu gia chừng ba dặm, Tiêu Mộ Vũ băng qua mấy con phố, lại vượt qua một lối mòn, trước mặt là tuyến đường chính của Dĩnh Châu thành, phía tây đi thông ngoại thành, mà phía đông chính là Thẩm gia.

Trò chơi này giả thiết rõ ràng là tháng giêng, nhưng độ ấm thực hợp lòng người, tuy rằng buổi tối có chút hàn ý nhưng cũng không đến mức khiến người run rẩy, Tiêu Mộ Vũ mặc hai kiện y phục cũng không thấy lạnh.

Sắp đến tết nguyên tiêu, ánh trăng treo giữa trời giống như một trản mâm ngọc, mượt mà sáng tỏ. Giữa đêm trăng sáng sao thưa, rộng mở trong sáng, mơ hồ có thể nhìn đến tầng mây. Toàn bộ Dĩnh Châu thành được ánh trăng thanh bao phủ, nhất phái chìm trong một mảnh tĩnh mịch.

Nương ánh trăng, Tiêu Mộ Vũ phát hiện được một giao lộ nằm phía cuối con đường lát đá xanh. Xa xa vọng tới tiếng kẻng của người gõ mõ cầm canh, thanh âm càng lúc càng gần, hẳn là đang đi về phía bên này.

Đã buổi tối canh hai, cũng chính là 21-23 giờ đêm, phu canh tận chức tận trách gõ vài tiếng kẻng, thét to nói "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa, đề phòng đạo tặc". Từng tiếng hô vang dội, theo sát lại là một tiếng kẻng, nhưng có một tiếng vang lên phi thường đột ngột rồi im bặt, giống như chưa kịp gõ xong đã bị đánh gãy.

Tiêu Mộ Vũ nguyên bản vẫn luôn cảnh giác, nghe thế lập tức dừng lại bước chân. Nàng mũi chân chậm rãi rơi xuống đất, hô hấp đều ngừng lại.

Trên đường phố yên tĩnh chợt nổi lên một trận gió lạnh, từ ngoại thành thổi quét mà đến, nhanh chóng cuốn qua người Tiêu Mộ Vũ.

Cơ hồ chỉ một thoáng, Tiêu Mộ Vũ rõ ràng cảm giác được lông tơ trên người đều dựng đứng, âm lãnh đến tận xương, trong lạnh lẽo mang theo hơi nước ướt át, còn có một cổ mùi tanh nùng liệt.

Gió bắt đầu gào thét, giống như bên trong ẩn giấu một đám tiểu quỷ, đã gấp không chờ nổi muốn lao về phía trước.

Tiêu Mộ Vũ cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt nàng nhanh chóng đảo qua lối rẽ nơi đầu phố, ở đó vừa lúc chồng chất sọt trúc đựng hàng hoá. Nàng nhanh chóng trốn đi vào, khom lưng đem chính mình giấu tốt.

Xuyên thấu qua khe hở sọt trúc, Tiêu Mộ Vũ vừa vặn có thể nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, đồng thời nàng nghe được tiếng kèn bầu cùng tiếng chiêng trống vang trời. Từng khúc nhạc ồn ào náo động mang theo tràn đầy vui sướng, rõ ràng là dành cho dịp cưới hỏi rước dâu. Nhưng xuất hiện trên đường phố giữa đêm khuya không một chút gì mang ý tứ vui vẻ, dư lại chỉ có tràn đầy quỷ dị cùng khủng bố.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng khẩn trương vạn phần, nàng nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, chẳng lẽ thật là lựa chọn Thẩm Thanh Thu sao?

Tiếng gió hỗn tạp tiếng nhạc càng lúc càng gần, đến cuối cùng âm thanh chiêng trống đã mai một vô tung, dư lại tiếng kèn bầu tê tâm liệt phế vang vọng, khiến cho cảnh đêm càng thêm thê lương.

Đinh linh đinh linh, tiếng kèn bầu vẫn luôn không dứt, cùng với tiếng bước chân trầm trọng hỗn loạn từng chút một tới gần.

Giữa ánh trăng sáng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy đầu phố xuất hiện một đội ngũ rước dâu. Bọn họ tổng cộng có mười mấy người, toàn bộ mặc trang phục đỏ thẫm, đằng trước chính là hai người thổi kèn bầu, ở phía sau có hai nam nhân giơ mộc bài màu đỏ, mặt trên viết hai chữ đón dâu.

Tân lang mặc hỉ phục cưỡi ngựa trắng đi ở giữa, nhìn qua hiển đắc phong hoa, đầy mặt vui sướng, trên người hắn mang theo cầu lụa đỏ thẫm, cho dù ánh sáng ảm đạm cũng có thể nhìn ra hắn tuấn lãng phi phàm.

Phía sau chính là tám nam nhân nâng chiếc kiệu hoa cực kỳ tinh xảo, cùng với đội gia đinh mang theo sính lễ, đoàn người hỉ khí dương dương, hoàn toàn không thèm để ý việc mình nửa đêm xuất hiện trên đường phố không một bóng người. Tân lang mặt mày mang cười, đối xung quanh không ngừng vẫy vẫy tay, giống như có rất nhiều người ở hai bên đường đang chúc mừng hắn.

Bọn họ hoàn toàn tự do giữa đêm khuya thanh vắng, tựa như đang sống ở thế giới khác.

Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi phía trước, phương hướng chính là Thẩm gia, Tiêu Mộ Vũ bất chấp phía sau lưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, quay đầu liền chạy theo đường nhỏ, nàng có thể từ nơi đó đi vòng đến Thẩm gia.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ xoay người rời khỏi, tân lang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi xoay đầu nhìn về phía nàng, răng rắc răng rắc, đầu hắn tựa như hài cốt mà vặn vẹo, môi khẽ nhếch ha hả nở nụ cười. Từ trong miệng hắn tuôn ra chất dịch màu nâu, không ngừng chảy xuống dưới, không biết là thứ gì. Dưới ánh trăng, đội ngũ đón dâu lưu lại trên đường từng mảnh chất lỏng sóng sánh.