Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 121: Chen một chân



Đáy mắt Lạc Ngạo Kỳ nổi lên một cỗ tức giận, bước lên bóp chặt cằm Hạ Miều : " Còn muốn đánh với tôi ?"

Ngay sau đó hắn lại đột nhiên cười: "Cũng tốt, một khi đã như vậy, vậy thì tiếp tục duy trì đi, để lát nữa bổn thiếu gia chơi cô mới có kɧoáı ©ảʍ chinh phục."

Nói xong, Lạc Ngạo Kỳ xoay người đè lên người Hạ Miều, đôi môi gợi cảm môi trực tiếp hôn lên môi Hạ Miều, Hạ Miều không giãy giụa, tùy ý để Lạc Ngạo Kỳ đem đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng của cô.

Đôi mắt Hạ Miều híp lại, đột nhiên cô cắn một cái, Lạc Ngạo Kỳ ăn đau kêu lên một tiếng, hắn nhanh chóng lui ra khỏi môi cô , một cổ mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng làm cô chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó không chút lưu tình phun một ngụm nước bọt trên mặt đất.

Hành động này của Hạ Miều càng làm Lạc Ngạo Kỳ thêm phẫn nộ. Hắn dơ tay lên hướng thẳng vào mặt Hạ Miều.
"Tiện nhân!"

Đối mặt với một quyền tàn nhẫn này, Hạ Miều căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống, nhưng thời khắc cái tát kia sắp giáng xuống, lại bị một giọng nói ngả ngớn đánh gãy.

"Từ khi nào mà Lạc đại thiếu gia phải dùng đến sức mạnh? Không phải cậu tự xưng là không có cô gái nào có thể từ chối sao?"

Hạ Miều cùng Lạc Ngạo Kỳ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh cánh cửa có một thân ảnh lười biếng đang dựa vào, trên gương mặt tuấn mỹ treo một nụ cười ngả ngớn , khắp người tràn đầy hơi thở lưu manh.

Đây không phải kẻ lúc cô đang huấn luyện mà đánh lén cô sao?

Đôi mắt tinh nhuệ của Lạc Ngạo Kỳ xẹt qua một mạt hơi thở nguy hiểm, ngay sau đó, giữa hàng lông mày hiện ra một đạo ý cười khinh cuồng, thu hồi tay lại, cuồng tứ nhìn Kỳ Thụy.
"Móng vuốt của cô ta quá lợi hại, có bản lĩnh thì cậu để cho cô ta cam tâm tình nguyện để cậu thao đi?"

"A ~" Kỳ Thụy cười khẽ ra tiếng, không thèm để ý sự trào phúng trong lời Lạc Ngạo Kỳ, ngược lại không sao cả nhún nhún vai : "Không bản lĩnh thì nói không bản lĩnh, chúng tôi cũng đâu có chê cười cậu, nhưng không phải cậu luôn khinh thường dùng vũ lực sao? Đây có chút giống tự vả."

Lạc Ngạo Kỳ sắc mặt hơi trầm xuống, đúng là hắn từng nói qua lời này, bởi vì chỉ cần hắn mở miệng thì đàn bà trong căn cứ đều ngoan ngoãn bò qua chờ hắn chơi, cho nên hắn khinh thường dùng vũ lực.

Nhưng cố tình người phụ nữ này lại cực kỳ quật cường, tay chân đã bị hắn bẻ gãy còn không mở miệng xin tha, ngược lại còn chọc giận hắn vô số lần, làm hắn không khống chế được mà muốn hung hăng chinh phục cô.
Lạc Ngạo Kỳ không cam lòng nhìn Hạ Miều, hắn biết Kỳ Thụy đang kích hắn, nhưng hắn buộc phải để Kỳ Thụy đạt được mục đích, bởi vì tự tôn trong xương cốt không cho phép hắn tiếp tục.

"Tiện nhân đáng chết, sớm muộn gì cô cũng phải cam tâm tình nguyện bò lên trên giường bổn thiếu gia !"

Lạc Ngạo Kỳ hung hăng nói với Hạ Miều, sau đó không chút do dự đứng dậy đi ra bên ngoài , thời điểm đi qua Kỳ Thụy còn trừng mắt liếc Kỳ Thụy một cái.

