Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 49: Tội lỗi



Nhật Hạ cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Lưu Trọng Ninh, vài ngày sau, cô đến bệnh viện, nơi được chỉ định có người tài xế say rượu lái xe ở đó.

Khi đến đó, Nhật Hạ mười phần cẩn thận, đem mình trang bị thành võ trang hạng nặng, khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai, trang bị đầy đủ mọi thứ, lúc sau bảo đảm mình đã che đậy kín mít từ trên xuống dưới, cô mới xuất phát rời đi.

Mặc dù hôm nay chỉ là thời gian làm việc một buổi sáng, nhưng có rất nhiều người ra vào rộn ràng, nhốn nháo.

Sau khi vào phòng khám bệnh, Nhật Hạ giả vờ đi đến trước bảng hiệu để xác nhận thủ tục khám bệnh, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần những thông tin đã được Nhật Hạ và cô xác nhận.

Nhật Hạ không có ấn tượng sâu sắc về vụ tai nạn xe năm đó, hoặc có lẽ bộ não đã tránh né loại ký ức ác mộng đó theo bản năng. Chẳng qua cô đã ép mình phải ghi nhớ tất cả những thông tin có thể dùng để đe dọa và dụ dỗ hắn.

Cô đã sống sót sau vụ tai nạn xe thảm khốc kia cách đây chín năm trước. Lần này đây, cô sẽ là cơn ác mộng của người đó.

Khi ra khỏi thang máy, đi loanh quanh mấy chục bước, cô điều dưỡng do người của Lưu Trọng Ninh phái đến dẫn cô đến trước một căn phòng dành cho một người.

“Chúng ta tới rồi.”

Ở đây cơ bản là phòng bệnh nặng. Mỗi phòng có 8 giường ngủ. Nhưng cũng có thể vì có tiền án và tình trạng cơ thể của tên tài xế kia nên hắn ta được nằm riêng một phòng.

Không khí chỗ này so với phòng khám bên ngoài còn tệ hơn. Không gian quá mức an tĩnh. Tất cả bệnh nhân ở đây đều là những người rơi vào tình trạng sống thực vật hay bệnh nặng, chỉ nằm yên bất động, mọi hoạt động như cung cấp dinh dưỡng, thở và vệ sinh đều do máy móc hoặc y tá trợ giúp, một tia sinh khí cũng không có.

Cô điều dưỡng dùng giọng nói ôn hòa nói với người đàn ông trên giường bệnh: “Tiên sinh, có người đến thăm ngài.”

Người đàn ông nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, trước mặt hắn là một cô gái đội mũ lưỡi trai, mắt kính và cả khẩu trang đều là màu đen.

Cô gái cởi bỏ mũ và mắt kính của mình, để lộ khuôn mặt của mình.

Tên tài xế nằm trên giường bệnh liền trợn tròn mắt, trên cổ hắn ta nổi lên gân xanh vì quá hoảng sợ và không thể tin được.

"Nhật…. Nhật….”

Một cái tên hoàn chỉnh hoàn toàn không thể gọi ra trong một lúc lâu trên đôi môi run rẩy.

Sau đó người đàn ông liều mạng lui về góc giường bệnh, nhưng vì chiếc còng tay ở đầu giường bệnh khiến hắn khó có thể di chuyển. Hắn nhìn cô gái, hai mắt giữa đầu tóc rối sợ hãi như nhìn thấy một con mãnh thú, hắn liều mạng nghẹn ngào hét lên.

"Nhật Vy...!"

"......!"

Tên tài xế này căn bản không nhận ra Nhật Hạ.

Cũng đúng, sự việc năm ấy xảy ra khi cô chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Nhưng có lẽ với khi chất và gương mặt càng lớn càng giống người mẹ quá cố của mình, nên hắn đã có sự nhầm lẫn.

Trước con ngươi run rẩy của tên tài xế, cô gái hơi cúi đầu về phía trước, trong ánh mắt mang theo nụ cười sắc đến nỗi có thể giấu dao trong đấy.

"Ông đang khẩn trương chuyện gì?"

"Đừng tới đây! Đừng tới đây……Ngươi đi!"

Cảm xúc của hắn ta rối loạn, phát ra âm thanh tê tâm phế liệt. Nhưng dù gây ra âm thanh lớn như vậy, những người canh giữ bên ngoài vẫn không một ai tiến vào xem xét tình hình.

