Ngược Về Thời Minh

Chương 244-2: Chính Đức không thể đại đăng khoa (p2)



Hai người này thân phận không thể bắt bẻ, các nàng là hồng bài trong đoàn kỹ nghệ Nam Xương, từ nhỏ đã sống ở đó, thời gian ở đoàn kỹ nghệ cũng bảy năm, gần Nam Xương không ai không biết các nàng. Vào mừng thọ Ninh Vương phi thì vào phủ chúc thọ, trùng hợp Ninh Vương thu xếp tiến lễ cho Hoàng thượng, biết Hoàng thượng khi còn là Thái Tử đã thích kỹ nghệ, liền đem đoàn kỹ nghệ này vào kinh.

Ninh Vương phái người vào kinh thu xếp, Dương Đình Hòa cũng thu Ninh Vương hậu lễ, hơn nữa cứ việc giờ chứng minh Giải Ngữ Tu Hoa là Di Lặc giáo nhân, nhưng Di Lặc giáo chỗ nào cũng nhúng tay vào, từ biên quan tướng lĩnh tới đoàn kỹ nghệ dân gian, lợi dụng Ninh Vương, cài người bên Hoàng thượng cũng không phải là không được.

Trong lòng Dương Đình Hòa vẫn đi theo suy nghĩ của hắn: Di Lặc giáo phản Đại Minh, phản Chu gia, cho dù Ninh Vương muốn phản, cũng không có khả năng cùng Di Lặc giáo hợp tác.

Cho nên Dương Đình Hòa tiếp lời nói: - Xem ra Di Lặc giáo đã mang các nàng vào kinh mới phát giác được đó là một cơ hội có thể lợi dụng, do đó bảo các nàng sắc dụ hoàng thượng, mê hoặc triều cương, Ninh Vương cũng có tội, nhưng Phiên vương lại rất khó động tới.

Tiêu Phương thấy Dương Lăng trầm tư bèn khuyên giải nói: - Đại nhân, bản quan và hai vị Đại học sĩ thảo luận, phiên vương không dễ động! Thiên hạ các nơi đều có phiên vương đóng quân, hơi có ngọn gió thổi cỏ lay sẽ dâng lên sóng to gió lớn, có thể biến động toàn cục. Huống chi Di Lặc giáo giỏi về luồn cúi, lại là bệnh cũ của Đại Minh, đủ loại dấu hiệu cho thấy Ninh Vương cũng chẳng hay biết gì, là người bị hại.

Dương Lăng nghe hắn giải thích, trong lòng đã rõ tam Đại học sĩ kiêng kị, từ xưa tước bỏ thuộc địa vốn là việc rất khó làm. Nếu chỉ dựa vào thông báo công bố nói hai nữ gián điệp biết nói vài câu ám hiệu của Di Lặc giáo, không người chứng nhận, không có vật chứng nhận, hai nữ nhân lại chết, không có bằng chứng mà bãi miễn phiên vương, chỉ sợ tất cả phiên vương sẽ như lâm đại địch nghĩ triều đình cố ý chế tạo cạm bẫy để tước bỏ thuộc địa.

Triều đình đại sự dù sao cũng không như ân oán giang hồ chém giết. Nghĩ đến đây, Dương Lăng bình tĩnh lại. Rốt cuộc mình vẫn thua kém đám lão thần trong triều, chưa biết bình tĩnh như họ, Dương Lăng hỏi: - Việc này giải quyết thế nào?

Lý Đông Dương nói: - Mới vừa rồi ba người chúng ta gặp mặt Hoàng thượng, đã nói ý tứ của mình, Hoàng thượng đã đồng ý rồi. Hạ chỉ khiển trách Ninh Vương, phỏng chừng không lâu nữa tấu chương thỉnh tội sẽ tới, sau đó lại mời Hoàng thượng hạ chỉ an ủi, lệnh Xưởng Vệ nghiêm mật chăm chú nhìn Giang Tây dò la động tĩnh là được.

