Ngược Về Thời Minh

Chương 130-2: Đại Chiến Ven Sông Tiền Đường (tt)



Tên giặc Oa khắp mặt đầy máu kia chỉ hung hãn lườm Dương Lăng, đứng ngạo nghễ không trả lời. Một tên gia bộc của đám diêm thương thấy gã ương ngạnh bèn vung cuốc đập mạnh vào sau đầu gối gã, quát:

- Không nghe thấy lão gia hỏi gì sao?

Cuốc đập vào sau đầu gối khiến một gối của tên người Oa đó dập mạnh xuống đất, nhưng gã lại lập tức nhẩy bật lên, cái chân cong lại hơi run rẩy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ nhưng vẫn gắng gượng không quỳ. Dương Lăng giơ tay ngăn cản người dân vẫn còn muốn đánh gã, hạ lệnh:

- Trói bọn chúng lại, trở về tìm một người biết tiếng Oa đến, ta có điều muốn hỏi bọn chúng.

Lúc này Mẫn Văn Kiến mồ hôi nhã nhễ nhại vác thanh đại đao đã bị cong lưỡi chạy lại, hào hứng cười lớn:

- Sảng khoái, sảng khoái! Tháng năm vừa rồi, ta thống lĩnh ba trăm Diêm binh đánh lùi hai trăm tên giặc Oa đã cảm thấy mình uy phong lẫm liệt lắm rồi, không ngờ ngài vừa mới đến thì ta đã dùng ít thắng nhiều, ha ha ha… quả nhiên là phúc tướng của ta.

Lão nói đến đây bỗng chợt nhớ hiện giờ chức tước của Dương Lăng cao hơn mình rất nhiều nên không khỏi nhếch miệng cười miễn cưỡng. Dương Lăng quay về phía lão chắp tay vái, thán phục:

- Nếu như nói về xông trận giết địch, tôi thế nào cũng không thể bì được với uy phong của Mẫn đại nhân. Bảo đao của đại nhân hôm nay quả thật là đại khai sát giới rồi. Bọn giặc còn lại bên bờ sông đã được bắt giữ rồi, phải không?

Mẫn Văn Kiến trừng đôi mắt tròn như đỗ xanh, ngạc nhiên hỏi:

- Bắt giữ làm gì? Ta đã sai người giết hết bọn họ rồi, những ai vẫn còn chưa chết hẳn thì chém thêm một đao, nếu không phải sợ làm thối nước sông thì đã ném toàn bộ chúng xuống sông cho cá ăn. Trói mấy tên này làm gì? Mau chóng giải quyết luôn cho xong chuyện.

Nghe vậy, Dương Lăng sững sờ chẳng biết nói gì. Lúc nãy khi y đi đến đây, đám giặc Oa không kịp lên thuyền rút lui vẫn còn khoảng bốn mươi người, cộng thêm đám người bị thương ngã xuống đất chưa chết thì cũng không dưới một trăm người. Dương Lăng vốn định sai người bắt giữ toàn bộ, không ngờ Mẫn Văn Kiến tự thị sai người giết sạch. Dương Lăng đến từ hậu thế nên y cảm thấy ngược đãi tù binh là không nhân đạo, cho nên nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ bất nhẫn, không hài lòng.

Trong đám diêm thương dẫn gia đinh, kẻ hầu chạy lại trợ giúp có một người trung niên tên Mai Xuân An. Đám diêm thương này ngoại trừ một số ít được kế thừa gia sản từ tay cha ông, phần lớn đều là dân khốn khó dần dần làm giầu từ buôn bán muối lậu, trở thành thương nhân đại lý cho triều đình bán muối, cho nên phần lớn đều khỏe mạnh, biết võ nghệ. Tuy Mai Xuân An có cái tên nho nhã nhưng lại có thân hình dũng mãnh uy vũ, nét mặt hung tợn.

Gã thấy Dương Lăng có ý không hài lòng, liền giả lả cười:

- Đại nhân nhân hậu, nhưng đám người Oa này tham lam thành bản tính, không biết hối cải. Thảo dân có nghe trưởng bối kể lại, trước đây khi bắt được giặc Oa đầu hàng, chúng ta cũng thả chúng đi, kết quả là bọn chúng trở về vẫn kéo đến chà đạp người dân của chúng ta rồi đánh cướp tài vật chở về nước, còn dẫn thêm càng nhiều người Oa đến gây tội ác. Cho nên bây giờ, bắt được người Oa đều phải giết chết. So với quân đội ôn hòa văn minh, quân đội dũng mãnh hung tàn càng khiến cho người ta phải kính sợ hơn.

