Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 93: Yêu sớm [2]



Tề Bân vẫn đang lên mặt bị Tiêu Dật mắng hai câu, ở trong lòng Tề Bân, Tiêu Dật khác Tần Mộc, tuy rằng luôn cùng Tần Mộc đánh nhau, nhưng mà ở sâu bên trong nội tâm, Tề Bân cảm thấy Tần Mộc cùng mình vẫn có chút giống nhau, nhưng mà Tiêu Dật lại không giống, cũng không phải bởi vì nó xinh đẹp đến kỳ cục, còn có một loại cảm giác nói không nên lời, làm cho Tề Bân luôn cảm thấy Tiêu Dật cùng mọi người cũng không giống nhau, có loại khí chất độc đáo, cho nên mặc dù đánh nhau, Tề Bân cũng chưa từng đụng vào Tiêu Dật.

Cho nên lúc này, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tiêu Dật, Tề Bân không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, hai ba cái đóng video lại, sau đó giấu ipad ra phía sau. Nhóm học sinh vốn dĩ đang xúm lại cùng nhau ai cũng đều sờ sờ mũi, âm thầm chạy trốn. Dáng vẻ Tần Mộc như đã làm sai chuyện, cúi đầu vụng trộm nhìn Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng không thèm liếc mắt nhìn tới hắn một cái, xoay người vào phòng:“Tiểu Thần, ta đem món ngon cho ngươi, ngươi theo ta vào lấy.”

“Được.” Tiêu thần đi theo phía sau Tiêu Dật, trên đường còn quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, ánh mắt có chút đắc ý, cằm còn cố ý nâng nâng, làm Tần Mộc tức giận không nhẹ.

Từ Văn Khiêm luôn luôn ở bên cạnh thấy mọi người đi hết, lúc này mới hừ một tiếng, lạnh lùng mở miệng:“Ngay cả cái này cậu cũng chưa xem qua?”

Mặt Tần Mộc đỏ lên, nhìn Từ Văn Khiêm, thành thành thật thật lắc lắc đầu, loại chuyện này sao hắn có thể xem! Tuy không rõ rốt cuộc là đang làm cái gì, nhưng mà trong tiềm thức vẫn mơ hồ có chút hiểu được, đó là chuyện mà người lớn làm đi.

Từ Văn Khiêm không thèm nhắc lại, xoay người đi vào trong phòng, một lát sau lại đi ra, đưa một thứ tương tự tới trước mặt Tần Mộc:“Cầm từ từ xem.”

Tần Mộc cầm lấy, là một cái ipad màu đen.

“Trong đó có một tập tin tên ‘Tài liệu công ty’, bên trong đều là thứ cậu muốn xem.” Giọng Từ Văn Khiêm vẫn lạnh lùng như cũ.

Tần Mộc nhịn không được nhỏ giọng cãi lại một câu:“Tôi không muốn xem cái này.”

Từ Văn Khiêm cúi đầu nhìn thấy móng vuốt đang cầm chặt cái ipad, lông mày nhíu nhíu, chỉ làm bộ như không có nghe được những lời này, xoay người đi vào phòng ngủ, lần này đi chính là phòng ngủ Tần Mộc, xem ra là tính bắt Tiêu Thần trở về, hắn thật không rõ, ngày thường Tiêu Thần ở Từ gia muốn ăn cái gì mà không có? Sao mỗi lần đều trông mong thứ Tiêu Dật đưa! Còn không biết có phải tên kia đưa những thứ mình chán ghét không ăn cho hắn hay không.

Trong phòng ngủ, trong tay Tiêu Thần cầm theo một túi to, bên trong có không ít đồ ăn vặt, Tiêu Dật vẫn còn đang bỏ vào, miệng nói món này hương vị thế nào, Tiêu Thần ngốc ngốc cười, đáp lời, trong lòng lại suy nghĩ, Từ Văn Khiêm thật sự là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, sao tiểu chủ tử có thể đưa món ngài ấy không ăn cho mình, rõ ràng đều là món mà tiểu chủ tử cảm thấy ăn ngon!