Còn có. Nội đình Lưu công góp ý với Hoàng thượng, khôi phục Ninh Vương tam vệ, Hoàng thượng chưa đồng ý khôi phục tam vệ, nhưng hạ chỉ Nam Xương tả vệ chia làm Ninh Vương phiên vệ, sau việc này, đã phi ngựa phái người đuổi theo thu hồi thánh chỉ.

Dương Lăng gật gật đầu, nói: - Ba vị Đại học sĩ suy nghĩ cặn kẽ, thực bản quan không thể bằng.

Lý Đông Dương cười nói: - Còn may mà đại nhân tỉnh táo. Di Lặc giáo nữ không biết có chủ ý gì, các nàng ở bên Hoàng thượng lâu như vậy, nếu có ý giết vua... Ta nói là nếu, thì thực giật mình toát mồ hôi lạnh.

Hắn đứng lên nói: - Bản quan nghe nói Sơn Đông liệp hộ Thanh Châu thay mặt triều đình bắt giữ mãnh thú, tử vong nhiều người, triều đình không khỏi lo lắng cứ thế sẽ kích khởi dân biến, có hơn ba trăm thợ săn trong núi tụ họp dân chúng gây rối đã bị vệ sở trấn áp. Nhưng bản quan đối với chuyện này vẫn không yên lòng, muốn đi Hộ bộ, Hình Bộ thảo luận với hai vị thượng thư, chuẩn bị quan viên tới Thanh Châu xét hỏi một phen, để mau chóng bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Dương đại nhân, cáo từ.

Tiêu Phương ở trước mặt người khác không tiện quá mức thân mật, cũng chăp tay cáo từ rời đi. Dương Đình Hòa đứng dậy muốn đi, lo nghĩ thế nào vẫn nói: - Đại nhân, bản quan có một lời khuyên, đại nhân xin chớ trách móc, Hoàng thượng dù sao cũng là thiên hạ cộng chủ, quan tâm võ bị cũng không sai, nhưng tự phong đại tướng quân, cả ngày ở ngoai ô diễn võ, tiếng pháo ù ù, âm thanh chấn động kinh ấp, cái này không ổn.

May mắn Hoàng thượng 'Đại tướng quân' không ra khỏi kinh sư nửa bước, chỉ ở ngoai ô diễn võ có thể xem như Hoàng thượng chơi đùa, ta còn có thể trấn an được quan viên trong triều, đại nhân... Ôi! Đại nhân là người bên cạnh Hoàng thượng, vẫn nên khuyên nhủ mới được.

Dương Lăng khác họ, tuy nhiên lời Dương Đình Hòa uyển chuyển hết sức chân thành, hắn rõ ràng noi theo Chính Đức, đủ loại quan góp lời, tai trái nghe tai phải bốc hơi là được, nhưng cũng không muốn cãi cọ với y, chỉ đành mỉm cười nói phải.

Dương Đình Hòa khẽ lắc đầu, chắp tay thở dài, bước chân trầm trọng rời đi.

Đã nhiều ngày Chính Đức vô cùng mê luyến chiến hỏa, chinh chiến, được tứ đại tổng binh chỉ điểm, Chính Đức gần như tinh tiến thần tốc.

Hắn phát hiện hoá ra chỉ huy tác chiến không chỉ suất quân xung phong đơn giản như vậy, trong đó có rất nhiều học vấn, sau khi trở về phê xong tấu chương liền xem binh thư, lại gọi Binh bộ và ngũ quân phủ đô đốc đến giảng giải, thái độ cần cù hiếu học.

Tiễn ba vị Đại học sĩ ra khỏi cửa, Dương Lăng rời khỏi phòng khách tới chỗ Chính Đức ở: - Thần Dương Lăng tham kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng đã phê xong tấu chương?

Dương Lăng chỉ yêu cầu Chính Đức Hoàng Đế mỗi ngày không được đọng lại tấu chương, nhất định phải xử lý xong tấu chương mới được đi ngoại ô diễn võ, Chính Đức cũng biết Dương Lăng vì tốt cho hắn, ngẫm lại tấu chương quan trọng cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn nội các đã nghĩ ra ý tưởng, cũng không từ chối.

