Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 5: Giáo huấn học trưởng



Edit: Mộc ĐầuBeta: SakuraMặc đồng phục màu đen đẹp đẽ, tóc vẫn tùy ý phiêu tán sau vai, bướcđi trên con đường đầy bóng râm trong sân trường, khí tức tinh khiếttuyệt mỹ toàn thân gần như khiến người bên đường đều phải dừng mắt nhìn, cho dù đã nhìn qua không ít lần.

“Ê!! Hi! Chờ tớ một chút ! Làm gì đi nhanh vậy!” Một tiếng oán giận,liền thấy một cô bé cũng mặc đồng phục màu đen chạy đến, đến khi tới bên cạnh cô bé kia, mới nói tiếp, “Đến muộn cũng sẽ không sao đâu, hơn nữathực lực của hai đứa mình căn bản là năm 1 không thể so được, học cũngkhông có tác dụng !”

Không sai, cô gái này chính là Lạc Nguyệt, mà người bên cạnh cô bé chính là Mặc Hi.

Nghe thấy những lời này, Mặc Hi cười cười, đối với Lạc Nguyệt, Mặc Hi cũng đoán được bối cảnh của cô bé tuyệt đối không nhỏ, ở tuổi này mà đã có thể có Băng Viêm Thiên Hạc và năng lực cá thể như vậy đều nói rõrằng cô bé đã được trải qua sự giáo dục và huấn luyện nghiêm túc, nhưngMặc Hi lại hoàn toàn là tự mình lĩnh ngộ, cho dù trong phòng huấn luyệndưới lòng đất xem không ít sách, nhưng những cuốn sách này dù sao cũngkhông phải toàn diện. Hơn nữa chung quy là không được đào tạo chuyênnghiệp.

Dựa theo quy củ của “Andara”, tân sinh báo danh lúc đầu bất luận năng lực của anh giỏi bao nhiêu đều chỉ có thể là học sinh năm 1, đợi quamột năm tới kỳ thi thăng cấp mới có thể tự mình khiêu chiến nhảy lớp.

Cho nên, hiện tại họ nhất định phải học năm 1 trong một năm.

“Nếu tớ nói tớ ngay cả kiến thức cơ bản nhất của năm 1 cũng khôngbiết thì sao?” Bước chân không ngừng, chậm bước trên đường, Mặc Hi tùy ý cười nói.

“Sao có thể được!” Gần như là phản ứng có điều kiện, Lạc Nguyệt buồncười không biết nói gì, nhưng thấy nụ cười không cho là đúng của Mặc Hi, thì không khỏi cứng mặt, “Không, không phải là thật đấy chứ?”

Nói thật, thực lực của Mặc Hi khiến cô bé khó lòng mà tin nổi làthật, thế nhưng, vẻ mặt của Mặc Hi bây giờ cũng không giống nói giỡn,với lại Mặc Hi cũng không phải là một người thích nói dối.

“Ha ha! Đi nhanh chút đi! Đến muộn, phản ánh của thầy giáo sẽ khôngtốt.” Không cho một đáp án rõ ràng, nhưng cũng coi như là ngầm thừanhận, cho nên lúc này Lạc Nguyệt thực sự giật mình, mơ màng đi theo MặcHi.

Nhìn cánh cửa trước mắt, ánh mắt Mặc Hi có chút bất đắc dĩ, thực sựbị Lạc Nguyệt nói trúng rồi, họ thực sự đến muộn, bởi vì dọc đường bịmấy nam sinh quấy rầy, mà Lạc Nguyệt lại tâm huyết dâng trào muốn dạy dỗ bọn họ, không để ý thời gian.

“A ha… Không sao, nghe nói thầy giáo không quan tâm đến việc này.” Lạc Nguyệt gượng cười, mặc dù sắc mặt có chút không xác định.

Thấy cô bé như vậy, Mặc Hi lại không hề tức giận, càng nhiều hơn làbuồn cười và ấm áp, cảnh tượng này cùng quãng thời gian đến trường trước đây, thực sự rất giống với cảnh tượng cô và đám bạn cùng chơi đùa, cười nói, “Đi thôi.”

Lạc Nguyệt thầm thở phào một hơi, cô bé không sợ thầy giáo, mà làkhông muốn Mặc Hi tức giận, biểu hiện lúc này của Mặc Hi khiến cô béhoàn toàn dẹp bỏ lo lắng, vẻ mặt cũng khôi phục lại biểu tình trước đó,cười hì hì gật đầu.

Tay gõ lên cửa vài cái, nhưng không thấy đáp lại, Mặc Hi quay đầunhìn Lạc Nguyệt một cái, dưới ánh mắt khẳng định của cả hai, đưa taytrực tiếp mở cửa.

