Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 228





Chương 228

“Buồn ngủ à?”

“Ừm…” Lương Tiểu Ý hơi mơ hồ, cô mơ mơ màng màng dựa vào người đàn ông bên cạnh, thì thầm nói: “Tất cả là tại anh, lúc chỉ “Làm sao? Giày vò em mệt quá?” Tay Tô Lương Mặc vuốt ve khuôn mặt của Lương Tiểu Ý, tâm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong đầu anh vẫn đang nghĩ về câu nói của mẹ Lương.

Vợ chồng là tri kỉ cả đời, là người ở bên ta đến tận khi ta chết đi… Có một khoảnh khắc nào đó, Tô Lương Mặc đã rung động, dường như anh thực sự muốn cùng cô gái đang nằm trong lòng mình sống như thế này đến già, cùng nhau đến khi đầu bạc răng long, cuộc sống như vậy cũng tốt mà.

Tiếng ngáy nhè nhẹ truyền đến làm ngắt mạch suy nghĩ của Tô Lương Mặc, anh cúi xuống nhìn cô gái đang nằm trước ngực mình, cô ấy… đã ngủ từ lâu rồi.

Anh cười nhẹ một tiếng, vòng tay ôm cô càng thêm chặt, thì thầm nói: “Như thế mà đã ngủ say rồi… Đồ sâu ngủ” Nói xong anh ngẩng đầu lên nói với tài xế lão Lý: “Đi chậm một chút”

“Vâng, Boss”Lão Lý nhìn qua gương chiếu hậu, liếc qua hai người đăng sau.

Bầu không khí tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Tô Lương Mặc chau mày, lấy điện thoại ra nhìn, có một tin nhắn mới. Anh đọc xong tin nhắn, mắt anh híp lại.

Gương mặt anh tuấn dường như bị phủ một lớp sương lạnh, lão Lý đang lái xe bị dọa run cầm cập, bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên đông cứng.

Lão Lý là người biết chừng mực, cho dù trong lòng có điều không hiểu nhưng vẫn dẫn lòng hiếu kì xuống, không hỏi gì hết.

Ánh mắt Tô Lương Mặc nhìn cô gái trong lòng càng thêm phức tạp, ánh mắt anh nhìn thẳng vào gương mặt bánh bao của cô gái đang năm trong lòng anh. Dường như thời gian trôi qua một lúc lâu rồi, ánh mắt anh dần trở nên lạnh băng. Lương Tiểu Ý trong giấc mơ dường như cảm nhận được sự bất an, cô chau mày, hơi dịch cơ thể ra.

Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý… Lương Tiểu Ý!

Em phụ lòng tin của anh dành cho eml Ánh mắt anh phun ra những tia lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng giống như đôi mắt của con rắn độc, anh nhìn khuôn mặt cô gái đang bất an ngủ trong lòng mình, đáy mắt lạnh lẽo toát ra những tình cảm khó nói thành lời.

Anh lạnh lùng nhìn lại tin nhắn, lạnh lùng cất điện thoại đi.

Tin nhắn viết: Lương Mặc, anh đừng trách Tiểu Ý, Tiểu Ý không hề hại em, sau khi cô ấy về nước đã chủ động liên hệ với em, cô ấy biết bệnh tình của em còn chủ động đề nghị giúp em làm phẫu thuật. Tiểu Ý là bác sĩ thần kinh trẻ, nổi tiếng và có uy tín nhất nước Mỹ, sự giúp đỡ của cô ấy chắc chắn tốt hơn rất nhiều các bác sĩ trong nước. Lần này nếu không phải bác sĩ phẫu thuật chính là Tiểu Ý, có lẽ em đã chết từ lâu rồi.

Lương Mặc, anh đừng làm khó Tiểu Ý nhé, anh phải thay em chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của em.

Ở thành phố S xa xôi, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện England, Ôn Tình Noãn soạn một đoạn tin nhắn gửi đi, người nhận là Tô Lương Mặc, ngón tay xinh đẹp ấn nút gửi, tin nhắn được gửi đi trong chớp mắt.

Gương mặt xinh đẹp xẹt qua một tia độc ác. Cánh cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng “két”, mí mắt Ôn Tình Noãn nhếch lên, vẻ độc ác trên mặt nhanh chóng biến mất, cô ta bày ra vẻ mặt vô hại lương thiện, ngẩng đầu lên nhìn người bước vào, vẻ dịu dàng trên mặt nhanh chóng biến mất, ánh mắt cô ta lạnh lùng: “Anh còn đến đây làm gì?”

Thẩm Minh Viễn lúng túng: “Anh lo lắng cho em, Tình Noãn, em vừa…”

“Tình Noãn?” Ôn Tình Noãn lạnh lùng nhìn Thẩm Minh Viễn: “Tình Noãn là cái tên để cho anh gọi à? Anh có xứng không?”

“Tình Noãn, anh biết em giận…” Thẩm Minh Viễn vội vàng giải thích, ánh mắt Ôn Tình Noãn đang ngồi dựa trên giường bỗng trở nên lạnh lẽo, một tay cô ta vớ lấy cái cốc đặt bên tủ đầu giường, ném về phía Thẩm Minh Viễn: “Thẩm Minh Viễn!

Tôi nói với anh lần cuối cùng này! Tôi sẽ không bao giờ thích người đàn ông hèn mọn thấp kém như anh đâu! Cút đi!”

Mặt Thẩm Minh Viễn phút chốc tái nhợt, hắn ta cúi thấp đầu sa sút tinh thần. Ôn Tình Noãn khinh thường liếc nhìn Thẩm Minh Viễn, càng nhìn càng thấy hắn ta hèn mọn.