"Điên đủ rồi?” Cô không bị sự điên cuồng của hắn ta dọa sợ mà ngược lại rất bình tĩnh, giọng nói tràn đầy lạnh lùng, “Cho rằng điên rồi liền có thể trốn tránh tất cả?”

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…Các người buông tha tôi đi, cầu xin các người buông tha tôi…” Hắn ta vẫn chỉ lặp lại câu nói xin lỗi đó.

Nhìn thấy hắn ta hành động quá khích không giống người bình thường như vậy, cô gái có chút chau mày.

Ban đầu cô nghĩ chỉ là do hắn giả điên, nhưng hình như không phải như vậy...

Cô điều dưỡng đứng bên cạnh Nhật Hạ, liền giải thích: “Ngài đừng để ý, thần trí bệnh nhân này không được ổn định, đã bị như vậy từ khi mới được đưa vào đây."

Nhật Hạ đã chuẩn bị tâm lý dọc đường đi để có thể đối mặt với mọi tình huống, nhưng điều này vẫn là nằm ngoài dự tính của cô.

Không ngờ bọn họ đã khiến ông ta phát điên trước khi cô đến hỏi cung.

Vậy chính xác hôm nay Nhật Hạ đến đây, mọi sự chuẩn bị đều dường như trở nên vô nghĩa. Nếu như lời khai của hắn có đúng sự thật, nhưng cũng sẽ bị toà án bác bỏ vì không thể xác thực tính chính xác của lời khai.

Nhật Hạ xoay người bước ra ngoài.

Cô điều dưỡng sửng sốt: “Ngài không thăm nữa sao?”

“Không cần.”

Khi Nhật Hạ bước đến cửa, vừa định bước ra ngoài.

Trong góc phòng, người đàn ông co ro ngồi trong góc thở phào nhẹ nhõm.

Giống như nhận được lệnh ân xá trước khi bị hành hình, tên tài xế hít sâu vài hơi, không khí tràn vào phổi khiến hắn có cảm giác hình như mình còn sống.

Đột nhiên, tên tài xế trên giường cười khổ như mê muội, từng tiếng cười có vẻ suy yếu vô lực, hắn bỗng dựt tóc mình như phát điên, ném gối đầu, điên cuồng dập đầu gào khóc.

"Xin lỗi...Nhật tiểu thư, thật sự xin lỗi. Bọn họ uy hiếp tôi, nếu không làm việc ấy thì con gái của tôi...có lẽ sẽ không được cứu. Thật sự xin lỗi...thật sự xin lỗi..."

Nhật Hạ đột ngột sững người.

Sau đó cô gái quay lại, màu mắt của cô đã nhạt dần, thanh thoát như dòng suối nhỏ, sạch sẽ, không bị vấy bẩn.

"Ý ông, "bọn họ" là ai?"

"Tôi...tôi không biết bọn họ, tôi không nhớ gì hết, bọn họ....bọn họ thật sự là những con quỷ đáng sợ. Bọn họ sẽ bắt con gái tôi nếu tôi không nghe lời họ..."

Cô gái chỉ đứng yên ở đó, đôi mắt đỏ bừng trong im lặng.

Đến tột cùng, một người đáng ghét thì cũng có chỗ đáng thương. Hắn ta cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ đẫm máu này.

Nhưng dù sao, Nhật Hạ cũng không phát Phật Bà Quan Âm mà có tấm lòng độ lượng thương xót chúng sinh như vậy. Cô cũng chỉ là con người bình thường, nếu thương xót cho người khác thì ai sẽ xót thương cho cô đây?

Cứ cho là cô ích kỷ đi, thế giới này vốn chưa từng đối xử tử tế với cô, dựa vào cái gì muốn cô phải đối xử tử tế với thế giới này? Đối xử tử tế với người khác?

Có một số lựa chọn, ngay từ đầu đã là một sai lầm, dù có đáng thương đến đâu, dù lương tâm cắn rứt đến mấy cũng không bao giờ thay đổi được hiện thực, càng không thể được tha thứ.

"Hy vọng ông hãy mang theo nỗi cắn rứt cùng sự hối hận này đến hết đời để rửa sạch được mọi tội lỗi mà mình gây ra."

Hắn mang còng tay đập vào đầu và mặt điên cuồng, hét lên: “Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”

Nhật Hạ không giải thích gì thêm, đấy là sự nhân từ duy nhất mà cô có thể dành cho người đàn ông lúc này.

Sau đó, cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó hóp bụng ưỡn ngực, bước chân ra khỏi phòng bệnh.