Ngục Quỷ

Chương 63



Thế nhưng chạy đi đâu bây giờ?

Chỗ nào cũng có những cánh tay đang trồi lên các của xác chết đông lạnh, chạy đi đâu cũng vấp phải.

Tình tiết của mấy bộ “Resident Evil” cuồn cuộn ùa về trong đầu Thuỷ Căn. Cứ tưởng là đã rèn luyện tốt lắm rồi, ấy thế mà khi cậu nhìn thấy một rừng cương thi, bắp chân cậu vẫn cứng đờ cả ra.

Đúng lúc này, cùng với sự nứt vỡ của tầng băng, Thiệu phát hiện ra khe nứt ấy từ từ kéo dài ra hai bên vách động.

Khi tường băng bên trái nứt toác ra, một đống kim qua thiết mã xuất hiện trước mặt ba người. Nơi đây dường như là một kho vũ khí cổ, chồng chất đủ loại áo giáp, búa rìu và đao kiếm.

Thiệu ôm lấy Thuỷ Căn nhảy vào trong tường, Vạn Nhân cũng theo sát phía sau. Khi ba người nhảy vọt vào giữa đống binh khí, tất cả những bộ áo giáp ở đó rung lên như có sinh mạng, tiếng kim loại va đập như tiếng chiến mã hí ngay bên tai, khiến lòng người xao động.

Vạn Nhân đưa tay vuốt lên những tấm chiến giáp, gương mặt sáng bừng lên vui sướng: “Thật tuyệt vời, đây đều là những vũ khí mà năm đó Dát Tiên dẫn đầu sơn dân chống kẻ thù xâm lược đã để lại, qua bao nhiêu năm rồi mà linh lực vẫn còn nguyên trên đó, chúng ta có thể mượn chúng để chống lại những xác chết đông lạnh đầy âm khí kia thử xem. Mau! Mặc những chiến giáp này vào! Rồi tìm một món vũ khí thuận tay!”

Dứt lời, y lục ra một tấm áo giáp.

Nhìn về phía hàng loạt xác chết đông lạnh đang chậm chạp tiến về khe nứt giữa bức tường, Thiệu lập tức vung tay lên, tạo ra một kết giới ngoài khe nứt. Bởi vì linh lực của hắn chỉ mới vừa khôi phục, hơn nữa vết thương lúc nãy còn chưa khép miệng, cho nên kết giới yếu ớt này không thể chống đỡ được bao lâu.

Những xác chết đông lạnh bị chặn lại ngoài kết giới, những cái mặt trắng bệch dữ tợn chen chúc nhau ịn lên kết giới trong suốt, vô số bàn tay nện như điên lên mặt lá chắn, càng lúc càng nhiều.

Thấy Thiệu và Vạn Nhân đã mặc áo giáp, Thủy Căn cũng lấy ra một tấm. Đang định mặc nó lên, cậu đột nhiên liếc thấy bên dưới mấy cây trường thương có một bộ áo giáp loang lổ rỉ sét.

Mặc dù nó không toả ra hào quang rực rỡ như những bộ giáp khác, nhưng Thuỷ Căn vẫn không thể nào dời mắt khỏi bộ áo giáp kia được.

Như bị ma nhập, cậu vươn tay chạm lên bộ khôi giáp ấy. Khi đầu ngón tay chạm vào nó, cậu không hề cảm nhận được chút lạnh lẽo nào của kim loại cả, chỉ có sự ấm áp mà thôi.

Thuỷ Căn nhấc những binh khí đang đè bên trên bộ giáp lên và vứt sang một bên. Hơi do dự nhưng bởi vì sự rung động lạ lùng tự đáy lòng, cậu vẫn mặc nó vào, khi giáp sắt chạm vào da cậu, không ngờ cảm giác lại thoải mái hệt như mặc áo vải bông vậy, chẳng hề nặng nề cứng ngắc chút nào.

Cách mặc rườm rà của bộ giáp không hề làm cậu lúng túng; tấm hộ thân, lót chân, lót vai, nịt gối, từng thứ từng thứ đều được buộc chặt ở vị trí chính xác.

Sau khi thành thạo buộc xong xà cạp, cậu hài lòng ngẩng đầu lên, và nhận thấy Vạn Nhân và Thiệu đã ngừng tay, sửng sốt nhìn mình.

“Sao vậy? Ta mặc lộn à?” Thuỷ Căn thắc mắc, vừa nói vừa cúi đầu xem xét.

Vừa mới cúi xuống, Thuỷ Căn đã sợ hãi nhảy dựng lên.

Bộ giáp vốn loang lổ rỉ sét, vậy mà bao vết tích năm tháng để lại dường như đã được lau sạch, từ từ trút bỏ vẻ ngoài rỉ sét, toả ra vầng sáng rực rỡ như vàng mà không phải vàng. Trên bộ khôi giáp này chỉ trang trí một ngưu đầu trấn tà thú rất lớn, ở vị trí mắt ngưu có khảm hai khối đá quý không biết tên, màu sắc biến hoá một cách quỷ dị, như thể nó sẽ lao về phía trước bất cứ lúc nào, để xé kẻ thù trước mặt thành từng mảnh nhỏ.

