Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 9: Bí mật



Đông Cung, nội viện.

Thái Tử Phi đi thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, áo bông màu đỏ tươi, váy hoa mai trăm nếp gấp màu hồng nhạt, trong trang trọng lộ ra vài phần dịu dàng. Nàng ngồi dựa ở ghế mây, nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc sao lại như thế? Từ đầu tới đuôi, ngươi cẩn thận nói một lần.”

Phó Trinh châm chước một lát, trả lời: “Hôm nay nô tỳ và Trưởng Tôn nữ quan cùng lại đây, đưa khúc phổ cho Thái Tử điện hạ. Trùng hợp ở cửa Đông Cung, gặp được Sở vương……” Đem tình hình lúc ấy nói qua một lần, “Sau đó nô tỳ cùng Thái Tử điện hạ rời đi, cũng không biết tình hình bên phía đình ra sao. Đang lúc trao đổi khúc phổ, liền thấy Trưởng Tôn nữ quan từ trong hồ bơi lại đây……”

“Hả?” Thái Tử Phi nhíu mày, “Linh Tê học bơi khi nào vậy? Sao ta không biết.”

Phó Trinh hơi lộ ra kinh ngạc, ---- biểu tỷ muội các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn có chuyện không biết? Vì lo lắng đôi biểu tỷ muội này có chút ân oán tình thù, lập tức nhấp miệng.

Thái Tử Phi thực mau phát giác mình nói lỡ miệng, không chỉ không tiếp tục truy vấn, ngược lại tự mình giải thích, “Ừm, có lẽ là trước khi nàng vào phủ công chúa đã học, còn không nữa... thì là khi tiến cung học theo người khác.”

Phó Trinh mỉm cười, “Nghĩ cũng đúng.”

Thái Tử Phi xoa xoa sợi tóc bên thái dương, tựa như trấn định cảm xúc, sau đó lại hỏi: “Vậy khi Linh Tê rơi xuống nước, sao lại kinh động Thái Tử điện hạ tự mình cứu người? Bọn nô tài đều đã chết hết rồi chăng?”

Phó Trinh biết phiền toái của mình tới rồi.

Hôm nay sự thật là quá không vừa khéo, làm cho tình ngay lý gian.

Chính là không thể lảng tránh, lo lắng chậm chạp không đáp càng khiến đối phương sinh lòng nghi ngờ, chỉ có thể trả lời: “Bởi vì thương lượng khúc phổ, Thái Tử điện hạ không thích bị người khác quấy rầy, cho nên làm bọn nô tài đều tránh chỗ khác.”

Ánh mắt Thái Tử Phi lập loè không chừng, khóe miệng hơi cong, “…… Thì ra là thế.”

Phó Trinh thấy rõ trong lòng đối phương không thoải mái, cho nên thập phần cẩn thận, “Rốt cuộc Trưởng Tôn nữ quan là biểu muội Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ cho dù xem mặt mũi Thái Tử Phi, cũng không thể để Trưởng Tôn nữ quan xảy ra chuyện.”

Thái Tử Phi chỉ nhẹ nhàng cười, không bình luận.

Phó Trinh thật sự không thể giải thích tiếp nữa, đành phải đứng dậy bồi tội, “Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng trách nô tỳ. Lúc ấy hẳn nên kêu Trưởng Tôn nữ quan cùng đi, chính là……” Trên mặt nàng lộ ra vài phần khó xử, không dấu vết nói sang chuyện khác, “Sở vương điện hạ một hai phải giữ Trưởng Tôn nữ quan lại, nói là muốn đàn một khúc cho nàng nghe.”

Không chỉ dời tầm mắt của Thái Tử Phi về phía Sở vương, lại ám chỉ Sở vương nổi lên sắc tâm với Trưởng Tôn Hi, ---- bằng không trai đơn gái chiếc, tại sao đơn độc đàn một khúc? Lời trong ý ngoài, đều là vì Trưởng Tôn Hi không thể chịu đựng Sở vương đùa giỡn, cho nên mới liều chết nhảy hồ.

Quả nhiên, Thái Tử Phi vừa nghe liền động dung, “Sở vương một hai phải giữ Linh Tê lại? Hắn quả thực là……” Tựa hồ muốn thóa mạ vài câu, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Phó Trinh thấp đầu, không nói.

Đối với chuyện trước đó Trưởng Tôn Hi tự sát và chuyện ngọc bội dương chi, một chữ cũng không đề cập tới.

