Ngược Về Thời Minh

Chương 139-1: Trường can hành



Quyển bốn -

------------------------

chuyện ở Tô-Hàng đã đi đến hồi kết.

Viên Hùng bị bắt, ty thuế quan bị trừ tận gốc rễ, năm ngàn tên thuế lại trong chớp mắt biến thành những kẻ nổi loạn giết quan tạo phản, bị tống vào trong ngục tối.

Mạc Thanh Hà vừa bị giết, tam đại phú hào đất Giang Nam là Mạc phủ đất Hàng Châu, Lý Quý của Tô Châu và Đỗ Thanh Giang vùng Kim Lăng cùng bị đám nha sai Nội xưởng không biết từ đâu chui ra một mẻ hốt sạch.

Không ai có thể ngờ rằng Dương Lăng mới vừa tiếp nhận ty Thuế Giám, căn cơ chưa vững mà lại dám tung ra một mẻ lớn như vậy, lại có thủ đoạn sét đánh như thế.

Lý Đại Tường hay tin sợ mất mật, lập tức đóng cửa không ra ngoài, lấy cớ thân mang trọng bệnh. Nhưng hắn vốn là ông chủ hệ thống cửa hiệu vải Lý Ký lớn nhất vùng Tô-Hàng, là nhà thu mua vải, sợi, tơ lụa lớn nhất vùng, mặc dầu bình thường hắn vẫn hay ép giá thu mua nhưng dân chúng cũng đã hình thành nên thói quen có hàng tất phải bán. Nay hắn đột nhiên ngưng mọi hoạt động khiến cho những người dân đã quen bán vải vóc cho cửa hiệu tơ lụa Lý Ký nhất thời chưa kịp thích ứng.

Những người dân kéo sợi dệt vải đợi hết mấy ngày nhưng những cửa hiệu tơ lụa Lý Ký vốn luôn mở cửa khắp nơi đều im lìm đóng kín. Bọn họ đành phải bảo đàn ông trong nhà gánh từng bao tải đến từng hộ dệt và cửa hiệu tơ lụa khác để chào hàng.

Nghe kể chuyện về Lý Đại Tường, Dương Lăng muốn khóc dở mếu dở. Không lẽ bây giờ sai người kêu hắn đến gặp mình? Vấn đề là cái mông của vị Lý công công này cũng chẳng "sạch sẽ" gì, sợ rằng thư mời vừa gởi đến, hắn không cuốn gói bỏ chạy thì cũng sẽ thắt cổ tự tử thôi, dám đến Hàng Châu mới là lạ!

Bằng không... hay là mình chủ động đi gặp hắn vậy? Có vết xe đổ của Viên Hùng, Tất Xuân và Mạc Thanh Hà, áng chừng kết quả cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng bây giờ hai quan thuế giám mới vẫn chưa nhậm chức, nếu Lý Đại Tượng cũng "nửa đường đứt gánh" thì chẳng phải thế cuộc ở Giang Nam sẽ nguy hay sao?

Dương Lăng đang rầu rĩ, chợt có Trương thiên sư đến thăm để cảm tạ và từ biệt. Trông thấy Thiên sư, y lập tức nảy ra một ý hay, bèn thổ lộ tâm ý của mình với chàng ta và yêu cầu Thiên sư trên đường quay về nhà hãy dừng chân nghỉ tạm tại Tô Châu rồi cùng với phú ông Ngô Tế Uyên đến thăm Lý công công, bày tỏ chút thiện chí của mình muốn ban thưởng cho người có công.

Dương Lăng cũng không nói văn vẻ gì nhiều, đại ý là "lãnh đạo rất hài lòng với công tác thu thuế của Lý công công, có ý định đề xuất biểu dương và khen thưởng; còn chuyện hắn mở cửa hiệu lụa tơ này nọ, miễn là đừng hà khắc với bá tánh quá thì vẫn có ích cho sự phát triển kinh tế Giang Nam; đồng thời cũng hy vọng Lý công công chớ nên kiêu ngạo nóng nảy mà hãy nỗ lực không ngừng để trở thành tấm gương mẫu mực cho các thái giám thu thuế vùng Giang Nam."

Nói nhăng nói cuội khiến người ta tin tưởng chính là sở trường của Trương thiên sư. Chàng ta vừa nghe thì hiểu ngay vị Dương khâm sai này đã lập oai hơi bị quá đà khiến cho thuộc hạ cóng cả chân tay, bây giờ đã đến lúc y phải phong quan tước và phủ dụ thuộc hạ, bèn nén cười mà gật đầu chấp thuận.

Dương Lăng nói chuyện gạt Lý công công xong thì đến lượt Trương thiên sư mở lời gạt y.