Dương Lăng nhớ đến người Mỹ thả bom hạt nhân đồ sát hai thành phố Nhật Bản khiến cho người Nhật Bản sợ đến tận bây giờ; còn người Trung Quốc rộng lượng, thả phạm nhân chiến tranh của bọn họ về nước, đến bây giờ dù tóc bạc đã đầy đầu, phần lớn những người đó vẫn cổ vũ chủ nghĩa quân quốc, kích động hận thù, làm tổn hại người Trung Quốc. Y không khỏi cười khổ.

Mạc Thanh Hà chưa bao giờ thấy quân Minh anh dũng như vậy, lúc này cũng không khỏi nhìn nhận sức chiến đấu của thân quân của Dương Lăng với con mắt hoàn toàn khác hẳn. Hắn mỉm cười nói với Dương Lăng:

- Lần này Dương đại nhân đích thân chỉ huy, quân ta giành được thắng lợi hoàn toàn, tiêu diệt hơn bốn trăm tên tặc khấu. Ít ngày nữa tấu trình về Kinh Sư, tên tuổi của đại nhân sẽ vang dội khắp nơi, thật đáng vui mừng. Hạ chức xin chúc mừng đại nhân trước.

Mẫn Văn Kiến nghe vậy cũng rất phấn khởi. Lần này đích thân Dương Lăng tọa trấn, y là khâm sai, công lao này chẳng còn ai có thể giật mất. Thế nhưng lão hiểu rất rõ phẩm hạnh của Dương Lăng, biết rằng Dương Lăng quyết không tham công, anh hùng chống Oa lần này cũng sẽ có phần của mình. Lão không khỏi khấp khởi vui mừng:

- Đúng vậy! So với quân lính chính quy của chúng ta, vệ quân ở duyên hải kém rất xa, trước giờ chỉ biết bại trận chứ chưa hề biết thắng trận. Lần này đại nhân vừa đến thì nghịch chuyển càn khôn, công lao thật to lớn. Ái à, Chủng đại nhân! Không phải ta nói ngài đâu! Coi ngài thường ngày nho nhã, quan văn như ta trông giống võ tướng, còn võ tướng như ngài lại giống quan văn, nói một câu thật tâm, trong lòng lão Mẫn ta vẫn coi thường ngài. Thế nhưng hôm nay xem ngài thật là một tay hảo hán, lão Mẫn ta bội phục vô cùng!

Chủng thiên tổng nghe Mẫn Văn Kiến nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

- Mẫn đại nhân quá khen rồi. Mạt tướng… hổ thẹn quá. Binh lính dưới tay toàn là một đám vô dụng, vừa thấy giặc Oa đã hoảng sợ, thật là hổ thẹn.

Dương Lăng thấy nửa người hắn còn nhuốm đầy máu tươi nên cũng không nỡ khiển trách, đành phải an ủi:

- Bổn tướng khi còn ở phương bắc từng gặp một viên mãnh tướng họ Giang, đối mặt với đám thát tử còn lợi hại hơn bọn giặc Oa này mà y cũng có thể lấy một địch mười. Y từng nói lần đầu tiên ra chiến trường y cũng sợ đến hồn bay phách tán, phải nhờ vị thập trưởng[13] cứu y ra khỏi vòng vây. Qua lần chiến đấu này ngươi cũng nhìn thấy đấy, đám giặc Oa này cũng chả có gì lợi hại, chỉ cần không nhát gan sợ chiến thì bọn chúng cũng chả chiếm được ưu thế gì. Chỉ là… đám quân lính của ngươi … thật sự cần phải luyện tập cho tốt.

Chủng thiên tổng ngượng đến đỏ cả mặt, vâng vâng dạ dạ đáp:

- Vâng vâng vâng! Mạt tướng xin thọ giáo, mạt tướng xin tuân lệnh.

Mẫn Văn Kiến lưu lại một số quân binh quét dọn chiến trường; đám diêm thương cũng tự tổ chức dìu đám binh lính bị thương vào trấn trị thương. Sau khi thống kê, đám diêm binh kiêu dũng thiện chiến và hơi du côn kia do vũ khí không bằng người nên tử thương quá nửa, hoàn toàn không thương tổn gì chỉ còn lại một trăm bốn mươi người.

