Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 127: Chúng ta làm đi



CHƯƠNG 127: CHÚNG TA LÀM ĐI

Loại cảm giác tê tê ngứa ngứa này làm Hạ Miều rất khó chịu, cô muốn tỉnh lại nhưng cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi giấc mộng ma này được, loại này khó nhịn khiến Hạ Miều khóc thút thít.

Kỳ Thụy đang ngủ say bỗng nghe thấy một động tĩnh nhỏ, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Hạ Miều, thấy cô đang cuộn mình thành một đoàn, cái trán nhiễm đầy mồ hôi, gương mặt nhỏ cũng ửng hồng một mảnh, ngay cả lông mi cũng dính chút ướŧ áŧ, hắn lập tức đứng lên đi đến trước mặt Hạ Miều xem thử.

Nhưng kỳ lạ là, cái trán Hạ Miều tuy rằng nóng lên, nhưng không giống phát sốt, giống kiểu vận động kịch liệt rồi mới ấm áp hơn.

Đáy mắt Kỳ Thụy hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng ngay sau đó đã bị hài hước thay thế, từng tiếng rên nhỏ vụn cùng với gương mặt ửng đỏ kia, nếu không phải phát sốt, vậy thì rất rõ ràng đó chính là mộng xuân.
Kỳ Thụy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chẳng lẽ tiểu mẫu ngưu này muốn đàn ông nhưng không được?

Kỳ Thụy đưa tay vỗ vỗ Hạ Miều: “Tiểu mẫu ngưu? Tiểu mẫu ngưu tỉnh lại! Nếu em muốn đàn ông thì cần gì phải làm mộng xuân, tiểu gia tôi đây không ngại giúp em đâu.”

Lời nói lưu manh lộ ra một chút trêu đùa, nhưng một chút dấu hiệu tỉnh lại Hạ Miều cũng không có, Kỳ Thụy thấy vậy cũng thu hồi lại sự hài hước ban nãy, cô không phải bị mộng ma chứ?

Nghĩ đến khả năng này, Kỳ Thụy không hề đùa giỡn nữa, đưa tay lung người Hạ Miều : “Hạ Miều? Hạ Miều! Tỉnh lại! Hạ Miều!”

Lực chú ý của Kỳ Thụy một lòng đặt ở trên người Hạ Miều cho nên hắn không chú ý tới, một mạt ám ảnh hiện lên ở bên chân Hạ Miều, rồi sau đó biến mất ở trong bóng đêm.

Kỳ Thụy không ngừng lay người cùng kêu to, rốt cuộc Hạ Miều cũng tỉnh lại, lúc nhìn thấy Kỳ Thụy đang ở trước mắt thì cô trực tiếp nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy vòng eo hữu lực.
Kỳ Thụy ôm Hạ Miều, vỗ vỗ đầu cô : “Không có việc gì, chỉ là nằm mơ mà thôi, tỉnh lại thì không còn chuyện gì.”

Hạ Miều không trả lời chỉ ôm chặt lấy Kỳ Thụy, hơi thở nghẹn ngào, nhưng Hạ Miều lại không khóc, cô chưa bao giờ thích khóc trước mặt người khác, Thánh Mặc La Á Qua Đế là chuyện ngoài ý muốn, đối mặt với hắn ta, ủy khuất nơi đáy lòng sẽ không khống chế được.

Lúc này, cô chỉ muốn chịu đựng, hốc mắt ươn ướt bị cô ép trở về, ác mộng vừa rồi khiến cô rất sợ hãi, thậm có xưa nay chưa từng có kinh tủng, bởi vì cô cảm giác được giấc mộng này rất chân thật, đặc biệt là hạ thể đang ẩm ướt khiến đáy lòng cô một trận lạnh lẽo.

Cảm giác này cô đã từng trải nghiệm qua, tương tự như lúc ở với chàng trai tên Thánh Mặc La Á Qua Lạc kia, đều làm cô không rét mà run.
Kỳ Thụy cảm nhận được thân hình trong lòng đang run bần bật, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô : “Muốn khóc thì khóc ra đi, đó chỉ là một giấc mộng thôi, tỉnh dậy thì không sao nữa.”

Hạ Miều vẫn không nói tiếng nào, chỉ gắt gao ôm chặt lấy Kỳ Thụy, ngay lúc này đây cô cần nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người khác, chỉ có như vậy mới có thể quên đi cảm giác lạnh lẽo kia.