” Thầy giáo…” Vừa cất tiếng, truyền vào tai là yên lặng vắng vẻ, tiếp đó đến là một tia sáng màu trắng, gần như là lao tới trong nháy mắt,khiến đôi con ngươi của Mặc Hi sâu xuống.

Không ai nhìn thấy Mặc Hi ra tay thế nào, chỉ thấy tia sáng màu trắng kia đột nhiên cứ như vậy bị đánh bay sang một bên tường, để lại một dấu ấn màu trắng. Ấy vậy mà bị cố định luôn trên vách tường.

“…” Một trận hít khí, cũng có tiếng kinh hô nho nhỏ, nhưng không ai dám lên tiếng.

Mà lúc này, Mặc Hi cũng vừa nhìn về hướng người đàn ông ném ra viênphấn, tốc độ và lực đạo của viên phấn không hề lưu tình chút nào, nóikhông ngoa, nếu vừa rồi không phải Mặc Hi mà là người bình thường nóikhông chừng đã bị đập chết, còn đối với học sinh năm 1 có cường độ cơthể cấp 10 mà nói, không có phòng ngự bị đập trúng cũng sẽ bị thương.

Nghiêm khắc, tàn nhẫn.

Người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám, Mặc Hi kết luận trong lòng.

“Thật xấu hổ, chúng em đến trễ.” Mặc Hi hơi cúi đầu, bình tĩnh nói.Không có sợ hãi cũng không giải thích gì nhiều, trong giọng nói bìnhthản thanh lương còn có chân thành.

Người đàn ông nhìn hai người trước mặt, lời nói của Mặc Hi khiếnkhuôn mặt lạnh lùng của hắn thoáng thả lỏng, ánh mắt cuối cùng dừng lạitrên người cô, hai người Mặc Hi và Lạc Nguyệt thì hắn có biết, dù saothì họ lại là hai võ giả xuất sắc nhất đợt này, nhưng nếu bởi vì chuyệnnày mà kiêu ngạo, hắn cũng sẽ không thiên vị chút nào, nhất là đối vớiquý tộc, giọng nói cũng mang cùng một cảm giác như những người khác,nghiêm túc mà lạnh lùng, “Em không định giải thích một chút.”

” Không, trễ chính là trễ, bất kỳ lý do gì đều không thay đổi được sự thật này.” Kinh nghiệm đi học trước đây cho cô biết, càng giải thíchthì càng xui xẻo, nhất là đối diện với thầy giáo như thế này.

Lạc Nguyệt vừa định nói gì đó, thì bị Mặc Hi ngầm ngăn lại.

Động tác cười đùa của họ, người kia đương nhiên là để ý thấy, thếnhưng chất giọng không cao không thấp và nội dung câu trả lời đích thựclà khiến hắn thoả mãn không ít, đương nhiên, chỉ là thoả mãn, “Đi rangoài, mang nặng 3 lần đến thao trường chạy 20 vòng, phải hoàn thànhtrong vòng 2 tiếng, trong thời gian đó không được phép nghỉ ngơi.”

Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của số lượng học sinh trong phòng không nhiều dạng gì cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là nhìn người đàn ông kiakính nể và cảm thán.

Âu ác ma quả nhiên là độc ác như thế a!!

Cái gọi là “Âu ác ma” là biệt danh học sinh năm 1 đặt cho người đànông trước mặt này, tên đầy đủ của người nọ gọi là Âu Cuồng, chỉ vì hắnnghiêm khắc và tàn nhẫn, mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh đến lớp của hắnthì nhất định phải toàn bộ nghe theo hắn, nếu không thì đừng đến, bằngkhông phạm đến quyền uy của hắn thì chỉ có anh xui xẻo, bất kể anh làbình dân hay quý tộc.

Mà Mặc Hi và Lạc Nguyệt rất xui xẻo ngay ngày đầu tiên liền gặp hắn, còn trong lúc hắn lên lớp mà đến muộn.

“Vâng.” Mặc Hi bình thản trả lời, rồi kéo Lạc Nguyệt đang cúi đầu thân thể có chút run rẩy ra ngoài.

Rất nhiều người đồng tình với hai người họ, bất luận nói thế nào, thì hình phạt của Âu Cuồng vẫn có chút quá nặng, hơn nữa còn là hai cô bé,càng hơn nữa, hai cô bé này trong quãng thời gian này còn được lên trên“Danh sách mỹ nhân Andara” cập nhật mới nhất. Còn đều được xếp hạngtrong 20 cái tên đầu bảng, Mặc Hi và Phong Giản Tuyết được đặt song song ở vị trí đầu tiên, mặc dù tranh cãi trong này vẫn còn đang liên tụctiếp diễn.