Về phía giặc Oa, ngoại trừ phải bỏ lại bốn mươi người và hơn trăm tên thương binh, còn có hai trăm sáu mươi người chết ngay tại chỗ, trong đó sáu phần là chết dưới đao, súng và cung tên của sai nha. Nhưng tám mươi tên kiện tốt xung phong đi đầu cũng tử thương gần ba mươi người làm cho Dương Lăng cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu biết có chuyện như vậy, y đem toàn bộ ba trăm thân quân đến thì chiến công há chỉ có chừng đó.

Dương Lăng quay lại dinh thự lâm thời do thị trấn sắp sẵn, tìm được một người hiểu tiếng Oa. Y đang chuẩn bị đi đến căn phòng nhỏ phía tây – nơi nhốt bọn tù binh người Oa - để tìm hiểu tình hình của hải tặc thì mấy vị trưởng giả trong trấn được người dìu tìm đến. Vừa thấy Dương Lăng thì các vị lập tức dập đầu cảm tạ, cảm ơn khâm sai đại nhân đã tấn kích mạnh mẽ bọn giặc Oa, trừ hại cho nhân dân trong trấn; tiếp đó liền khóc sướt mướt yêu cầu khâm sai đại nhân làm chủ cho dân, xử tử hết tất cả giặc Oa.

Dương Lăng thấy mấy vị trưởng giả này đều đã bảy tám chục tuổi mà còn dập đầu vái lạy y, nên liền vội vàng đỡ bọn họ dậy. Nhưng muốn y đích thân ra lệnh giết chết tù binh, quả thực y không thể thốt ra lời được nên chỉ biết khó xử đưa mắt nhìn Trương Thiên sư. Những người già này đều tin phật tin đạo, nếu như Trương thiên sư ra mặt khuyên giải một hồi, có lẽ có thể khuyên được bọn họ ra về.

Trương thiên sư hội ý, tiến lên trước cúi đầu chào mấy vị lão nhân, nói:

- Các vị lão nhân gia, trời có đức hiếu sinh. Bây giờ những tên giặc Oa này đã thúc thủ chịu trói, nếu như nhất loạt xử tử bọn chúng thì không tránh khỏi tổn thương hòa khí của trời đất. Bọn chúng làm nhiều điều ác, Dương đại nhân sẽ không tha cho bọn họ. Để bọn chúng chịu tội trong lao ngục, có gì mà không được chứ?

Tuy Trương Thiên sư còn ít tuổi, nhưng quả nhiên mấy vị lão nhân gia này đều vô cùng tôn kính chàng, không dám thất lễ. Một ông lão khóc kể:

- Thiên sư! Đám giặc Oa này không còn nhân tính, cho dù có xử lăng trì cũng không thể chuộc được tội của bọn chúng, bọn chúng giết người phóng hỏa, đào mồ quật mả, việc xấu xa gì cũng làm. Năm trước giặc Oa đổ bộ, chính là ở Lão Diêm Thương[14], chúng đã ném một đứa bé mới tám tháng tuổi lên giường, dùng nước nóng để tưới, nghe tiếng nó khóc để mua vui, Thiên sư ơi…

Nghe vậy, một luồng khí lạnh từ chân bốc lên đỉnh đầu Dương Lăng. Vì sinh sống hay vì cầu tài mà giết người thì y còn miễn cưỡng chấp nhận; cường đạo mà, bạn còn mong bọn chúng phát lòng từ tâm sao? Nhưng hành vi mất hết nhân tính này, hoàn toàn là để thỏa mãn một loại dục vọng biến thái không còn nhân tính. Tưới nước sôi lên người một đứa trẻ vô tội chỉ để nghe tiếng nó khóc làm vui hay sao?

Da đầu Dương Lăng như muốn nổ tung, Cao Văn Tâm và Trương Phù Bảo nghe vậy đã tràn nước mắt. Ngay cả Trương thiên sư luôn miệng thiên đạo, nhân tâm cũng dựng đứng đôi chân mày, sát khí bừng bừng trong mắt, không còn chút nào hình dáng của một người tu đạo.