Nhưng không đủ, dù cô gắt gao ôm thân hình ấm áp này, cô vẫn cảm nhận được vài tia lạnh lẽo len lỏi trong cơ thể cô.

Đáy mắt Hạ Miều hiện lên một mạt quyết tuyệt, nếu không thể quên, vậy thì để cho lửa nóng đem nó huỷ diệt đi, lạnh lẽo sao? Cô muốn nhìn thử xem nó bị cực nóng bao trùm còn lạnh thế nào được!

Hạ Miều buông Kỳ Thụy ra, con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm Kỳ Thụy, nghiêm túc nói: “Kỳ Thụy, chúng ta làm đi.”
Kỳ Thụy không ngờ Hạ Miều sẽ đột nhiên nói ra lời như thế, trong lúc nhất thời hắn ngây ngẩn cả người, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó có chút hài hước cười nói: “Tiểu mẫu ngưu, em thật muốn tìm đàn ông?”

Hắn chẳng qua chỉ đùa một chút, ai ngờ Hạ Miều lại nghiêm túc gật đầu: "Đúng , tôi muốn tìm đàn ông, anh muốn làm cùng tôi không?”

Kỳ Thụy đột nhiên nghe thấy tiếng sấm rền xẹt ngang tai , ngày thường hắn là bộ dáng lưu manh, tuy là vui đùa cùng người khác, nhưng cho tới bây giờ chỉ có hắn làm cho người khác không nói được lời nào, không nghĩ tới cũng có ngày, hắn bị người khác làm cho không nói được lời nào, hơn nữa đối phương lại là con gái……

Đối diện với con ngươi sáng rực này, Kỳ Thụy thật sự không biết nên làm thế nào, sự kiên định trong mắt cô như nói cho hắn biết cô rất nghiêm túc, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý, cô thật sự sẽ làm cùng hắn.
Nhưng, hắn muốn sao?

Nói thật, tuy rằng hắn thấy Hạ Miều rất đặc biệt, cũng nguyện ý giúp cô, làm kỵ sĩ của cô, nhưng lại không có yêu.

Cô gái Hạ Miều này khiến hắn muốn vô điều kiện mà sủng cô, che chở cô, nhưng loại xúc động này không liên quan đến tình yêu, cũng có thể, hắn yêu cô gái Hạ Miều này nhưng lại không muốn chiếm hữu cô.

Mấy ngày nay ở chung, hắn thấy được sự yên bình cùng ấm áp trên người Hạ Miều, loại cảm giác này khiến hắn muốn che chở quý trọng, mà hắn cũng nhìn ra được, Hạ Miều thích một cuộc sống đơn giản, tự do.

Cô không phải kiểu người rời khỏi đàn ông, rời đi tình yêu là không thể sống nổi, cô tự mình cố gắng, tự độc lập, những cá tính độc đáo này khiến cho cô trở thành người không thích dựa vào đàn ông mà sống.

Vậy nên hắn không muốn trói buộc cô, mặc dù cô mang lại cảm giác đặc biệt cho hắn, nhưng hắn chỉ muốn làm kỵ sĩ trong đời cô, cả đời bảo vệ cô, nhìn cô không ngừng giương cánh bay cao, tự do tự tại mà sống, chứ không phải buộc cô nép sau cánh chim của hắn, vĩnh viễn bị giam cầm.
Nếu là vậy, Hạ Miều sẽ không phải Hạ Miều khiến hắn thích thú nữa, vậy hết thảy còn có ý nghĩa gì?

Có lẽ loại yêu này sẽ khiến cho người khác cảm thấy rất tùy ý, hoặc là không phải yêu, nhưng đây là yêu đối với Kỳ Thụy, một loại tự do nuôi thả, hắn muốn Hạ Miều vui vẻ.

Có vài thứ một khi có được sẽ thay đổi hương vị, hắn hy vọng loại cảm giác độc đáo này sẽ vĩnh viễn duy trì trên người Hạ Miều, cho nên, hắn lựa chọn nhân vật kỵ sĩ, chứ không phải vương tử.

Nghĩ vậy, Kỳ Thụy cười, lại khôi phục một thân lưu manh như trước.

Nâng mặt Hạ Miều lên hôn một cái vang dội, sau đó cười tà nói: “Tiểu mẫu ngưu, tôi chỉ là kỵ sĩ của em, không phải là vương tử, cho nên không thể đáp ứng em được.”