Ngoại trừ dặn dò của Chiêu Hoài Thái Tử, còn có nguyên nhân Trưởng Tôn Hi tự sát đến nay còn chưa rõ. Thời gian Trưởng Tôn Hi tự sát quá mức vừa khéo, ai biết có liên quan đến vị Thái Tử Phi “Thiên chân vô tà, quan tâm biểu muội” này hay không? Nếu trong đó có một đoạn ân oán tình thù, nhiều lời nhiều việc, chẳng phải là tự tìm phiền toái? Ngàn lời không bằng im lặng.

Không khí trong phòng có vài phần đình trệ.

Phó Trinh đang ở khoảnh khắc dày vò, vừa nhấc đầu, phát hiện Trưởng Tôn Hi tắm gội xong ra tới.

---- tức khắc như trút được gánh nặng.

“Thái Tử Phi, Phó Tư Nhạc.” Trưởng Tôn Hi thấy không khí trong phòng không đúng, không có nhiều lời.

Bởi vì hơi nước ấm áp, khiến cho gò má trắng nõn của nàng nổi lên một mảnh ửng đỏ nhàn nhạt, một đầu tóc đen rơi rụng, chỉ dùng khăn màu xanh nhạt bọc trên đầu. Trên người mặc một bộ váy bó ngực màu hồng phấn, thắt đai lưng màu xanh nhạt, màu sắc này vốn cực kỳ chọn người mặc, nhưng mặc trên người nàng lại lộ ra vẻ kiều mị động lòng người.

Trong mắt Phó Trinh hiện lên một mảnh kinh diễm, lại có vài phần mất mát nhẹ nói không rõ.

Cái gọi là nhìn thấy liền thương, đại khái là chỉ bộ dáng như thế này.

“Linh Tê.” Thái Tử Phi thân mật đi lên đón, cười kéo nàng, “Đi vào trước đã, đến cạnh chậu than lại để người lau tóc, chú ý đừng để bị đông lạnh. Ta dặn người nấu cho muội chén canh gừng đặc……” Ném Phó Trinh sang một bên, dường như nàng căn bản không tồn tại, lập tức liền đi vào trong.

Lấy thân phận Thái Tử Phi, làm như vậy cố nhiên có chút không đủ đoan trang hào phóng, nhưng rốt cuộc tôn ti còn ở nơi đó, nên cũng có thể cho qua.

Trưởng Tôn Hi lại không thể đắc tội cấp trên, vội nói: “Phó Tư Nhạc, ta……”

Nói còn chưa dứt lời, Thái Tử Phi liền trách nàng: “Ầm ĩ cái gì nữa? Tóc còn chưa được lau đâu.” Thế nhưng đẩy mạnh nàng vào cửa, biểu tỷ muội hai người cùng vào nội thất, chỉ để lại rèm châu thủy tinh hơi hơi đong đưa.

Phó Trinh ở bên ngoài lắc lắc đầu.

Vị Thái Tử Phi này, hành sự tùy tính bừa bãi như thế, xem ra thật đúng là có vài phần thiên chân. Cũng khó trách, nghe nói mỗi khi nàng cùng Bạch trắc phi phân cao thấp, thường xuyên đều bị ăn nghẹn. Nếu không phải nàng có Phần Quốc trưởng công chúa cùng phủ quốc công Hứa gia chống lưng, Thái Tử điện hạ cố ý kiềm chế Bạch trắc phi, Đông Cung chủ mẫu tùy ý bừa bãi như thế, chỉ sợ chưa chắc xài được.

Tiện đà không khỏi bật cười.

Thôi được rồi, suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn làm cái gì? Đều không có quan hệ đến mình.

Nhưng thật ra nhớ tới trận náo loạn ở đình giữa hồ, nhớ tới Sở vương, ---- hắn là bởi vì Trưởng Tôn Hi kêu sai người mới tức giận? Hay là thật sự coi trọng Trưởng Tôn Hi mới đùa bỡn, bức cho người ta nhảy hồ? Lại hoặc là, có duyên cớ khác? Trong khoảng thời gian ngắn khó có thể liệu định.

Hơn nữa Thái Tử điện hạ còn lệnh chiếu cố Trưởng Tôn Hi, thật là khiến người đau đầu.

“Phó Tư Nhạc.” Giọng nói Thái Tử Phi từ bên trong truyền ra, nhưng không thấy bóng người, “Linh Tê rơi xuống nước bị kinh hách, không nên vận động nhiều, hôm nay cứ ở lại Đông Cung không quay về.”

Phó Trinh há có thể phản đối? Lập tức đáp: “Vâng, nô tỳ cáo lui trước.”