Một lão nhân khác lại kể:

- Không chỉ có thế! Buổi trưa bọn chúng ăn cơm ở một hộ gia đình, khi đi giết toàn bộ gia đình người ta, lấy máu ngâm rượu, nói là rất bổ cho cơ thể. Gia đình đó có một phụ nữ có thai, bọn chúng đánh cuộc là trai hay gái rồi mổ bụng lấy thai nhi để kiểm tra. Còn có một phú hộ ở đó, bị bọn chúng bắt cóc đòi tiền chuộc, tiền bạc trong nhà gom không đủ số lượng thì chúng cưa người thành từng mảnh trả về.

Sắc mặt của Dương Lăng tái xanh, run giọng:

- Không cần nói nữa, không cần nói nữa!

Ông lão trước lại kể lể tiếp:

- Đại nhân! Chúng ta coi bọn chúng là con người, nhưng bọn chúng không coi chúng ta là con người. Bọn chúng cướp của cải thì thôi, chứ giết người phóng hỏa như vậy, ngài nói xem không phải súc sinh thì là gì? Bọn chúng còn thích nhất là bắt sống đàn bà và trẻ em đẹp đẽ, ép buộc bọn họ làm những việc xấu xa, đến như lão già ta cũng không thể kể ra được à!

Dương Lăng chẳng thể nghe thêm được nữa, quay người bước vội về phía cửa. Y vừa bước đến cửa, Trương Phù Bảo từ trong phòng đã phẫn nộ hét lớn:

- Giết hết bọn chúng! Họ Dương kia! Nếu như ngươi còn định giữ mạng sống cho bọn chúng, ta… ta… ta ngày ngày sẽ vẽ bùa đọc chú trù yểm nhà ngươi!

Dương Lăng dậm mạnh chân, không hề quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Trong một căn phòng nhỏ phía tây, mấy tên giặc Oa bị trói vào cột nhà, Dương Lăng sắc mặt âm trầm bước vào. Trịnh bách hộ và mấy tên sai nha thấy vậy vội đứng lên thi lễ:

- Đại nhân!

Dương Lăng gật gật đầu:

- Ừ, hôm nay nhờ có các ngươi. Ngươi nhớ thu nhặt cho kỹ thi thể của các tướng sĩ vì nước quên thân. Khi trở về kinh, bổn quan nhất định trợ cấp trọng hậu, các huynh đệ tham chiến hôm nay cũng nhất loạt được trọng thưởng.

Y nói xong quay đầu lại, ánh mắt quét qua người mấy tên giặc Oa kia, cuối cùng nhìn vào một gã đàn ông mặc một bộ quần áo phụ nữ người Hán, ánh mắt của hắn chạm vào mắt Dương Lăng thì run rẩy né tránh một hồi. Dương Lăng liền đến trước mặt hắn, hỏi:

- Thủ lĩnh của các ngươi là ai? Có bao nhiêu người? Thường ngày hoạt động ở đâu?

Người hiểu tiếng Oa do Dương Lăng gọi đến vội dịch sang tiếng Oa, tên đó nghe xong vẫn không nói một lời. Dương Lăng cười nhẹ, hỏi tiếp:

- Ngươi cho rằng bọn ta không biết dùng thủ đoạn lợi hại gì để đối phó ngươi phải không? Tưới nước nóng ư?

Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Lăng đảo trên người hắn một lúc, nói tiếp:

- Nếu như lấy nước sôi tưới lên người ngươi, rồi dùng bản chải sắt sát muối chà qua xát lại, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Hay là lấy miếng sắt nung nóng chọc vào chân ngươi…

Những thứ mà Dương Lăng vừa nói đều là thủ đoạn đối phó phạm nhân của Cẩm Y vệ. Người đứng bên cạnh còn chưa kịp dịch thì trên trán của tên mặc quần áo phụ nữ đã nhễ nhại mồ hôi lạnh, bỗng nhiên khàn giọng hỏi:

- Nếu như ta khai báo, đại nhân có tha chết cho ta không?

Dương Lăng sững người rồi tiếp đó nổi giận đùng đùng, lạnh giọng quát hỏi:

- Ngươi là người Hán?

Nghe Dương Lăng quát lớn, tên đó giật mình run rẩy một hồi, nhưng vẫn ngoan cố đáp:

- Đó là do tôi không còn cách gì để sống nên mới đi theo con đường này. Mấy người bọn chúng đều là người Oa thực sự, sẽ không chịu khai đâu. Nếu đại nhân đồng ý tha cho tôi, tôi mới chịu khai.

