Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 156: Thân phận mới



"Nhanh ăn đi, em hẳn đã đói bụng rồi ."

Bụng Hạ Miều cũng rất phối hợp kêu lên một tiếng, cô hơi xấu hổ cười nói: "Ha ha ~ đúng là có chút đói bụng."

Sau đó vùi đầu ăn bữa sáng.

Doãn Quân Viêm thấy vậy trên môi tràn đầy ý cười nhìn Hạ Miều, đứng dậy đi tới cái ghế sô pha ban nãy, tiếp tục đọc sách.

Hạ Miều trộm ngắm anh ta vài lần, trong lòng không khỏi lại cảm thán, đúng là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song a.

Doãn Quân Viêm cũng biết Hạ Miều đang quan sát mình, chẳng qua anh giả bộ không biết mà thôi. Do từ nhỏ thân thể của anh đã yếu ớt nên người trong nhà chăm sóc anh vô cùng tốt, mặc dù bây giờ bệnh anh đã khỏi hẳn, nhưng bọn họ cũng không dễ nổi giận.

Đối với yêu cầu của người nhà anh chưa bao giờ từ chối, bởi vì anh biết bọn họ rất lo lắng cho anh, căn bệnh năm đó đã khiến cho bọn họ hoảng sợ rồi. Cuộc đời người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, anh may mắn nhặt được cái mạng này về, nếu như có thể khiến người trong nhà vui vẻ, có thể giúp người khác vượt qua khó khăn thì anh cũng sẽ vui lây.
Nhưng lúc này đây anh lại không nói thật. Chuyến du lịch của anh lẽ ra chưa kết thúc đâu, anh chỉ vừa mới tới Y quốc mà thôi.

Lúc trong xe đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa dùng dao kề vào cổ anh. Anh không hề sợ hãi, mà suy nghĩ đầu tiên của anh là cuộc sống của anh sắp kết thúc rồi sao?

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang nắm giữ cái mạng của mình, chỉ liếc mắt một cái thôi mà anh đã nhớ kỹ đôi mắt đó, nó sáng ngời đến mức loá mắt, giống như muốn đem tất cả mọi thứ ngưng tụ vào bên trong.

Anh nghĩ, có được đôi mắt thế này hẳn sẽ không phải là người xấu đâu, vậy nên anh mới chủ động hỏi cô có chuyện gì cần anh giúp không.

Và quả nhiên, sự thật chứng minh suy nghĩ của anh là chính xác. Tuy rằng cô gái này có tính phòng bị rất cao, nhưng không phải là người xấu.
Sở dĩ anh nói muốn cùng cô về Hoa Hạ là vì anh rất tò mò. Do thường xuyên làm trị liệu nên anh rất mẫn cảm đối với những người xung quanh. Thế nên khi Hạ Miều nói ra nguyên nhân muốn đổi thân phận, anh biết cô chỉ nói cho có lệ mà thôi.

Chẳng qua mỗi người đều có bí mật của riêng mình, huống hồ bây giờ với cô mà nói thì anh chỉ là một người xa lạ, anh cũng hiểu thế nên không vạch trần cô.

Chỉ trong ba ngày, Doãn Quân Viêm đã làm ổn thỏa mọi chuyện, lúc Hạ Miều cầm trên tay giấy tờ thân phận thì hơi sửng sốt.

"Doãn Tinh Nhuỵ?"

"Em không nói với tôi em muốn tên gì, cho nên tôi lấy bừa một tên có cùng họ với tôi. Thân phận về sau của em sẽ là em gái họ ở xa của tôi, em thấy thế nào?"

Doãn Quân Viêm ôn nhu cười, nhìn chăm chú phản ứng của Hạ Miều. Anh nghĩ, nếu cô không đồng ý thì anh sẽ đi sửa lại.
Hạ Miều nhìn Doãn Quân Viêm. Tuy rằng cô không biết bối cảnh của Doãn Quân Viêm nhưng chắc chắn sẽ không kém. Nếu có một tầng quan hệ với anh ta thì có lẽ sẽ nhiều thêm một tầng an toàn.

Nghĩ thế, Hạ Miều liền gật đầu: "Cảm ơn anh."

Doãn Quân Viêm hơi hơi mỉm cười: "Đừng khách sáo, ngày mai chúng ta trở về sao?"

Nhìn thấy Hạ Miều gật đầu, nụ cười trên mặt Doãn Quân Viêm càng thêm sáng lạn.

Anh thích hơi thở trên người cô gái này, nó yên bình ấm áp khiến anh không tự chủ được muốn lại gần. Mà đôi mắt sáng ngời kia cũng khiến anh muốn bảo vệ.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh vì mình làm một chuyện, không ngờ đối phương lại là một người phụ nữ không quen biết......