Học đường a! Quả nhiên là toàn thích những chuyện bát quái.

Sau một tiếng đóng cửa “lạch cạch”, hai người Mặc Hi bị cả lớp thương hại lại có vẻ mặt hoàn toàn khác.

Có lẽ là sắc mặt Mặc Hi không có nhiều thay đổi, nhưng Lạc Nguyệt vừa nãy còn đang cúi đầu cũng đã ngẩng mặt lên, nét mặt không phải là oanức, sợ hãi mà mọi người vẫn nghĩ. Hoàn toàn tương phản, vẻ mặt tuyệtnhiên là hưng phấn và vui mừng, vừa rồi run rẩy cũng chỉ bởi vì vui vẻ,chỉ vì để không bị đám người Âu Cuồng phát hiện mà nhịn xuống không được mới phải cúi đầu.

“Oh yeah! Hai tiếng! Ha ha! Đi thôi, đi nhận hình phạt thôi!!” Khôngsai, có lẽ hình phạt như vậy đối với không ít học sinh năm 1 mà nói đềulà nghiêm trọng, thế nhưng đối với hai người Lạc Nguyệt và Mặc Hi thìcũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, không phải chỉ là thêm chút vậtnặng, lại bảo trì tốc độ rồi chạy bộ không ngừng một chút thôi sao? Còncó thể nói chuyện phiếm nữa! Những hai tiếng chơi đùa a!

” Xì.” Mặc Hi vốn không có cảm giác gì vừa nghe thấy lời nói và dángvẻ hưng phấn của Lạc Nguyệt cũng không khỏi phì cười, nét mặt cũng hiệnlên chút vui sướng rõ rệt, cười nói, “Nói lớn như vậy, sẽ bị thầy giáobên trong nghe thấy đó!”

Ở chung với Lạc Nguyệt thực sự khiến Mặc Hi sôi nổi không ít, bởi vìsức sống từ cô bé tỏa ra tứ phía, không khỏi ảnh hưởng đến người khác,cũng khiến cho Mặc Hi cách xa cuộc sống học đường đã lâu dần dâng lênvài hoài niệm và thoải mái.

Đây là mị lực nhân cách của Lạc Nguyệt đi.

“Í da! Còn vậy nữa? Đi mau!!” Lạc Nguyệt khoa trương hô to một tiếng, rõ ràng nghe ra Mặc Hi cố ý trêu chọc, kéo tay Mặc Hi lập tức chạy rangoài, Lạc Nguyệt sung sướng cười lớn trên hành lang, “Ha ha! Đi thôi!Đi nhận trang bị trọng lực!! Rồi đi thực thi hình phạt.”

“Ha ha.” Bàn tay để mặc cho Lạc Nguyệt nắm kéo, Mặc Hi cười khẽ, nhẹ nhàng mềm mại, trôi chậm theo cô.

Cuộc sống học đường a, thật ra rất không tồi.

Từng lời một giảng giải những mục cơ bản cần ghi nhớ và chú ý của võgiả, Âu Cuồng đứng trên bục giảng, mắt lạnh nhìn đám trẻ con cấm thanhbên dưới, những đứa trẻ này chín mươi phần trăm đều là bình dân, đám quý tộc kia chỉ cần đến lớp của hắn một lần đều sẽ không đến nữa, bởi vìhắn sẽ không lơ là bất cứ người nào, hơn nữa đối với quý tộc dường nhưcàng nghiêm khắc và lạnh lùng hơn, cho nên đại đa số những đứa trẻ quýtộc đều sẽ không đến.

Nhìn những đứa trẻ đang chăm chú học tập, sắc mặt Âu Cuồng ôn hòa đikhông ít, đối với những đứa trẻ tự dựa vào cố gắng của chính mình, hắnvẫn thích hơn, bởi vì bản thân hắn vốn chính là một phần trong số đó,cũng bởi vì điều này, dựa vào tu vi Võ sư của hắn vẫn tự xin đảm nhiệmlàm giáo sư năm 1 như cũ, tâm lý của hắn và phần lớn võ giả đều giốngnhau, không mong muốn cứ luôn bị dị năng giả áp chế, biết giáo dục buổiđầu quan trọng thế nào, mới có thể nghiêm khắc như thế, có lẽ đây chínhlà cái gọi là nghiêm sư, kỳ thực chỉ vì học sinh mà thôi.

Chuyển mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hai người y theo lời củahắn, đến tận bây giờ vẫn chưa hề nghỉ ngơi mà chạy trong thao trường.Quả nhiên, cả hắn cũng không thể không thừa nhận hai đứa trẻ này, tuyệtđối đều là thiên tài, không đúng, không phân biệt có là thiên tài hay là người bình thường, bất luận thiên phú thế nào, vẫn cần phải nỗ lực.