Ánh mắt của Dương Lăng đập vào chiếc áo phụ nữ mầu xanh nhạt trên người hắn. Y vân vê vạt áo của chiếc áo đó một hồi rồi hỏi:

- Bộ y phục này do ngươi ăn cướp? Chủ nhân của nó… cô nương kia thế nào rồi?

Sắc mặt của tên này biến đổi hẳn. Chiếc áo này là lúc lên bờ cướp bóc ở Phúc Kiến vào năm trước hắn đã lột từ trên người một thiếu phụ, người con gái đó… người con gái đó… Nhớ đến hình dạng khủng khiếp vào phút cuối của nàng thiếu phụ có dung mạo tương đối đẹp đẽ đó, hắn bất giác run sợ rùng mình.

Thấy hắn ấp úng định nói dối, Dương Lăng phải quay người đi, cố dẹp bỏ ý tưởng muốn bóp cổ hắn vừa thoáng qua trong đầu. Một lúc sau y mới gằn từng chữ từng chữ:

- Ngươi khai thật, ta sẽ để ngươi chết một cách thoải mái! Đây là điều kiện duy nhất! Ngươi không còn sự lựa chọn thứ hai!

Tên đó đờ người ra, nghiền ngẫm lại một lần lời nói của Dương Lăng, lúc này mới ngộ được ý nghĩa trong lời nói của Dương Lăng, ánh mắt bất giác lộ vẻ sợ hãi. Dương Lăng lành lạnh nói tiếp:

- Ngươi quyết định chưa? Ta không nhất thiết phải biết tình hình của các ngươi, nếu như ngươi không khai, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai nữa đâu!

Mắt thấy Dương Lăng từng bước tường bước đi ra khỏi cửa, rốt cuộc tên hải tặc đã từng dùng nhiều cách kỳ lạ cổ quái để hành hạ người khác làm vui không nén được kêu lớn:

- Đại nhân dừng bước, tôi khai, tôi khai hết! Chỉ xin đại nhân cho tôi được toàn thây.

Tên đó đem những tình hình hắn biết lần lượt khai rõ ra hết. Thực ra thì tin tức hắn cung cấp cũng không có giá trị to lớn gì, đám giặc Oa này lẩn trốn khắp nơi, không có nơi ở cố định. Hiện giờ thủy sư nhà Minh cũng không đủ thực lực để ra biển vây bắt, nên muốn đối phó với bọn chúng, chủ yếu vẫn phải đợi bọn chúng vào đất liền cướp bóc để nghiêm trị, hơn nữa còn có thể dự đoán được: “Bọn chúng nhất định sẽ đến.”

Thế nhưng làm cho Dương Lăng ngạc nhiên là từ miệng người này y còn biết được nhiều điều liên quan đến nội tình của Nhật Bản. Mạc Phủ ngày càng suy yếu, đã không thể khống chế các lãnh chúa ở các nơi; hơn nữa các lãnh chúa, võ sĩ, thủ lĩnh ở các nơi cũng vô cùng mong muốn được giao dịch với Đại Minh để khuếch trương thực lực của bản thân.

Có một số thế lực có con đường bí mật riêng để buôn lậu từ Đại Minh cho nên cũng phản đối giặc Oa hoành hành gây ảnh hưởng xấu đến việc làm ăn của bọn họ. Hơn nữa những tập đoàn buôn lậu do chính phủ tổ chức này không những giao dịch ngầm với thương nhân duyên hải Đại Minh, mà còn cùng với Lã Tống, Nam Dương tìm được một tuyến giao dịch đường biển. Những thông tin này hiện giờ vẫn còn chưa dùng đến nhưng chưa chắc sau này sẽ không dùng đến, Dương Lăng đều thầm ghi nhớ cả trong lòng.

Càng làm cho Dương Lăng ngạc nhiên là tiền tệ thông dụng của Nhật Bản lại là tiền đồng của Đại Minh. Nhật Bản đã từng thử tự chế tạo tiền tệ, nhưng tiền đồng do bọn họ chế tạo lại có chất lượng rất kém, dùng không bao lâu thì đã bị mài mòn, nứt gãy, trở thành một đám bột đồng. Cho nên chỉ có thể lấy tiền tệ của Đại Minh làm tiền tệ thông dụng của nước Nhật Bản.