Tần Mộc nhìn ipad trong tay, do dự một hồi lâu, lúc này mới cọ cọ cọ đến cửa phòng ngủ, lắp bắp nhìn Tiêu Dật, thẳng đến khi Từ Văn Khiêm nghiêm mặt đem Tiêu Thần đi, lúc này Tiêu Dật mới liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, dáng vẻ Tần Mộc nghiêm túc tỏ ý hối lỗi. Tiêu Dật hừ một tiếng xoay người đi đến trước tủ lạnh, cầm một cây kem bẻ thành hai nửa, chính mình ăn một nửa, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như con chó nhỏ của Tần Mộc, trong lòng thở dài, đưa một nửa qua, Tần Mộc lập tức cầm lấy, khuôn mặt cười thành một đóa hoa.

“Thói quen không biết lễ nghi của ngươi khi nào thì có thể sửa! Ban ngày ban mặt, nhiều người như vậy, ngươi thế mà cũng đi qua xem đông cung sống! Muốn xem cũng phải đóng cửa lại xem mới đúng!” Tiêu Dật đóng cửa lại, bắt đầu nghiêm mặt dạy dỗ.

“Đã biết.” Tần Mộc rụt lui đầu, nhỏ giọng hỏi:“Cái gì là đông cung sống?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên:“Thứ ngươi vừa mới xem không phải sao!”

“Trước kia em từng xem qua?” Tần Mộc cầm lấy tay Tiêu Dật vội vàng hỏi, hai người bọn họ vẫn luôn cùng một chỗ, sao Tiêu Dật có thể xem thứ này sau lưng hắn! Quan trọng nhất là, xem rồi thế mà không nói với hắn!

Tiêu Dật nhíu mày:“Xem trước khi tới nơi này, trong thư phòng của phụ hoàng có thiệt nhiều.”

Lúc này Tần Mộc mới nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ chỉ ipad trên bàn, cẩn thận hỏi:“Tiểu Dật, đây là Từ Văn Khiêm vừa mới đưa cho anh, em muốn xem hay không?”

“Xem cái gì?” Tiêu Dật khó hiểu.

Tần Mộc có chút nhăn nhó:“Chính là cái của Tề Bân, Từ Văn Khiêm nói hắn cũng có.”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, lúc này mới mở miệng:“Tắm rửa trước, lên giuờng xem.”

“Được!” Tần Mộc lập tức nở nụ cười.

Lúc giáo viên vào xem xét, hai đứa nhỏ đã tắm thơm ngào ngạt, giáo viên không chút nào keo kiệt khen ngợi bọn họ vài câu, sau đó sửa sang lại phòng tắm một chút, lấy quần áo bọn họ vừa thay đi, lại chỉnh lại điều hòa, nói ngủ ngon với hai đứa nhỏ, lúc này mới rời khỏi.

Chờ giáo viên đi, Tần Mộc lập tức ngồi dậy, lấy cái ipad từ dưới gối đầu ra, thành thạo khởi động máy, chọn thư mục kia, bên trong thế mà có rất nhiều video, đầu Tần Mộc cùng Tiêu Dật chụm vào cùng nhau, nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một cái tên có vẻ tương đối thú vị.

Video được mở ra, âm thanh dần dần vang lên, hai đứa nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình nhỏ kia, nghe nhìn một hồi, hai khuôn mặt trắng mềm nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, ánh mắt càng mở càng tròn, cái miệng nhỏ nhắn càng mở càng lớn.

Âm nhạc tắt đã lâu, hai đứa nhỏ vẫn còn sững sờ hình như chưa lấy lại tinh thần, lại qua một hồi lâu, Tần Mộc mới trừng mắt nhìn, đem ipad nhét xuống dưới gối đầu, Tiêu Dật cũng trừng mắt nhìn, nhìn Tần Mộc.

“Không còn sớm, chúng ta ngủ đi.” Tần Mộc đề nghị.

Tiêu Dật gật gật đầu:“Được.”

Theo thường lệ, Tần Mộc giơ tay ôm lấy Tiêu Dật, hôn một ngụm, phút cuối cùng, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc nãy, không tự chủ được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tiêu Dật, mềm mềm, hương vị nhàn nhạt, Tần Mộc ngừng lại một chút, há mồm nhẹ nhàng cắn một ngụm, lại bị Tiêu Dật đỏ mặt đẩy ra:“Ngươi cắn ta làm cái gì!”