Cho dù thiên phú chiến đấu thực sự cường đại, cũng vẫn có thể phải dùng nỗ lực đi tới.

” Được rồi, bây giờ tất cả mọi người theo tôi đến thao trường thựchành.” Ném ra một câu nói, Âu Cuồng lập tức bỏ phấn xuống, đi ra ngoài.

Theo từng tiếng kéo ghế, tất cả học sinh đều không tiếng động theo sau hắn.

Trong thao trường, hai người Mặc Hi và Lạc Nguyệt vừa nói vừa cười mà chạy, thậm chí Lạc Nguyệt còn có thể làm một vài động tác khoa trươngkhôi hài, làm cho Mặc Hi cười liên tục.

Những người khác đang chơi đùa huấn luyện trong thao trường cũng chú ý đến hai người, mặt trời rực rỡ chiếu xuống hai người đẹp đang vui cườimiễn là một nam sinh thì đều sẽ không khỏi chú ý vài lần, mặc dù haingười đẹp này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng tiếng cười trongtrẻo rộn ràng dường như cũng hóa giải uể oải và phiền muộn của không ítngười.

“Nè, hai tiểu học muội, lại gặp nhau!” Một giọng nói không đúng lúcvang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, liền thấy một thiếu niên chừng mười sáu tuổi đứng trước mặt Mặc Hi và Lạc Nguyệt, khuôn mặt xem nhưđẹp trai kia lúc này có một vết xanh tím rõ ràng, nhìn huy hiệu ba chiếc lá trước ngực bộ đồng phục màu đen giúp mọi người ở đây biết được đó là một học sinh năm 3. Lúc này sắc mặt của hắn không hề thân thiết nhưtrong giọng điệu, hơn nữa phía sau còn đem theo mười mấy người, nhìn huy hiệu trên ngực, đều là học sinh năm 2, năm 3.

“Ha ha, đúng vậy! Thiếu chút nữa không nhận ra nha, học trưởng ~~!”Tốc độ chạy bộ của Lạc Nguyệt cũng không dừng lại, chỉ dậm chân tại chỗ, nhìn thiếu niên, tiếng học trưởng cuối câu còn rõ ràng kéo dài âmthanh, đôi mắt lướt qua vết bầm trên mặt hắn, mang theo giễu cợt cùngvới thâm ý.

Thiếu niên bị ánh mắt của cô bé nhìn, vết thương trên mặt dường nhưphát đau, sắc mặt càng thêm xấu hổ, cắn răng nói, “Học muội có thể nhớrõ thực khiến học trưởng anh đây hài lòng a! Vậy thì bây giờ đến tínhtoán nợ nần một chút đi.”

“Nợ nần? Nợ nần gì?” Lạc Nguyệt rõ là đang giả ngu, rồi dường như nhớ tới cái gì, cười nói, “A! Tôi nhớ ra rồi, ra là nợ học trưởng bị tôiđánh thành đầu heo sao? Í da, nếu học trưởng không nhắc nhở, học muộiđúng là thật sự quên khuấy đi mất.”

Con bé này… Còn thích đùa giỡn như vậy, việc này rõ ràng là muốn chọc giận hắn a.

Mặc Hi ở một bên không nói một câu, sắc mặt từ đầu đến cuối đều trànđầy ý cười, chỉ là ngay lúc thiếu niên xuất hiện, nụ cười kia cũng hạnhiệt xuống, trong dịu dàng mang theo cảm giác khiến cho người ta khôngtự chủ nảy sinh một loại ý muốn đến gần rồi lại khó có thể tiếp cận rõràng, cũng là nụ cười trước sau như một của cô.

Thiếu niên này, chính là đầu sỏ khiến hai người Mặc Hi bị trễ giờ,chỉ cần từ vết thương trên mặt là có thể rõ ràng nhìn ra kết cục củahắn.

Với lại, người trong thao trường đều không phải đứa ngốc, vừa nghethấy lời nói của Lạc Nguyệt cùng “dấu vết” rõ nét trên mặt thiếu niên là có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Cũng bởi vì biết, nên số người bật cười cũng không ít.

Tiếng cười vọng đến ngay bên tai thiếu niên, khiến sắc mặt hắn đỏlên, đừng nói đến cười, ngay cả giả vờ cũng không còn, khuôn mặt dữ tợnhẳn cười nói, “Đúng vậy! Vậy thì không cần nhiều lời, nếu như niên muộiđã đáp ứng anh, chuyện này có thể coi như chưa phát sinh qua, nếu không… Hừ hừ.”