Dù sao Trưởng Tôn Hi là một nữ quan nho nhỏ vừa tiến cung, lại chưa vào Tư Nhạc Tư nhậm chức, Thái Tử Phi muốn xin nghỉ thì cứ nghỉ thôi. Tốt nhất Trưởng Tôn Hi ở luôn tại Đông Cung, không bao giờ về Tư Nhạc Tư, bản thân mình còn thêm một phần tĩnh tâm đây.

Trong tẩm các, trên giường bích sa.

Trưởng Tôn Hi cẩn thận nhận lỗi, “Hôm nay đều là ta sai, vì cứu ta, làm hại Thái Tử điện hạ cũng bị ngã. Chỉ tại ta lúc ấy ngâm trong hồ lâu như vậy, đông cứng hết, cho nên không đứng vững……”

“Không cần nói mấy thứ này.” Thái Tử Phi như là cũng không để ý chuyện này, ngược lại nói: “Tẩu chìm thúc viện, sự có tòng quyền*. Chẳng lẽ còn có thể để Thái Tử điện hạ nhìn muội chết đuối? Cho dù muội làm Thái Tử điện hạ té ngã, cũng không phải cố ý.”

*Tẩu chìm thúc viện, sự có tòng quyền: chị dâu ngã em chồng phải giúp đỡ, phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp

Ánh mắt Trưởng Tôn Hi lập loè không chừng.

Nàng đây là thật sự không thèm để ý chút nào sao? Hay là đang nhẫn nhịn không phát.

“Nhưng thật ra ta thấy rất kỳ quái.” Ánh mắt Thái Tử Phi trong sạch như nước nhìn về phía nàng, hỏi: “Linh Tê, muội học bơi khi nào vậy? Sao ta không biết? Ta nghe Phó Tư Nhạc nói, là tự muội từ trong hồ bơi ra.”

Nguyên chủ không biết bơi? Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngơ ngẩn.

Đúng rồi, tiểu thư khuê các ngày xưa cửa lớn không ra, cửa sau không tới, sao lại biết bơi? Mình chỉ lo chạy trốn, ngược lại quên mất còn phải giải thích vụ này nữa. Cho nên nhanh chóng châm chước lời nói trong bụng, nói dối: “Là ta ở trong cung nhàn rỗi không có việc gì, nhìn thấy một quyển tạp thư, trên đó viết tư thế bơi lội như thế nào, ta cảm thấy thú vị nên nhớ trong lòng.”

Thái Tử Phi bán tín bán nghi, “…… Tạp thư?”

“Đúng vậy.” Trưởng Tôn Hi thẹn thùng cười, ra vẻ ngượng ngùng, “Tuy rằng bộ dáng ta bơi không phải đẹp lắm, nhưng tóm lại đã cứu ta một mạng, hôm nay xem như vừa vặn có tác dụng.” Dù sao chỉ có thể giải thích ba phải như vậy, Thái Tử Phi mặc dù muốn tra, cũng không chỗ kiểm chứng, còn việc tin hay không tin thì tùy nàng.

Dáng vẻ Thái Tử Phi có chút hoài nghi, nhưng lại không miệt mài theo đuổi đề tài này, ngược lại hỏi: “Ban nãy người nhiều, ta thật sự không tiện hỏi muội cẩn thận. Hôm nay lúc ở đình giữa hồ, có phải bởi vì Sở vương không quy củ, cho nên muội mới sợ tới mức nhảy xuống nước không? Muội nói thật với ta đi.”

Nói thật? Trưởng Tôn Hi chần chờ.

Nếu nói mình rơi xuống nước không liên quan đến Sở vương, Thái Tử Phi tất nhiên không tin; nhưng nếu nói Sở vương cố ý mưu hại mình, lại không có bất luận chứng cứ nào. Cân nhắc một lát, liền nói chuyện Sở vương làm vỡ cái ly rồi bảo tiểu thái giám đi lấy cái mới, sau đó uyển chuyển nói: “Sở vương nói ngồi bên bờ hồ tiếng đàn mới dễ nghe, liền đi ra phía ngoài đình. Ta đang nghe, hắn đột nhiên lại gần……” Ngữ khí thoáng dừng, “Ta hoảng sợ, không đứng vững liền rớt vào hồ.”

Lời nói thâm ý, người có lỗ tai đều sẽ nghe ra được.