Theo ngữ khí của Trương thiên sư thì tướng mạo Dương Lăng cực kỳ tốt đẹp, quan to lộc hậu, cả đời may mắn, … thật giống hệt mấy lời tán dương của những ông thầy bói mù. Mặc dù lời được thốt ra từ miệng Trương thiên sư song Dương Lăng vẫn hoàn toàn chẳng để tâm.

Trương thiên sư không dám tiết lộ cái bí mật đoạt xá tục mệnh của y. Thấy y cười cười tiếp nhận song mặt lại không hề tỏ vẻ tán thành, chàng ta do dự một lúc, cuối cùng đành phải đế thêm mấy câu:

- Bất kể đại nhân có muốn hoặc có nghĩ đến hay không, nhưng trong mạng của đại nhân đã được định trước là không ngừng có can qua, mà lộc phước và lộc thọ của người bị chết bất đắc kỳ tử sẽ dời sang người đại nhân, tăng phước thêm lộc cho đại nhân; đây gọi là số cưỡng lộc đoạt phước. Vận mệnh của con người là thứ kỳ diệu nhất, không thể tin tưởng hoàn toàn song cũng không thể không tin đâu.

Dương Lăng nghe vậy thì giật mình: "Lời này là có ý gì? Sao nghe giống như những câu ‘giẫm lên vai người khác mà đi’ và ‘lấy máu kẻ khác nhuộm đỏ mái nhà mình’ dùng để chỉ trích những tay gian thần như thế nhỉ? Cưỡng lộc đoạt phước?"

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Dương Lăng chợt máy động: "Từ lúc mình đến thời đại này, ít nhiều mình cũng đã làm thay đổi số phận của những người chung quanh. Nếu như mình không đến, Ấu Nương có đập đầu vào quan tài mà chết không? Dân chúng của Kê Minh Dịch có phải chết không? Bọn Lý Đạc và Đới Nghĩa sẽ còn có thể sống không? Những người Mã dịch thừa, Bào tham tướng, Vương Cảnh Long, Mạc Thanh Hà sẽ thế nào? Vương Quỳnh, Hồng Chung có sẽ bị giáng chức bãi quan không? Tất Xuân, Viên Hùng có sẽ lê thân xiềng xích vào ngục không?"

“Có người thì vì mình mà sống, vì mình mà chết, có người thì do mình mà phát tài, vì mình mà gặp nạn, chẳng lẽ mình thật sự có số cưỡng lộc đoạt phước ư? Nghĩ cẩn thận lại một chút, từ khi đến thế giới này, cho dù không phải ý muốn của mình, song quanh người mình lúc nào cũng có phong ba nổi lên không ngừng, mỗi lần có người gặp xui xẻo hay thậm chí là phải chết đi thì quan chức và phúc lộc của mình lại tăng thêm một tí. Đó là số cưỡng lộc đoạt phước sao?"

Dương Lăng nghe xong thì lấy làm kinh hãi và nghi ngờ nên chột dạ nhìn Trương thiên sư, chỉ sợ người này thật sự thần thông quảng đại đã phát hiện ra chân tướng của mình.

Còn Trương Phù Bảo vẫn đang ngồi một bên lắng nghe chuyện, ra vẻ nhã nhặn không nói tiếng nào. Nhưng kẻ nói vô tâm người nghe cố ý, câu "không ngừng có can qua" vừa lọt vào tai, nàng bèn chợt nhớ đến câu "binh qua khởi thời xuân ảnh động"* trong bài thơ đoán lang quân, mặt lập tức ửng lên một áng mây hồng. (*: dáng xuân lả lướt thời chinh chiến)

Hôm nay Trương Phù Bảo định mượn cớ trong người không khoẻ để khỏi đến viếng Dương Lăng, nhưng y bị thương là vì nàng, nàng không đến tỏ lời cảm tạ thì coi sao được? Tuy Trương thiên sư tuổi còn nhỏ nhưng thân là Thiên sư trên Long Hổ sơn, trong việc đối nhân xử thế thì lễ tiết được xem trọng hàng đầu nên tuy rất mực yêu thương cô em gái mình nhưng chàng ta vẫn lôi nàng đi cho bằng được.

Hiện tại Trương Phù Bảo quả thật có phần hơi sợ gặp mặt Dương Lăng, hận không thể tránh y càng xa càng tốt. Nàng có phần mất tự nhiên hơi co người lại, trộm liếc Dương Lăng: "Cái tên này... chức quan đã to, người lại anh tuấn, nói chuyện cũng không thấy ghét lắm, nếu làm tướng công của người ta thì cũng không xem là thiệt thòi cho mình.