Tần Mộc làm chuyện đuối lý, lập tức đỏ mặt mặc cho Tiêu Dật cũng đang đỏ mặt dạy dỗ, một lát sau, hai đứa nhỏ mới ôm nhau ngủ. Vì thế buổi tối hôm nay, đương nhiên Tần Mộc lại nằm mơ ……

Buổi sáng lúc Tần Mộc tỉnh dậy, phát hiện mình lại bệnh di tinh, chỉ là lần này, nhớ tới tình hình trong mộng, Tần Mộc có chút ngượng ngùng, hắn cẩn thận bò xuống giường, nhanh chóng cầm quần lót vọt vào trong phòng tắm đổi, lúc này mới chạy về phòng gọi Tiêu Dật rời giường.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, Tần Mộc cùng Tiêu Dật nghe được trong phòng ngủ Tề Bân đối diện có tiếng nói chuyện.

“Cậu! Rõ ràng cậu nói đây là tặng cho con, sao có thể lại cầm đi! Nói chuyện không giữ lời không phải đàn ông!” Đây là tiếng Tề Bân.

Một tiếng nói khác là giọng đàn ông dịu dàng;”Bân Bân, hôm qua con đã lấy nhầm rồi, cậu đưa cho con là cái trong phòng ngủ con, đây là của cậu.”

“Con mặc kệ! Cậu cũng không có cầm đến, sao con có thể biết cậu có gạt con không!”

“Cậu khi nào đã lừa gạt con? Hơn nữa, con rõ ràng đã đồng ý với cậu, không thể đem cái này đến trường học, sao lại vụng trộm cầm đến đây?”

Trong phòng yên lặng lại, lại một lát sau, một người đàn ông đi ra từ phòng ngủ Tề Bân, Tiêu Dật cùng Tần Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra người này, là cậu Tề Bân, Tần Mộc ngọt ngào chào chú, người nọ cười sờ sờ đầu Tần Mộc, mà Tề Bân phía sau hắn, vẫn còn đang thở phì phì. Tiêu Dật mím môi, âm thầm đoán nhất định là ipad của hắn bị cậu lấy đi rồi, cho nên nói hắn thật sự rất bổn! Thứ này sao có thể lấy ra khoe, vụng trộm xem không phải sẽ không bị phát hiện sao?

Qua chuyện ngày hôm qua, quan hệ của Tần Mộc cùng Tề Bân hình như lại hòa bình, vì thế ngày hôm nay bọn họ vẫn chung sống hoà bình.

Bọn nhỏ vừa học xong, giáo viên liền tuyên bố một chuyện vui vẻ, cuối tuần trường học tổ chức du lịch mùa thu! Du lịch mùa thu là chuyện rất vui vẻ với bọn nhỏ, nhưng tập thể cũng có thể đi ra ngoài thông khí!

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ trường học đều tràn đầy không khí vui vẻ, bọn nhỏ thảo luận không biết mệt trước khi du lịch phải chuẩn bị món ngon nào mang đi ra ngoài, bởi vì sẽ có nấu cơm dã ngoại, cho nên còn phải cầm theo chén nhỏ, chuyện này thật đúng là chuyện rất đáng chờ mong! Ngay cả Tề Bân bị lấy ipad đi cũng dần dần trở nên vui vẻ, vẻ mặt hưng phấn mà gia nhập nhóm người thảo luận.

Một tuần trôi qua thật sự nhanh, ngày du lịch đó, cổng trường học có một hàng dài xe buýt, thế mà cũng làm bọn nhỏ mừng rỡ. Địa điểm du lịch lần này là ở trong một cái sơn cốc, phong cảnh không tệ, còn có một cái hồ nhỏ, có thể cho bọn nhỏ thể nghiệm thiên nhiên, lại không đến mức quá nguy hiểm.