Sau khi gia tộc Túc Lợi không còn xưng thần với Đại Minh thì hai nước đã đoạn tuyệt giao dịch. Nhật Bản cần gấp một lượng lớn tiền đồng, nhưng không có cách gì để đạt được, mà một quốc gia không có tiền tệ thì tình hình thật là tệ hại không thể tưởng tưởng nổi, cho nên chính phủ chỉ có thể buôn lậu, thậm chí là làm hải tặc.

Dương Lăng nghe vậy sửng sốt một hồi. Y không ngờ tiền tệ khi ấy của Trung Quốc lại có thể hoàn toàn thay thế thay thế tiền tệ của một quốc gia khác. Sự hận thù và căm ghét đối với bọn giặc Oa hoàn toàn không còn nhân tính kia không làm Dương Lăng mất đi lý trí; y không cho rằng chỉ có chém giết mới là thủ đoạn duy nhất để giải quyết triệt để đám gieo họa trên biển.

Dương Lăng nghĩ thầm: “Giặc Oa trên biển nhất định cần phải đánh, nhất định phải nghĩ ra cách tiêu diệt bọn chúng. Nhưng không nhổ bỏ tận gốc mầm mống tai họa này thì tiêu diệt hết đám này sẽ lại tiếp tục xuất hiện một đám khác. Cần phải ổn định lâu dài, nhất định cần phải tiến hành cả khơi thông lẫn ngăn ngừa.”

Vốn Dương Lăng không nắm chắc sau khi về kinh sẽ thỉnh cầu được Hoàng thượng cho thông thương với Nhật Bản, bởi vì y không tự tin đủ sức kiềm chế sự cản trở từ trong triều đình, đặc biệt là ba vị đại thần trong Nội các. Y lờ mờ nhớ rằng trong lịch sử, khi Lưu Cẩn nắm quyền thì quyền lực của lão khuynh đảo triều đình. Nếu như triều đình do lão làm chủ, thì tên bất tài vô học chỉ biết thu gom tiền bạc này nhất định sẽ không cản trở giao thương hai nước, thế nhưng Dương Lăng không thể nhớ chính xác khi đó là lúc nào, y cũng không còn thời gian để đợi nữa. Nhưng bây giờ y lại có chút chắc chắn, nếu như dùng thủ đoạn kinh tế như thông thương để tiếp nối thủ đoạn chính trị, đám quan văn kia còn phản đối sao? Thông thương có thể làm cho hai nước hợp lực đả kích hải tặc, khống chế bọn chúng từ kinh tế. Hơn nữa để nỗ lực duy trì địa vị lãnh chúa, tướng quân bọn chúng sẽ không nảy sinh dã tâm nhòm ngó trung nguyên. Nếu như tiền tệ của bọn họ đều xuất phát từ tay của chúng ta thì một khi thật sự nảy sinh tranh chấp, chỉ cần ngầm chế tạo một lượng lớn tiền tệ đưa vào đất nước bọn chúng thì còn sợ chính phủ đối địch kia không sụp đổ sao?

Còn về tương lai sau này, bọn chúng có khả năng chế tạo tiền tệ của mình hay không, thậm chí kinh tế có phát triển mạnh hơn nữa hay không thì cũng không còn nằm trong những suy tính của Dương Lăng. Người ta không thể chỉ dựa vào lão tổ tông để hưng thịnh nhiều đời, bậc tiền bối xây dựng nên nền móng tốt cho ngươi, những việc còn lại tự nhiên hậu bối phải quan tâm.

Kinh sư như thế nào rồi, đã rời kinh được một tháng, mọi việc trong triều đều bình thường chứ? Đợi người được phái đi Kinh sư quay về thì sẽ biết. Dương Lăng cảm thấy hiện giờ mình có quá nhiều việc cần phải chạy đua với thời gian, hận rằng không thể lập tức kết thúc mọi việc lúc này, mau chóng về kinh thành, thế nhưng… có thể sao? Không thể xử lý mọi việc ở đây thì không thể hàng phục được Cẩm Y vệ của Đông Xưởng, không hàng phục được Cẩm Y vệ của Đông Xưởng thì làm gì có thực lực để kháng cự lại với ngoại triều, nhanh chóng thực thi chính sách?

Dương Lăng dừng bước, thở dài một tiếng, đưa chân bước ra khỏi cổng. Bỗng y dừng lại ra lệnh:

- Cho tên này chết một cách thoải mái, những người khác thì giao cho người dân trong trấn xử lý!

Chú thích:

Xin coi post trên