Sắc mặt Thái Tử Phi thay đổi mấy lần, bực bội nói: “Tên Sở vương kia xưa nay tuỳ tiện háo sắc, ngay cả đứa trẻ tóc còn búi quả đào hắn cũng không buông tha, càng đừng nói gương mặt này của muội.” Hơi cắn răng, “Quả thực chính là một tay ăn chơi trác táng!”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi lại ngờ vực không thôi.

Rốt cuộc tính cách Sở vương là thích chuyện bé xé ra to, có thù tất báo, bởi vì mình kêu sai hắn, mà không tiếc ra tay hạ sát thủ? Hay là hắn chỉ muốn trêu đùa bỡn cợt một phen, còn mình quá mức khẩn trương, sợ tới mức rơi xuống nước, nghĩ lầm hắn muốn giết người? Chỉ là khi nhớ tới đôi mắt lạnh băng vô tình kia, vẫn càng tin tưởng suy nghĩ đầu tiên hơn.

Nàng cũng không phải là cô thiên kim gặp nạn kia của Tĩnh Quốc công phủ.

Quả quyết không thể ngờ được, Sở vương nhìn như hành động tuỳ tiện háo sắc, kỳ thật có nguyên nhân khác.

“Muội không cần sợ hắn.” Thái Tử Phi không cho là đúng nói: “Bất quá chỉ là con trai của một cung tì hèn kém, nhận Quý phi làm dưỡng mẫu, thì cứ thế mà bừa bãi.” Ánh mắt rất là khinh thường, “Quý phi nương nương được thánh thượng sủng ái thì như thế nào? Bất quá cũng chỉ là thiếp thất thôi.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn nàng một cái.

Không sai! Đứng ở lập trường vợ cả như Thái Tử Phi, khẳng định không thích phi tần được sủng ái. Càng không cần phải nói, Thái Tử Phi là Hoàng Hậu tương lai, trượng phu là đế vương đời kế tiếp. Mặc dù nàng không ra mặt bênh vực kẻ yếu như biểu muội, nhưng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng đã chú định phải đứng ở phía đối lập cùng Hoắc quý phi và Sở vương.

Nói như vậy, chỉ cần Thái Tử Phi cùng nguyên chủ không có thù hận, vậy mình liền có thể ôm lấy chân nàng đúng không? Chỉ mong là vậy.

Thái Tử Phi hừ nói: “Sở vương làm càn vô lễ như thế, bất quá Thái Tử điện hạ tốt tính. Nhưng ta lại không tốt tính như vậy, hắn bừa bãi như thế, thật là không để phủ trưởng công chúa cùng Hứa gia vào mắt! Tìm cơ hội, nhất định sẽ khiến hắn thu liễm một chút.”

Trưởng Tôn Hi nghe có chút ngoài ý muốn.

Nghe ý tứ nàng, sở dĩ người nhỏ nhưng khẩu khí lớn, cũng không bởi vì thân là Thái Tử Phi, ngược lại là vì thân phận nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa gia, càng thêm phần chắc chắn.

Hứa gia lại có địa vị gì? Nghĩ đến hơn nửa cũng là công khanh hầu môn, so với Trưởng Tôn gia Tĩnh Quốc công phủ trước khi xuống dốc, hẳn là càng có quyền thế nhiều hơn? Đến đây liền không khó giải thích, Chiêu Hoài Thái Tử kính trọng khách khí vợ cả.

Đối với trữ quân còn chưa đăng cơ mà nói, thê tộc có lực, thật sự quá mức quan trọng.

Có cung nhân mang khay tiến vào, “Canh gừng đã nấu xong.”

Thái Tử Phi vươn tay nhận chén, đưa qua, “Mau uống đi.” Lại nói bổ sung: “Ta cho người bỏ thêm hai miếng đường đỏ, không đến nỗi khó uống, một chén lớn cũng có thể uống sạch sẽ.”

Trưởng Tôn Hi bưng chén, cúi đầu một ngụm một ngụm uống hết.

Ánh mắt Thái Tử Phi sáng lấp lánh nhìn nàng, lộ ra kinh ngạc, “Dễ uống như vậy sao?” Không thể tin bưng chén lên, ngửi ngửi, tiện đà nhăn mũi, “Vẫn là mùi gay mũi a, muội trước kia không thích uống nhất là cái này nè.”

Nguyên chủ không thích uống canh gừng? Trưởng Tôn Hi nghe vậy trong lòng nhảy dựng.

Nhìn chén rỗng tuếch, không thể không giải thích, đành phải lặp lại lời đối phương vừa nói, mơ hồ nói: “Mới vừa rồi không phải Thái Tử Phi có nói rồi sao? Uống nhiều canh gừng, đuổi hàn khí.”

