Ngục Y

Chương 32



“Cái này càng dễ hiểu hơn”.

Liễu Phỉ Phỉ nói: “Mỗi tối tôi đều tắm nước nóng nửa giờ, mọi người đều biết ngâm mình có thể giảm bớt mệt mỏi, giải toả áp lực của cơ thể, áp lực tinh thần, cảm giác tức ngực đương nhiên sẽ không còn nữa, đây không phải là rất bình thường sao?”

“Cậu chỉ có chút năng lực này? Ha ha, tôi còn tưởng rằng cậu là thần y gì đó chứ, náo loạn cả nửa ngày, ngay cả thần côn cũng không thể so được được rồi, cậu có thể đi

“Chủ động nộp đơn từ chức, để lại chút thể diện cho mình đi!”

Nói xong, Liễu Phỉ Phỉ không kiên nhẫn khoát tay, hiển nhiên là hoàn toàn thất vọng với Trần An Bình.

Bộ phận kinh doanh có vẻ phải tuyển dụng lại rồi.

“Chị Phi, chị nói đó là bình thường? Chị dám cởϊ qυầи áo ra để chứng minh một chút không?”
Trần An Bình không đi, ngược lại nhìn chăm chằm vào phần cổ áo no đủ của Liễu Phỉ Phi.

Lớn thì lớn, nhưng rất không hợp lý!

“Cậu... dê xồm, cút ra ngoài!”

Sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ thay đổi, lớn tiếng quát.

Trần An Bình gót chân như mọc rễ liếc mắt nhìn một cái, không hề nhúc nhích: “Chị Phi, chị bắt tôi phải nói cho rõ ràng, đúng không?”

“Cậu có ý gì

Liễu Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào Trần An Bình, phần gân xanh trên trán nổi lên.

Bởi vì phẫn nộ, phần trắng nõn kia rung lên kịch liệt.

“Kích thước ngực của chị không đồng đều, bên thì lớn rất lớn, bên lại rất nhỏ, nói chính xác, là bên phải nhỏ, bên trái lớn”. Đón nhận ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Liễu Phỉ Phỉ, Trần An Bình trực tiếp nói ra rõ ràng.

“Cậu rình mò tôi?”

Liễu Phỉ Phỉ nghe vậy sắc mặt thay đổi, bởi vì phẫn nộ tức giận mà giọng nói có hơi run rẩy.
“Chị Phi, tính đi tính lại tôi và chị quen nhau còn chưa tới một ngày, ngay cả chị ở đâu tôi cũng không biết, đi đâu để rình mò chị?”

Trần An Bình cười khổ lắc đầu: “Tôi thật sự là một bác sĩ, tổ tiên ba đời đều là bác sĩ, bản thân tôi cũng từng học ở trường y thành phố Thiên Hải, chỉ là vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp mà thôi, không tin chị có thể đi nghe ngóng một chút”.

“Cậu học y à?”

Thấy ánh mắt Trần An Bình chân thành tha thiết lại thuần khiết, sự phẫn nộ của Liễu Phỉ Phỉ tản đi không ít.

Đúng vậy, anh đi đâu rình mò mình đây? “Ừ,.

“Vậy tại sao cậu lại không đến bệnh viện làm việc? Ứng cử công việc bán hàng làm gì?”, Liễu Phỉ Phỉ lại hỏi.

“Tôi đã phạm một lỗi, lúc đi thực tập thì bị bệnh viện đuổi, trường học cũng không cho bằng tốt nghiệp, nào có bệnh viện muốn nhận tôi?”, Trần An Bình nhún nhún vai.
Nhưng mà, trong lòng anh cũng không hề tiếc nuối, ba năm này anh đã học được không ít thứ, kết bạn với rất nhiều người tài giỏi, dùng thời gian ba năm thấy rõ được gương mặt thật của Lưu Đan, đáng giá.

“Tốt, tạm thời tôi sẽ tin tưởng lời cậu nói, tin tưởng cậu là bác sĩ”.

Liễu Phỉ Phỉ hít sâu một hơi: “Cậu nói xem, tôi...... tại sao lại bên lớn bên nhỏ?”

“Vậy tôi phải sờ một cái mới biết...”

Trần An Bình khẽ nhíu mày, chuyện này có chút khó.

“Hử?”

Nghe vậy, khuôn mặt Liễu Phỉ Phỉ lại tối sâm: “Cậu còn muốn sờ một chút?”

Vừa rồi bảo mình bỏ quần áo ra xem, bây giờ không cởϊ qυầи áo nữa, anh còn muốn dùng tay sờ trực tiếp.

“Cậu cút đi cho tôi....."

Cho dù tính tình Liễu Phỉ Phỉ có tốt hơn nữa, nhịn một chút lại nhịn, giờ phút này cũng không thể nhịn được nữa, cầm lấy túi tài liệu trên bàn muốn ném qua đó.

“Chị Phi, chị Phỉ, đừng xúc động, đừng xúc động, nghe tôi nói hết đã”.

Trần An Bình vội vàng kêu dừng lại: “Ý của tôi là sờ mạch, tứ chẩn nhìn nghe hỏi sờ của đông y, bắt mạch mà thôi, không phải sờ ngực chị, chị đừng lo lắng được không?”

“Nói nhảm, ai bảo cậu nói chuyện nói không hết câu”.

Liễu Phỉ Phỉ sợ bóng sợ gió một hồi lâu, bắt mạch, vậy là được rồi.

“Đến đây, bắt đi, bắt không ra được bệnh gì thì cậu vẫn phải cút đi như thường!

Liễu Phỉ Phỉ trừng mắt, hung dữ nói.