Cái loại người gì vậy? Thâm ý trong đó không ai không hiểu, có điềuphần lớn những người ở đây đều không nhúc nhích, bởi vì đa phần trongsân trường đều đang bị phạt, hơn nữa đối phương toàn là học sinh năm 2,năm 3, nơi này là sân huấn luyện của năm dưới, cho nên không có nhiềungười năm trên xuất hiện, đương nhiên không nhiều không có nghĩa làkhông có, trong đó cũng có học sinh năm trên đợi được anh hùng cứu mỹnhân, chỉ là bị câu tiếp theo của Lạc Nguyệt ngăn cản.

“Há há, có vẻ đến tận lúc này anh vẫn cứ nói nhảm!” Lạc Nguyệt nhìnánh mắt hèn mọn đang nhìn mình và Mặc Hi của thiếu niên kia thì tronglòng nôn mửa, nụ cười trên mặt cũng xấu xa hẳn lên. Đối với loại ngườinày thì phải càng hung dữ càng độc ác hơn hắn, ánh mắt nhìn quét qua đám người rục rịch muốn động kia, lại một lần nữa cao giọng nói, “Không aiđược phép ra tay, tôi không cần bất kỳ người nào bênh vực, ai mà giúpthì người đó chính là kẻ địch của tôi!”

Quả nhiên, một câu nói này khiến không ít người nghĩ cô bé không biết phải trái, nhưng cũng có người nghĩ cô bé có cá tính, có người nửa nọnửa kia.

Thế nhưng động tác và lời nói tiếp theo của Lạc Nguyệt lại khiến thân thể bọn họ hơi chao đảo một cái, vẻ mặt cười khổ không nổi.

Liền thấy thân thể Lạc Nguyệt vừa chuyển, chính là dáng vẻ đanh đá mà hèn mọn quen thuộc, quàng lên vai Mặc Hi, cười hì hì vô sỉ nói, “Đươngnhiên, lời này không bao gồm Hi nha! Bạn sẽ không bắt một mình tớ đốimặt với nhiều kẻ trung cấp như thế ha! Há há.”

Nếu muốn một mình cô bé phải đối phó với toàn bộ người ở nơi này đúng là có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể được, dù saothì ai mà không biết đám người này chỉ là đống thùng rỗng không nhữngkhông có tu vi mà còn không có kinh nghiệm. Thế nhưng nếu Lạc Nguyệtxuất ra khế ước thú của cô bé, thì tuyệt đối không phải chuyện gì đángnói.

“Biết rồi.” Nụ cười của Mặc Hi có chút cưng chiều, đối với những đứatrẻ quý tộc không biết tốt xấu này, cô cũng sẽ không bận tâm gì, cô bémuốn chơi, thì cứ chơi với cô bé một chút vậy, dù sao cũng là dùng thựclực để nói chuyện. Không thái quá là được rồi.

“Há há, ta biết mà! Chị em tốt!!” Đối với câu trả lời của Mặc Hi LạcNguyệt dường như đã sớm đoán được, ngay lúc lời nói của Mặc Hi vừa buông xuống cô bé liền tiếp lời, rồi xoay người nhìn về phía đám thiếu niênbị chọc tức đến phát run hô lên, “Há há, nếu không thì tại sao lại có bộ dạng này a? Anh nói xem!?”

“Hừ! Cho mặt mũi mà không muốn! Lên! Cho mấy con nhỏ này biết sự lợihại của chúng ta!” Thiếu niên thực sự bị chọc điên, căn bản là không để ý tới quy củ, cũng là bản tính của hắn, hô một tiếng, khai hỏa chiếnđấu!!

Trong nháy mắt, trong tay mười mấy thiếu niên đều dần hiện ra hàoquang màu đỏ thẫm hoặc màu cam nhạt, lẫn các loại công kích dị năng kỳlạ hướng đến Mặc Hi và Lạc Nguyệt, không vì hai người là con gái còn làhọc sinh mới năm 1 mà lưu tình chút nào.

Biến đổi này khiến không ít người đứng quan sát cũng phải kêu lên.

Thế nhưng người trong cuộc lại có vẻ như không hề để ý.

Vẻ mặt Lạc Nguyệt hưng phấn, giống như mèo thấy chuột, ví dụ kiểunày có chút tổn thương người ta, thế nhưng rất có tính hình tượng, hôlên một tiếng, “Hi a! Tính mạng của người ta giao vào tay bạn nha! Phảibảo vệ cho tốt đó! Tớ phải thật sảng khoái một trận! Há há!”