Đối mặt với cái trừng hung ác của Lạc Ngạo Kỳ , Kỳ Thụy chỉ nhún nhún vai, hắn không phải cố ý muốn quấy rầy hứng thú của hắn ta a, chẳng qua sự quật cường của cô gái này làm hắn nhịn không được mà mở miệng giúp cô.

Nữ nhân mạnh mẽ hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng nữ nhân quật cường đến mức này thì cô lại là người thứ nhất, xem như giúp cô một lần thì cũng làm sao chứ.
Hạ Miều thấy Kỳ Thụy vẫn chưa đi, đại não căng chặt của cô vẫn không thể lơi lỏng, bây giờ cô không thể nhúc nhích , ai mà biết cái tên này buổi sáng còn đánh lén cô, lúc này lại tới giúp cô rốt cuộc có mục đích gì chứ.

Bất quá việc nào ra việc đó, đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Hạ Miều, cho nên cô vẫn mở miệng nói: "Cảm ơn."

Kỳ Thụy nhìn Hạ Miều, trong mắt hiện lên một mạt thưởng thức, rõ ràng cô là rất phòng bị hắn, nhưng lúc mở miệng lại không phải hỏi mục đích của hắn, mà là nói lời cảm ơn với hắn.

Kỳ Thụy nhún nhún vai, cười nói: "Một câu cảm ơn mà thôi, chả sao cả, nếu em cảm thấy ân tình này rất quan trọng, chi bằng dùng hành động thực tế chứng minh đi, so với những thứ hư vô, tôi càng thích hành động thực tế hơn ."

Hạ Miều hơi ngẩn ra, ngay sau đó không do dự mà gật gật đầu: "Được."
Tuy rằng cô cảm thấy người đàn ông này có mục đích riêng, nhưng Hạ Miều cô không thích nợ người khác thứ gì, cho nên mặc kệ mục đích hắn cứu cô là gì thì sự thật hắn đã cứu cô không thể thay đổi.

Đối với câu trả lời tiêu sái của Hạ Miều , Kỳ Thụy ngược lại ngây ngẩn cả người, ngay sau đó mở miệng cười ha hả : " ~ Không tồi không tồi, tôi phát hiện tôi càng ngày càng có hứng thú với em, tôi tên Kỳ Thụy."

"Tôi tên Hạ Miều." Hạ Miều cũng đồng dạng báo ra tên của mình.

"Cần tôi giúp em không ?" Kỳ Thụy có lòng tốt hỏi.

Mặc dù hắn hỏi, nhưng bước chân đã tự động bước lại đây. Hạ Miều có chút cạn lời trước hành động của Kỳ Thụy, câu hỏi của hắn không phải rất vô nghĩa sao? Cô vẫn chưa nói cần hay không, hắn cũng đã tự nhích người tới......
Chẳng qua Hạ Miều vẫn nói một tiếng được, sau đó tùy ý để Kỳ Thụy nâng cánh tay cô lên, sau đó vặn vẹo.

"A......" Hạ Miều không nghĩ tới sẽ đau như thế cho nên nhất thời la lên.

Kỳ Thụy thấy vậy, tựa hồ mới bừng tỉnh ra: "Ai nha! Đã quên nhắc nhở em lúc nối xương so với khi bị gãy càng đau hơn......"

Giờ khắc này Hạ Miều thật có một loại xúc động muốn đánh người !

Động tác trên tay Kỳ Thụy cũng không dừng lại, cầm lấy cánh tay khác của Hạ Miều mà uốn éo, hắn cho rằng mình sẽ nghe được một tiếng hét thảm, nhưng ngược lại chỉ nghe được một tiếng rên ẩn nhẫn, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Hạ Miều đang gắt gao cắn môi của mình, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ cái trán chảy xuống.

"Sao không kêu ra tiếng ?" Kỳ Thụy nghi hoặc hỏi, bất quá khóe miệng lại đầy ý cười hài hước.
" Đừng con mẹ nó cọ tới cọ lui! Động tác nhanh lên!" Hạ Miều không thể nhịn được nữa mà mắng to.