Nhưng mình là em gái của quốc sư, sao có thể làm thiếp của người khác cho được? Mỗi lần mẹ mình gặp mẹ cả đều phải nhún nhường cười bồi, phải để ý theo dõi ánh mắt, nét mặt của mẹ cả. Cái vẻ bị ức hiếp đó... Thế nào đi nữa thì mình cũng không thèm, dù y có tốt thế nào mình cũng sẽ không cần!"

Trong khi Dương Lăng vẫn mãi trầm tư: "Nếu như lời thiên sư nói là thật, vậy chẳng phải nói bởi mình đến đây thay đổi quá nhiều thứ, cho nên ngay cả quỷ thần cũng không cách nào nắm được vận mệnh của mình sao? Nếu như vậy... một năm sau mình có phải chết bất đắc kỳ tử không?"

Nghĩ đến điểm này, nhớ tới Trương thiên hết lòng thề thốt nói y sẽ phước lớn lộc to, mặc dù Dương Lăng vẫn còn bán tín bán nghi nhưng cũng giống như tâm lý của người sắp chết đuối bỗng vớ được cọng rơm, y thà tin rằng có còn hơn là tin rằng không.

Dương Lăng mừng rỡ nói:

- Nhờ lời tốt lành của thiên sư, nếu thật như lời thiên sư nói, Dương mỗ nhất định sẽ tự thân đến Long Hổ sơn, bái lạy Thái Thượng Lão Quân, kính dâng hương hỏa để tạ ơn.

Trương Phù Bảo vừa nghe đến bái lạy Thái Thượng Lão Quân liền bật nhổm dậy ra khỏi ghế như một quả bóng cao su, cuống quít xua hai tay phản đối:

- Ngươi đừng đi, ngươi đừng đi, không thể bái, không thể lạy,.... A?... A... a ha. Ha ha ha...

Trương Phù Bảo thấy Dương Lăng và anh đều kinh ngạc nhìn mình, bèn cười gượng gạo mấy tiếng rồi ngượng ngập lúng túng chống chế.

Trương thiên sư trợn mắt thầm nghĩ: "Xem ra hôm nay em gái mình bị bệnh thật rồi, mà bị bệnh không nhẹ à! Nếu tổng đốc nội xưởng đến làm lễ tạ thần linh thì sẽ được biết bao nhiêu là tiền bạc hương hỏa kia chứ? Đại gia đình Long Hổ sơn đều cần mình phụng dưỡng đó! Cái con nha đầu ngốc này, có chỗ tốt mà còn đưa cho người khác."

Trương thiên sư tức giận trừng mắt nhìn em gái, đoạn xoay người cười nói với Dương Lăng:

- Tiểu đạo biết đại nhân bộn bề công vụ, hơn nữa lần này tiểu đạo xa nhà quá lâu, gia mẫu đã thúc hối huynh muội tiểu đạo trở về núi rồi, cho nên sẽ không quấy rầy thêm nữa, nay phải cáo từ. Chỉ mong ngày khác có thể cung kính đón đợi đại nhân.

***

Tiễn huynh muội Trương thiên sư xong, Dương Lăng liền lập tức bắt tay vào giải quyết vấn đề chọn người trấn thủ lương thuế (thuế nông nghiệp) và quan thuế (thuế thương nghiệp). Dương Lăng không quen biết những thái giám trấn thủ ở các địa phương lân cận nên y vốn có ý muốn hỏi qua Tiểu Lâu. Nhưng kể từ sau ngày từ biệt ấy, ngoại trừ những lúc phối hợp cùng quan phủ kê biên tài sản thì nàng ta lộ diện một chút, còn những lúc khác Tiểu Lâu đều ru rú trong nhà, quyết không bước chân nửa bước vào nơi cư ngụ được trọng binh trấn giữ của Dương Lăng.

Ngày ấy khi thấy nàng ta phô vẻ nhu mì quyến rũ trước mặt Dương Lăng hệt như một thiếu nữ đưa tình, Cao Văn Tâm còn tưởng nàng ta sẽ không biết xấu hổ mà vẫn đến cám dỗ đại nhân. Hôm nay Dương Lăng đang làm khách trọ ở tây viện, nàng ta lại là chủ nhân duy nhất của đông viện, cái cớ để cho hai người tiếp xúc quả thật rất nhiều, khó mà đề phòng cho đặng, ngờ đâu nàng ta lại không xuất hiện nữa.