Lúc lên xe, đã xảy ra một ít tranh cãi nhỏ, Tiêu Thần ỷ vào động tác nhanh, chiếm chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Dật trước, làm Tần Mộc tức giận đến thổi râu trừng mắt, mà Tiêu Thần là ai, hoàn toàn miễn dịch với loại tấn công bằng ánh mắt này, Tần Mộc thở phì phì quay đầu đi tìm Từ Văn Khiêm, muốn hỏi hắn làm thế nào! Sau đó Từ Văn Khiêm nghiêm mặt đem Tiêu Thần đến một bên, Tiêu Dật nhìn Tiêu Thần hình như cũng không có cảm thấy chán ghét, cũng chỉ nhếch môi không nói chuyện, dù sao nếu Tiêu Thần không vui, hoàn toàn có thể một chiêu đẩy Từ Văn Khiêm ra, không ngồi cùng hắn. Tần Mộc vừa ngồi xuống chỗ ngồi, vừa nhìn về phía Tiêu Thần nhăn mặt, Tiêu Thần suýt nữa nhịn không được cầm đồ ăn vặt làm ám khí phóng lên đầu Tần Mộc.

Một chiếc xe buýt mang theo tiếng cười nói vui vẻ, nhẹ nhàng đi về phía trước, đến trạm cuối, các giáo viên vẫn đứng ở giữa xe buýt, ngăn cản bọn nhỏ xuống xe, lại tỉ mỉ nghiêm túc dặn dò một loạt điều cần phải chú ý, sau đó kiểm tra mỗi người bọn nhỏ có mang theo đủ đồ dùng hay không sau đó chia cho bọn nhỏ khăn quàng, chẳng qua màu sắc không phải màu đỏ. Mà là nhiều màu sắc, mỗi lớp đều có một màu, như vậy tiện cho các giáo viên quản lí học sinh mình.

Tâm tư bọn nhỏ đã sớm bay đến bên ngoài cao giọng trả lời giáo viên, cuối cùng sau khi được giáo viên gật đầu, hoan hô lao xuống xe, giống như chim chóc trong rừng, líu ríu nơi nơi bay lượn.

Tần Mộc cùng Tiêu Dật bởi vì nguyên nhân quay phim, thường xuyên đi khắp nước, cho nên lúc này cũng không phải rất hưng phấn, cầm tay đi chung quanh, bỗng nhiên nghe được một tiếng la lên:“Tiêu Dật, Tần Mộc!”

Theo tuổi tác tăng lên, bạn học Hứa Phúc Khang từ quả cầu nhỏ tròn vo biến thành quả cầu lớn tròn vo vui vẻ chạy lại đây. Lúc trước bởi vì bị kích thích, Tần Mộc cùng Tiêu Dật một lòng một dạ nghiên cứu sách giáo khoa, lại quên người bạn này, Hứa Phúc Khang được chia ở lớp 8, cách bọn họ hai tầng, từ lúc khai giảng đến nay còn không có gặp đâu, cho nên lúc này thấy được, cũng rất vui vẻ:“Khang Khang, đã lâu không gặp cậu.”

“Đúng vậy, chúng ta không chung một lớp, rất đáng tiếc.”

Tần Mộc vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi nói:“Dù sao chúng ta vẫn còn học chung một trường, sau này cùng nhau chơi là được rồi.”

Hứa Phúc Khang gật mạnh đầu, cười rất thỏa mãn. Tần Mộc cùng Tiêu Dật thấy thế cũng cười vui vẻ. Ba người vừa nói vừa đi, vô thức đã đi tới hồ nhỏ.

“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người quay đầu, chỉ thấy một cô gái đang ở trong hồ vùng vẫy, cũng không biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra, chỉ trong chốc lát, thế mà lại rơi vào trong hồ!

Tiêu Thần chuyển chân, định đi qua cứu người, bị Từ Văn Khiêm giữ chặt:“Cậu muốn làm thôi? Trước mặt mọi người biểu diễn thủy thượng phiêu?” Ngay lúc Tiêu Thần sửng sốt, Tần Mộc đã nhanh chân chạy tới hồ, Tiêu Dật cũng đi theo, lại ở bị Hứa Phúc Khang kéo lại, hắn vừa mới nghe được Tần Mộc nói đừng cho Tiêu Dật vào nước.