“Đây… đây là ngự ma giáp của thần săn Dát Tiên mà! Sao hắn lại có thể mặc được?” Vạn Nhân không còn giữ được vẻ điềm tĩnh ung dung nữa, kinh ngạc lẩm bẩm.

Tuy nhiên, điều khiến Vạn Nhân và Thiệu thực sự kinh ngạc lại không phải là bộ áo giáp quỷ dị này, mà chính là…Thuỷ Căn!

Cả đời này, Ngô Thủy Căn chẳng qua cũng chỉ là một nông dân bình thường, tuy được cái tinh ranh khôn vặt, nhưng về phong độ mà nói thì chẳng thể nào sánh với vị đế vương kiếp trước được.

Mà nay, khi cậu mặc lên bộ khôi giáp này, một hơi thở uy nghiêm và đầy sát khí tỏa ra, như thể cậu sinh ra đã là một chiến thần bất bại, một tay cầm trường kiếm, chém giết giữa thiên quân vạn mã. Ngay cả Thanh Hà Vương và Vạn Nhân nhìn Thuỷ Căn mà trong lòng cũng thoáng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể kìm nén.

Thuỷ Căn lại chẳng hề biết được ý nghĩ trong đầu hai người kia, chỉ sửng sốt vuốt bộ giáp. Khi cậu chạm vào mắt ngưu, vết máu từ vết thương lúc trước dính ở đầu ngón tay tự nhiên quệt qua mắt ngưu.

Cũng chính tại giây phút đó, ngưu đầu nọ bất ngờ mở miệng, rống lên một tiếng rung trời, cùng với tiếng gầm thét ấy, hai mắt ngưu sáng bừng như đuốc, còn những tấm áo giáp lả tả trên mặt đất phía sau Thuỷ Căn đột nhiên hừng hực khí thế, ào ào bay lên giữa không trung, sau đám khôi giáp trống không xuất hiện một bộ mặt xương khô.

Lúc tiếng rống ngưng hẳn cũng là lúc một quân đoàn xương khô khổng lồ xuất hiện trước mắt ba người.

Thậm chí còn có cả mấy bộ xương ngựa khoác chiến giáp, thong thả chạy tới trong tiếng vó ngựa lốc cốc.

Thuỷ Căn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng khi con quỷ mã mặc giáp bạc đi tới trước mặt cậu, như ma xui quỷ khiến, cậu cầm lấy dây cương xoay người lên ngựa.

Không biết có phải vì nhiệt huyết nam nhi hay không, nhưng trong lòng cậu chỉ có khát vọng được chém giết trên chiến trường. Giờ khắc này, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm, cưỡi trên lưng ngựa, nhìn đám xác chết đông lạnh nhan nhản ngoài kết giới kia, Thuỷ Căn chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều kích động như muốn nổ tung.

Cậu giơ cao trường kiếm trong tay, hô to một tiếng: “Giết!”

Theo tiếng hô của cậu, rất nhiều âm hồn tướng sĩ phía sau cũng giơ cao vũ khí rực rỡ hào quang, hò hét xung phong: “Giết!!!”

Ngay trong khoảnh khắc ấy, kết giới đã không chống đỡ nổi nữa, và bị băng thi phá tan tành.

Thuỷ Căn dẫn đầu, vung trường kiếm chém ngang eo băng thi đang ngăn cản mình, trong khi đó, chiến mã mà cậu cưỡi cũng tung vó, dẫm nát băng thi vừa bị chặt làm đôi mà còn đang nhoi nhoi dưới chân.

Tại giây phút ấy, Thiệu đã ngẩn người. Dõi theo bóng lưng Thuỷ Căn vung trường kiếm, hắn bỗng cảm thấy như Vương huynh đang thực sự sống lại.

Nhác thấy một băng thi đang xông tới Thiệu đang ngây người, Thủy Căn nhanh tay lẹ mắt đánh ngã nó, rồi hét lên với Thiệu: “Làm sao vậy? Đừng có đờ ra đó nữa, mau lên ngựa đi!”

Trái tim Thiệu như siết chặt; biết rằng bây giờ không phải là lúc để chậm trễ, hắn vội vàng gạt bỏ tâm tình của mình, xoay người lên ngựa.

Vạn Nhân cũng đã cưỡi chiến mã. Ba oan gia kẻ thù truyền kiếp không hẹn mà cùng giương vũ khí, thúc chiến mã, không hề do dự xông vào đại quân băng thi đang ùn ùn kéo tới.

Trong khi đó, phía trước bọn họ, ở mép vực, muôn ngàn khảm tháp đang vỗ đôi cánh đen chao liệng giữa không trung, phát đi lời cảnh báo của cái chết, và những con sóng khổng lồ đã bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, vô số xúc tua vươn lên giữa những bọt nước trắng xóa, bắn về phía ba người.