“Ha ha, yên tâm.” Đối với kiểu nói chuyện kỳ quái của Lạc Nguyệt MặcHi cũng đã quen, cho một lời hứa hẹn, khiến Lạc Nguyệt hô từng tiếng,không chút cố kỵ phóng về phía đám “chuột” kia!

Nhìn đấu pháp liều mạng như vậy, Mặc Hi bật cười, cô bé còn thật sựgiao tính mạng cho mình a! Chỉ vì để được đánh cho thoải mái.

Mặc dù không nói gì, thế nhưng Mặc Hi đích thực là hoàn thành lời hứa của mình một cách hoàn mỹ.

Mọi người nhìn Lạc Nguyệt liều mạng xông đến đều cảm thấy không cònlời nào để nói cùng lo lắng, mà trong lúc cô bé đang không ngừng tránhné công kích và đánh trả, thì Mặc Hi lại không hề nhúc nhích, từ lúcthiếu niên bắt đầu khiêu khích đến giờ cô chưa từng đáp lại, cho dù LạcNguyệt đã nói như vậy, nên khiến không ít người nghĩ hình như cô khôngcó bản lĩnh gì, cứ để cho người ta ức hiếp. Mặc dù, khí tức của cô thựcsự không giống loại người có thể bị người khác ức hiếp.

Đột nhiên xuất hiện dị biến, dưới chân Lạc Nguyệt bỗng xuất hiện mộtđầm nước đen đặc, sau đó mặt đất đột nhiên phóng ra những tua dây leomàu xanh kéo bắp chân cô bé, xung quanh tỏa ra chính là lồng năng lượnggiam cầm khiến Lạc Nguyệt thực sự khó mà phản kháng, tứ phía còn có đủloại công kích uy lực nổi bật hướng về phía cô bé. Có thể thấy đám người này cũng không tính là không có bản lĩnh gì, chí ít từ cách phối hợpnày thì biết, chuyện thế này đã làm không ít lần rồi.

“A!” Có người đoán được chuyện xảy ra tiếp theo, là tiếng con gái kêu lên sợ hãi.

Thế nhưng đối mặt với những điều này, Lạc Nguyệt đang bị trói buộcgiữa không trung với hơn mười luồng công kích vây quanh dường như khônghề cảm thấy như vậy, nét mặt vẫn mang theo ý cười như trước, trong ánhmắt nhìn thiếu niên hiện ra vẻ xấu xa và tà ác.

Cũng giống vậy, trên mặt của đám thiếu niên kia cũng là nụ cười tùytiện và ác độc giống cô bé, thiếu niên cười lớn, “Ha ha nếu bây giờ emhối hận thì tôi vẫn có thể khoan hồng độ lượng buông tha em a!”

” Phi! Cút xéo! Chờ tôi đánh cho mẹ anh cũng không nhận ra anh luôn!” Câu trả lời của Lạc Nguyệt càng khiến thiếu niên thêm tức giận.

“Hừ hừ! Được! Được lắm! Tấn công!!” Thiếu niên rống giận, con ngươiđỏ ngầu, nhưng trong nháy mắt liền phải trừng to, như bị thứ gì chặnngang cổ họng, âm thanh ú ớ, “Cái gì!!?”

“Ơ? Con bé kia đâu? Sao không thấy!?” Gần như là cùng một lúc, mộtđứa con trai trong đám đó bởi vì dung mạo của Mặc Hi mà vẫn luôn nhìn cô chằm chằm đột nhiên kinh ngạc hô lên.

Không sai, tại nơi vừa rồi Mặc Hi còn đang đứng lúc này chỉ còn lạibóng dáng cô, mà cảnh tượng nhìn thấy sau đó chính là khiến bọn chúngkhó có thể quên được.

Giữa không trung, công kích xung quanh Lạc Nguyệt đột nhiên hoàn toàn biến mất, sau đó Mặc Hi dần hiện ra trước mặt cô bé, ấy vậy mà lại xuất hiện giữa không trung!!? Bay… Không phải đến cấp sư mới có thể làm được sao!?

Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn người ra, trong đầu nhảy ra vấn đề này!

Mặc Hi thực sự bay sao? Không có! Cô chỉ là trong nháy mắt nhảy lêndùng tĩnh điện tạo lực ma sát trong không khí giúp mình có thể dừng lạitrong không trung một đoạn thời gian, nhưng đừng tưởng nó đơn giản, phải có khả năng khống chế tinh diệu cùng ma sát không ngừng mới có thể làmđược.

Để làm được điều này Mặc Hi phải cực khổ trong một đoạn thời gian,nếu dùng lôi điện thì sẽ tốt hơn, tốc độ nhanh hơn, thời gian dừng lạicũng lâu hơn.

Tay xé một cái, lập tức xé đứt toàn bộ dây leo trên người Lạc Nguyệt, ném xuống mặt đất.