Ngày hôm sau, hai người cùng ngồi máy bay về Hoa Hạ.

Hạ Miều nhìn bầu trời màu xanh bên ngoài cửa kính thì chợt nhớ tới Mạch Tuyết. Xem ra cô thật sự phải nuốt lời rồi, Hạ Miều đã chết ở vụ tai nạn xe cộ kia, từ nay về sau chỉ có Doãn Tinh Nhuỵ . Tất cả vui vẻ, tổn thương, đau buồn trong một năm này hãy cứ xem như một giấc mộng đi.
Cũng vì thế, Hạ Miều đã bỏ lỡ những thay đổi của bọn họ. Một lần bỏ lỡ này là tận ba năm, lúc ba năm sau cô biết được khi cô rời đi đã tạo nên đau đớn thế nào, thì đó là lần đầu tiên cô vì quyết định của mình mà hối hận.

.....

Mà bốn ngày này, ngoại trừ Thẩm Phi không nhìn thấy cùng với Mạch Tuyết mất trí nhớ thì ba người còn lại đều không hề rảnh rỗi, thông qua các con đường cùng điều tra, cuối cùng cũng tìm ra chủ mưu đứng đằng sau chuyện này, Diệp Viện.

Diệp Viện bị người của Thánh Mặc La Á Qua Đế âm thầm đưa tới Y quốc, Thánh Mặc La Á Qua Đế trực tiếp ném người ở trước mặt Thẩm Phi.

Thẩm Phi nghe thấy âm thanh có người té ngã trên sàn thì hai bàn tay càng thêm bấu chặt, trong lòng bàn tay đã là một mảnh máu thịt bê bết.

Lúc anh nghe được Thẩm Nguyệt nói người đứng đằng sau màn này là Diệp Viện, thì trái tim chết lặng lại lần nữa bị lăng trì.
Hóa ra nguyên nhân là do anh, nếu không phải do anh thì sao Hạ Miều lại chết?

Tất cả đều là do anh hại cô a.....

Diệp Viện bị ngã tới mức đầu váng mắt hoa, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy người đàn ông mà mình ngày đêm thương nhớ. Cô vội vàng đứng dậy ôm lấy cánh tay Thẩm Phi, hoảng sợ nói: "Thẩm Phi cứu em, bọn họ...... Bọn họ muốn gϊếŧ em......"

Lúc này đây trên mặt Diệp Viện đẫm nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Phi, giống như một con tiểu bạch thỏ bị hoảng sợ, khiến người khác muốn dỗ dành.

Nhưng trái tim những người đàn ông ở đây đã bởi vì một cô gái rời đi mà chết lặng, Diệp Viện càng thê thảm, bọn họ càng vui sướиɠ.

Thẩm Phi mặc cho Diệp Viện ôm cánh tay của mình, nhàn nhạt nói: "Không, bọn họ sẽ không gϊếŧ cô, tôi cũng sẽ không để cô chết."
Diệp Viện vừa nghe thấy thế thì trong lòng tràn đầy vui mừng, cô biết ngay mà, chỉ cần không có con tiện nhân kia thì Thẩm Phi vẫn là của cô.

Diệp Viện đang sa vào vui vẻ nên không để ý tới trong giọng nói của Thẩm Phi tràn đầy tàn nhẫn, cũng không để ý tới đôi mắt của Thẩm Phi đã xảy ra vấn đề.

"Em biết anh nhất định sẽ cứu em mà, Thẩm Phi, sau khi trở về chúng ta kết hôn có được không ?"

Diệp Viện vì chuyện Hạ Miều chết mà bị vui vẻ che mắt, sớm đã không có vẻ trầm ổn như lúc trước, bây giờ cô chỉ muốn Thẩm Phi, chỉ cần Thẩm Phi.

Đôi mắt không có tiêu cự của Thẩm Phi là một màu đỏ đậm, lạnh băng âm trầm khiến người ta sợ hãi.

"Không bằng động phòng trước đi."

Diệp Viện có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Phi, rõ ràng trước kia cô với anh......

Nghĩ vậy, Diệp Viện ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi, muốn hiểu rõ suy nghĩ của anh. Nhưng vừa nhìn thì đã thấy Thẩm Phi không bình thường, cặp mắt kia cuồn cuộn sự lãnh khốc cùng lệ khí.
Cả người Diệp Viện run lên, cũng bởi vì thế nên không chú ý tới đôi mắt đáng sợ kia không hề có chút tiêu cự.

"Thẩm...... Thẩm Phi...... Anh bị sao vậy?" Trong giọng nói của Diệp Viện lộ ra một tia cẩn thận.

Mặt Thẩm Phi vô biểu tình, lạnh lùng nói: "Nếu cô thích đàn ông tới vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho cô."