Dương Lăng đành phải sai người đi thỉnh giáo nàng, nhưng Tiểu Lâu không đến mà lại gửi một tờ hoa tiên* thơm ngát, trên đó liệt kê danh tính, tính tình và năng lực của hơn chục vị thái giám trấn thủ ở những vùng lân cận, như thể nàng sớm biết Dương Lăng sẽ hỏi chuyện này vậy. (*: loại giấy viết thư khổ nhỏ, có vẽ màu; được dùng để viết thư từ cho lịch sự)

Dương Lăng cũng không sao tin được nàng ta. Tuy rằng biện pháp mà Tiểu Lâu đề ra đích thực sẽ giải quyết được tình hình Giang Nam trước mắt, là biện pháp tốt nhất để tránh ty Lễ Giám mượn cớ công kích y. Nhưng sự điềm tĩnh ngày đó của nàng ta thật sự không giống với vẻ yếu ớt sợ sệt khiến người ta phải động lòng mà nàng ta biểu hiện ra bên ngoài.

“Tự cổ thanh lâu đa kỳ nữ.” Cho dù nàng ấy là nữ trung hào kiệt, nhưng khi đã lo sợ Mạc Thanh Hà trả thù, nàng ta ắt sẽ luôn nấp sau hậu trường, bởi vì ngày ấy đã cho thấy rõ ràng Mạc Thanh Hà không hề hoài nghi nàng ta.

Tại sao nàng ta lại muốn xung phong đứng ra đích thân bày binh bố cục từ đầu cho đến khi giết chết Mạc Thanh Hà? Biểu hiện của nàng ta quá ư là tích cực, hơn nữa không hề có đủ lý do để phải làm như thế. Nghĩ không thông được nguyên do trong chuyện này nên từ đầu chí cuối Dương Lăng vẫn cảnh giác với nàng ta.

Nhưng những biểu hiện trước mắt của Tiểu Lâu thì lại không thể chỉ trích gì được: nàng ta ru rú trong nhà không gặp người ngoài, lại còn chủ động hiến kế lấy lòng khâm sai, bày mưu vạch kế cho y. Nó cũng phù hợp với cảnh ngộ gia quyến phạm quan hiện tại của nàng ta: luôn phải cẩn thận lo lắng mọi bề, chỉ mong có thể tự bảo vệ mình.

Vì là quan khâm sai tiếp nhận mật báo từ nàng ta, thế nên dù trong lòng có nghi ngờ gì chăng nữa thì lúc này chẳng những Dương Lăng không thể chất vấn mà còn phải ra sức bảo vệ, thu xếp chỗ ở ổn thoả cho nàng ta để không bị kẻ khác lên án.

Sau khi nhận được ý tưởng của Tiểu Lâu, Dương Lăng cũng đã sai người đến các huyện phủ phụ cận âm thầm dò hỏi. Mặc dù tin tức đưa vội tạm thời chưa có những sự việc và nội dung chi tiết mà nàng ta đã nêu trong thư, song tham khảo một chút thì thấy có vẻ như Tiểu Lâu không hề nói dối.

Sau khi cân nhắc một hồi, Dương Lăng chọn trong danh sách ra hai vị thuế giám, sai người đến đó truyền lệnh hai người phải lập tức đến Hàng Châu nhậm chức. Thái giám của ty Thuế Giám trên danh nghĩa là khâm sai do Hoàng đế tự thân cắt cử, song trên thực tế đều do người phụ trách ty Thuế Giám điều phối, chọn lựa. Thuế khoá Giang Nam không thể bỏ trống lâu ngày được, do đó hiển nhiên y có quyền tiến hành an bài trước rồi mới về kinh xin thánh chỉ xác nhận sau.

Hai vị thuế giám tân nhiệm này sướng như lên mây, chạy không ngừng nghỉ tới Hàng Châu. Sau khi đưa thiếp đến phủ xin viếng thăm ông chủ mới là Dương Lăng xong, bọn họ lập tức bắt tay vào giải quyết ngay công việc: kiểm kê danh mục và các khoản thuế, lọc ra các loại thuế phụ thu, chiêu mộ nhân thủ,…làm việc hết sức ra đầu ra đũa. Tuy rằng hai người cố ý lấy lòng nên hơi có vẻ biểu diễn nhưng năng lực làm việc đích thực cũng không tệ.

Lý Đại Tường đang nhắm mắt chờ chết thì nhận được tin do Trương thiên sư mang đến, liền giống như ăn được tiên đơn hồi sinh, ba hồn bảy vía đều trở về. Có hai tấm gương một chết một sống là Mạc Thanh Hà và Viên Hùng trước mắt, còn có bọn thuế giám các phủ huyện lân cận giương mắt hổ nhìn chằm chằm, Lý Đại Tường quả thật không hề dám có chút ý niệm chần chừ quan sát nữa, mà quyết dốc lòng ra sức làm việc cho Dương Lăng.