“Bạn thật đúng là không sợ chết.” Xuống đất, Mặc Hi liền thả cô bé ra, giọng điệu có chút giáo huấn.

” Ha ha! Tớ tín nhiệm bạn mà, không phải sao?” Lạc Nguyệt nghe vậy có chút lấy lòng nói, cô bé quả thật là có chơi hơi lố.

” Muốn đánh thì nên nghiêm túc chút, không được coi thường bất kỳ kẻnào.” Lời chỉ dạy đương nhiên phải nói ra, nhưng cũng là lời thật lòng.

Lạc Nguyệt đích thực đã khinh địch cũng không nghiêm túc, nhìn vàokình khí không có tác dụng của cô bé là biết, gật đầu, trên nắm tay phủmột lớp hào quang màu cam, nét mặt cũng mang theo vẻ hưng phấn, hàm ýnghiêm túc.

Thân thể bỗng nhiên động một cái!!

Đám thiếu niên năm 2 bên kia cũng cùng lúc hoàn hồn, đối với sự xuấthiện thần thánh của Mặc Hi vừa rồi mặc dù có kinh nghi rõ ràng, nhưnglúc này không phải là thời gian cho việc đó, toàn bộ hào quang lóe sáng.

Đôi con ngươi Mặc Hi chăm chú nhìn vào tất thảy mọi chuyện trước mắt, đám người kia mặc dù không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, thếnhưng, nhiều người vẫn luôn chiếm ưu thế, Lạc Nguyệt muốn thắng cũngkhông dễ dàng.

” Dừng tay!”

Đương lúc chiến đấu đang một lần nữa khai hỏa, thì một tiếng quátvang lên, không lớn, nhưng trong tai người nào người nấy, trong khôngkhí đều đồng thời dâng lên một luồng áp lực khôn kể, đó là…

Khí thế!

Khí thế của cấp sư!

Đảo mắt nhìn qua, chính là Âu Cuồng dẫn theo mười mấy học sinh đi đến bên này, khuôn mặt lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều run sợ.

Bởi vì danh tiếng của hắn, cũng bởi vì áp lực khí thế phát ra.

“Không chiếu theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, phạt gấp đôi.” Lúc đitới thì cả đám đã đình chỉ thế tiến công, ánh mắt Âu Cuồng lạnh băng đầu tiên là đảo qua Mặc Hi và Lạc Nguyệt, mở miệng nói.

“Dựa vào đâu a!! Là bọn hắn…” Lạc Nguyệt hét lớn, không phải bởi vìhình phạt quá nặng, mà là không thích bị người khác trách phạt vô cớ.

Vẫn chưa nói hết, đã bị Mặc Hi kéo lại, tiếp đó chợt nghe Mặc Hi gậtđầu nói, “Vâng!” Kéo Lạc Nguyệt không tình nguyện đi chạy, lướt qua ÂuCuồng cùng đám thiếu niên năm 2 mà đi.

Trên đường, Mặc Hi thả tay Lạc Nguyệt ra, đồng thời cũng nghe thấyLạc Nguyệt khó chịu phỉ nhổ, “Vốn không phải là lỗi của chúng ta a! Tạisao hết lần này tới lần khác lại phạt chúng ta.”

Mặc dù là nói vậy, nhưng tốc độ chạy cũng không giảm bớt.

Trên mặt Mặc Hi là nụ cười thấu hiểu, nói, “Thầy giáo đang giúp chúng ta.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nguyệt, giải thích tiếp, “Hình phạtthế này đối với chúng ta mà nói căn bản không tính là quá khó khăn, hơnnữa thầy giáo bảo chúng ta rời đi trước tiên, chính là giúp chúng tatránh không để cho bọn họ có cơ hội phản bác và biện giải, nhìn vậythôi, con người thầy giáo này rất bao che khuyết điểm, tớ nghĩ, kế tiếp, chuyện này hoặc là bỏ qua, hoặc là đám người kia gặp xui xẻo.”

“A a a!”

Sau câu cuối cùng của Mặc Hi, truyền vào tai mọi người chính là mộttiếng kêu đau đớn thảm thiết, Lạc Nguyệt cũng nghe thấy, chuyển mắt nhìn qua, liền thấy mặt mày đám thiếu niên trước mặt Âu Cuồng đều là một màu tái nhợt, mà tên cầm đầu còn đang ôm ngực, trên cằm chảy xuống huyếtdịch đỏ tươi!

“Ố ồ! Thật đúng là bị bạn nói trúng rồi a!” Lạc Nguyệt sửng sốt, rấthưng phấn gọi Mặc Hi, sau đó tiếp tục nhìn bóng dáng đám thiếu niên kiarời đi cùng Âu Cuồng còn đứng đó.