Thái Tử Phi khen nói: “Muội tiến cung không lâu, ngược lại càng thêm trầm ổn hiểu chuyện.”

Chỉ là Trưởng Tôn Hi không cao hứng nổi.

Không được! Thái Tử Phi thật sự quá mức quen thuộc nguyên chủ. Còn mình căn bản không biết, câu nào, động tác nào, sẽ có biểu hiện giống nguyên chủ. Ngẫu nhiên một, hai lần, còn có thể qua loa đại khái che giấu qua đi, nhưng nếu cứ làm lỗi, chỉ sợ đối phương sẽ nổi lòng nghi ngờ.

Cho nên vẫn là ít nói thì tốt hơn, chịu đựng đêm nay, ngày mai nhanh chóng cáo từ về lại Tư Nhạc Tư đi.

Kế tiếp, vẫn luôn mỉm cười không nói.

Thái Tử Phi lải nhải nói sau một lúc lâu, không thấy nàng trả lời, nghi hoặc nói: “Muội làm sao vậy? Cứ ngốc ngốc.” Ánh mắt ngờ vực đánh giá nàng, trong miệng oán giận, “Linh Tê, ta cảm thấy muội xa lạ với ta.”

“Không có a.” Trưởng Tôn Hi cười trừ nói.

“Còn nói không có, muội còn không muốn nói chuyện với ta.” Sắc mặt Thái Tử Phi vô cùng uể oải, “Ta biết, muội nhất định còn đang trách ta, lúc trước không ngăn cản nương làm muội tiến cung.”

Là Phần Quốc trưởng công chúa cố tình làm nguyên chủ tiến cung? Trưởng Tôn Hi giật thót trong lòng, trên mặt lại không dám lộ ra quá nhiều biểu tình.

Như thế xem ra, Phần Quốc trưởng công chúa không quá thích nguyên chủ.

“Linh Tê, muội đừng trách ta.” Ngữ khí Thái Tử Phi ảo não, “Lúc ấy ta thật sự không biết, nương sẽ lén báo danh nữ quan cho muội. Ngày đó ta ngủ trưa dậy, nương nói có việc tìm ta, ta liền đi qua. Ai biết nói việc nhà sau một lúc lâu, chờ khi ta lại trở về, muội đã bị xe ngựa trong cung đón đi mất rồi.”

---- thì ra là thế.

Trưởng Tôn Hi âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Thái Tử Phi nhìn nàng nhíu mày, càng thêm nhận định nàng đang tức giận, luôn mãi giải thích nói: “Nếu ta sớm biết nương có tính toán này, khẳng định sẽ ngăn cản bà, chỉ là ván đã đóng thuyền, ta thật là không có cách nào. Vì chuyện muội tiến cung, ta còn đi tìm nương lý luận, kết quả là cãi với bà một trận.”

Giọng nói của nàng rất là ủy khuất, “Nương nói ta chống đối bà, mắng ta bất hiếu……”

Trưởng Tôn Hi nghe được rất là kinh ngạc.

Thái Tử Phi và nguyên chủ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngày thường chơi rất tốt, quen thuộc một ít, ngược lại cũng không tính hiếm lạ. Nhưng Thái Tử Phi cư nhiên chống đối mẫu thân vì biểu muội, có phải quá mức hay không? Luôn cảm thấy, không khí phủ Phần Quốc trưởng công chúa có chút quái quái.

Thái Tử Phi thở dài: “Đơn giản là ta không bảo vệ tốt muội, báo ứng cũng gặp luôn rồi.”

Báo ứng? Trưởng Tôn Hi không hiểu ra sao.

“Nếu không phải như thế.” Ngữ khí Thái Tử Phi tự oán tự trách, rất là buồn bực, “Cũng không đến mức trước lúc ta xuất các, chỉ là đi dạo cái hoa viên thôi, đúng lúc lại bị rắn cắn.” Nàng thở dài, “Có thể thấy được ông trời cũng đang trách ta, cũng không chịu nổi.”

Trước khi Thái Tử Phi xuất giá bị rắn cắn?! Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh hãi.

Vậy rốt cuộc nàng phải dưỡng bệnh bao lâu, có ảnh hưởng việc xuất giá hay không? Trước lúc nàng đại hôn, không phải đã gọi nguyên chủ qua mấy ngày hay sao? Thời gian vừa khéo như thế, hình như……, hình như có cái gì liên quan trong đó rồi.