Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 103: Có một thôn trấn



Kỳ thật không có đơn giản như vậy, không chỉ yêu cầu cần hạt giống, còn cả đến lúc nào thì gieo giống Linh Thảo, một ngày phải tưới nước mấy lần, trong nước chứa bao nhiêu linh khí, đều được chú ý đến.

Dựa theo lời nói của sư phụ, làm như vậy mới có thể khiến Linh Thảo lớn lên nhanh chóng, và có hình dáng hoàn hảo.

Cũng may mà ông nội thỉnh thoảng cũng có chăm sóc hoa cỏ, Ninh Khanh Khanh ở bên cạnh cũng xem vài lần, đại khái cũng biết trình tự như thế nào. Nói tóm lại, nàng cũng là người mới vào nghề.

Cho nên nàng cũng không dám trồng nhiều, tránh làm lãng phí hạt giống quý giá, trước cứ tạm làm thí nghiệm đã.

Thông thường mà nói, gieo trồng mười hạt giống, được năm hạt trưởng thành hoàn toàn, coi như là có khả năng.

Sau khi Ninh Khanh Khanh dựa theo ghi chép trong sách để gieo trồng, giai đoạn tiếp theo dùng linh lực nhập vào bên trong linh đàm để từ từtưới nước. Nàng phát hiện, mặc dù đã trở thành quá khứ vài chục năm trước rồi, nhưng mà linh lực sư phụ lưu lại vẫn tồn tại trong linh đàm không hề biến mất. Nàng chỉ cần thêm một chút linh lực nữa, liền đạt tớiyêu cầu cho thời kỳ tưới linh thủy đầu tiên.

Nhưng mà nói thì dễ, còn đối với Ninh Khanh Khanh mới làm lần đầu, cũng bận rộn mất nửa canh giờ mới chuẩn bị cho tốt tất cả.

Sau khi nàng đi ra, cũng không dám nghỉ ngơi mà tiếp tục tu luyện linh lực. Bởi vì gieo trồng Linh Thảo phải hao phí linh lực, nàng lại muốn tranh thủ thời gian thăng cấp, không thể chậm trễ.

Cứ như vậy qua khoảng mười ngày, Ninh Khanh Khanh lại tăng lên một bậc. Có năm vòng linh khí nho nhỏ xoay chung quanh Thất Sắc Liên, xem ra nàng rất thành công.

Đang mừng rỡ, đùi nàng có chút cảm giác nhột nhột, nàng tưởng là Nhục Nhục kéo quần nàng. Nếu đến giờ mà không cho nó ăn thịt, nó sẽ mò ra thúc giục Ninh Khanh Khanh, nghĩ vậy, nàng giơ tay lên mò - mẫm xoa đầu Nhục Nhục.

"Chờ một chút. . . A!"

Không phải là bộ lông mềm mại của Nhục Nhục, mà là cảm giác trơn và lạnh lẽo. Ninh Khanh Khanh nghi hoặc mở mắt, thấy được chính mình đang vuốt ve là ...

Một con Nhện đen Hắc Dạ Tri Chu to bằng bàn tay!

Nàng bị hù dọa nhảy dựng lên, lúc đó Dung Lăng đang cùng tu luyện cũng bừng tỉnh, mắt phượng vừa mở, giơ tay lên thì một cây kim châm bay ra, đâm thủng con Hắc Dạ Tri Chu!

"Làm sao lại có Nhện?" Chưa hết hoảng sợ, Ninh Khanh Khanh nhìn ra ngoài cửa hang động, thấy còn có vài con Hắc Dạ Tri Chu đang từ từ bò vào trong.

"Thu dọn đồ nhanh, chạy mau!" Dung Lăng nhanh chóng gói đồ đạc của hai người treo trên giường, Ninh Khanh Khanh liền chụp cái hộp sắt đựng Nhục Nhục, vừa chạy vừa hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngòi châm của Ong ăn nhện mặc dù có tác dụng uy hiếp Hắc Dạ Tri Chu. Nhưng mà hiện tại đã trải qua nửa tháng, khí tức bị yếu đi.Hắc Dạ Tri Chu nhiều ngày như vậy không thể trở về nên rốt cuộc không nhịn được, chúng phái đi mấy con nhện đến dò xét tình huống bên trong động."

Vào lúc Dung Lăng cùng Ninh Khanh Khanh rời động, trên người cũng trang bị hai ba chiếc ngòi châm của ong ăn nhện . Hơn nữa bọn họ vừa vặn chọn đúng lúc xế chiều gần xẩm tối để đi ra ngoài . Đám Nhện đen Hắc Dạ Tri Chu không thích ban ngày, đều lánh ở chỗ khác, cho nên không biết hai người trốn ở trong hang ổ của chính mình.

Trước mắt còn có mấy con Hắc Dạ Tri Chu ở lại đã thấy được hai người, nhất định là phải tranh thủ chúng kịp thông báo cho cả đàn nhện, mà lập tức rời đi.

Bằng không đối mặt với cả đàn Hắc Dạ Tri Chu đông đúc đó, thật đúng là đau đầu!

Chạy một mạch ra cửa động, hai người giết toàn bộ số Hắc Dạ Tri Chu đã vào trong hang. Lúc ra đến cửa hang động, bởi vì bên ngoài vẫn là ban ngày, cho nên cũng không có bao nhiêu con.

Hai người cùng nhau vừa chạy vừa giết, mấy chục con Hắc Dạ Tri Chu đều được giải quyết toàn bộ.

Rốt cuộc sau khi yên ổn trở lại, hai người phát hiện, bọn họ chạy đi, tựa hồ đã đến bờ bên kia của Cực Quang Sâm Lâm, phía trước là một cái trấn nhỏ.