Chính Đức một tay nhấc bút son, một tay cầm tấu chương xem, nghe tiếng Dương Lăng liền ngẩng đầu cười nói: - Miên đi, Dương khanh tới thật đúng lúc, trẫm bị tam Đại học sĩ làm chậm trễ một lát, ở đây chỉ còn hai phần mà thôi.

Chính Đức đã mặc sẵn giáp trụ, hắn vội vàng duyệt tấu chương, bỏ thêm lời phê rồi cho thái giám để vào hộp, phân phó nói: - Lập tức đưa trở về Ti Lễ Giám. Sau đó vui vẻ nói: - Dương khanh, chúng ta đi thôi.

Đúng lúc này, một thái giám ôm một ngọc bài trong suốt tới, cung kính nói: - Hoàng thượng, hàm bài Ngự Mã Giám cao nhất đã xong, mời Hoàng thượng xem qua.

Chính Đức ngạc nhiên nói: - Hàm bài ở đâu? Ngươi đang cầm gì vậy?

Tiểu thái giám nói: - Đây... Đây là hàm bài Ngự Mã Giám phụng thánh dụ chế tác ở mức cao nhất, dùng ba con ngà voi, bốn lượng vàng. Mời Hoàng thượng khiển lãm.

Tiểu thái giám quân bài làm từ xương, chỉ thấy bên trên có một hàng chữ vànglớn: - Uy Võ đại tướng quân Chu Thọ

Chính Đức ngây người sửng sốt, ôm bụng cười nói: - Trẫm nói lớn nhất là muốn nói chữ và số trên quân bài, bọn họ như vậy... Như vậy...

Chính Đức bật cười, dù sao tấm bài khá tinh xảo nên khoát tay nói: - Thôi. Đã làm xong thì giữ đi, đi đến đâu ngươi cõng theo cho trẫm là được.

- Dương khanh lời nói luôn kinh người, chiến lược thủ thế giống như trong Tôn Tử binh pháp, không biết là chiến lược thủ thế gì? Chính Đức ngồi trên lưng ngựa hỏi. Vừa mới cùng tứ trấn tổng binh diễn võ bày trận, Chính Đức hưng phấn cũng Dương Lăng trở về. Ngồi trên lưng ngựa vừa đi vừa lãnh giáo.

Dương Lăng lại cười nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật đây là binh pháp mà Tôn Tử binh pháp đề cập qua, chiến lược thủ thế và thủ kích hư thực có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chủ yếu là chú ý trước tránh bất lợi. Đợi chiến cuộc có lợi với chúng ta thì thủy cầu quyết chiến.

Tuy nhiên nói dễ làm khó, một là tố chất quân sĩ, áp dụng chiến lược thủ thế, sĩ tốt phải hiểu được ý của tướng lĩnh, phải hiểu rõ trong lòng, nếu không sĩ khí đê mê, lòng người u ám. Vốn là có dự mưu nhượng bộ tránh né, nhưng binh sĩ không thể phối hợp, cuối cùng lại thành tan tác.

Vả lại, theo bề trên lý giải, tướng lĩnh ủng hộ tiền phương kế hoạch, nếu một viên Đại tướng cố ý yếu thế dụ địch xâm nhập, thực thi chiến lược lui bước, nhưng quan trong triều không hiểu được. Cho là hắn e sợ địch, ép hắn tức thời xuất binh, phá hủy kế hoạch. Thì dù có là Tôn Vũ tái thế, Vũ Mục tái sin, cũng chỉ có thể ngồi khóc nhìn thất bại.

Dương Lăng nói tới đây, nhớ tới tên Hùng Đình Bật khốn khiếp, biết rõ tất bại, lại bức bách lệnh vua, ở đầu thành khóc lớn một hồi, suất quân tuyệt vọng ra khỏi thành chiến cùng quân Thanh khiến cõi lòng ưu tư.

Chính Đức thấy vậy nói: - Trẫm hiểu, muốn mưu của tướng soái quán triệt cần trên dưới phối hợp, nếu không chỉ có hỏng việc.