Đồng thời cũng nghe được đoạn đối thoại cuối cùng của bọn họ:

” Âu Cuồng! Ông! Ông khinh người quá đáng!! Khụ! Tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!!”

” Nhục mạ thầy giáo. Nhẹ thì giáo dục tư tưởng, nặng thì cấm túc.”

” Ông!!”

” Còn muốn thầy lặp lại lần nữa sao?”

“Hừ! Chờ đó!! Đừng tưởng rằng mình giỏi lắm! Trước mặt gia tộc tôi thì ông chẳng là cái thá gì!!”

“Trong “Andara” chỉ có học viên.”

“…”

Đến tận khi bóng dáng đám thiếu niên dần biến mất khỏi sân trường,khí thế Âu Cuồng tỏa ra cũng lập tức tan biến, sau đó lạnh lùng nói,“Nơi này là chỗ của lớp sơ cấp, những ai từ năm 1 trở lên rời khỏi đi.”

Mặc dù có chút không muốn, nhưng Âu Cuồng đã mở miệng, từng người một cũng chỉ có thể chậm rãi rời đi.

“A a a! Thầy thật ngầu a!! Ngầu ~~!!”

Bầu không khí vốn đang nặng nề liền bị một tiếng hô trong trẻo phávỡ, chỉ thấy hai người Lạc Nguyệt và Mặc Hi đã chạy xong một vòng lướtqua bên cạnh đám người Âu Cuồng, nói lớn, “Thầy!! Em thích thầy rồinha!! Ha ha…!”

Vì lời giải thích của Mặc Hi, khiến ấn tượng của Lạc Nguyệt với ÂuCuồng cũng tăng lên không chỉ một cấp, cô bé vốn là một người thẳngthắn, dám yêu dám hận mà.

Nói xong lời này, người đã lại một lần nữa cùng Mặc Hi tiếp tục chạyvề phía trước, lướt qua đám người Âu Cuồng, nét mặt Mặc Hi tràn đầy ýcười, rất nhẹ nhàng. Lạc Nguyệt vẫn có năng lực khiến người khác khôngnói được lời nào mà thoải mái như vậy.

Tỷ như, bởi vì sự kỳ quặc của cô bé, mà bọn học viên phía trước đềuphải nén lại ý cười, sắc mặt Âu Cuồng cũng cứng đờ, sau đó trong ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng không nói nên lời, gương mặt cũng không tựchủ mà nhu hòa đi không ít.

” Xì!” Không biết là ai không cẩn thận bật cười, tiếp đó là một trận cười vang.

Mà lần này, Âu Cuồng ngoài ý muốn không ngăn cản hay nghiêm phạt bấtkỳ ai. Thật ra bình thường hắn cũng không phải là người tùy tiện phạttrẻ con, lúc nào thả lỏng được thì sẽ thả lỏng. Chỉ là những đứa trẻ này không thể nhận ra thôi.

Mắt nhìn theo hai người đang chạy, ánh mắt Âu Cuồng cuối cùng dừnglại trên người Mặc Hi, thật ra lúc Lạc Nguyệt bị vây khốn hắn đã thấycũng có thể ngăn cản, nhưng ngay lúc hắn muốn lên tiếng, liền để ý thấyMặc Hi di chuyển, sau đó lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến cả hắn cũngphải khiếp sợ.

Cô bé này, có lẽ là một hạt mầm rất tốt.

Kỹ năng mô phỏng bay như thế, không chỉ cần thiên phú và giáo dục tốt là có thể làm được, nỗ lực trong đó tuyệt đối không hề ít, hơn nữa… chỉ một chút thời gian tiếp xúc như vậy, cũng khiến Âu Cuồng rõ ràng cảmnhận được sự lãnh tĩnh và tâm thái không nên có ở một đứa bé trong MặcHi.

Lẽ nào, trong tay mình đã xuất hiện một cường giả, một võ giả khiến kẻ khác khiếp sợ!?

Đột nhiên, trong lòng Âu Cuồng lại hiện ra suy nghĩ như vậy, có chúttự giễu, thế nhưng đôi tay kia cũng không tự chủ được mà kích động khẽrun rẩy.

Mỗi một người đến một độ tuổi nhất định sẽ muốn bản thân sống có giátrị, Âu Cuồng không phải là ngoại lệ, tu vi cao thâm hơn, có thể giúpmột người thọ mệnh kéo dài cũng có thể bảo trì cơ năng thân thể và dungmạo không bị lão hóa, đây cũng là lý do tại sao nhìn thấy rất nhiềungười rõ ràng tuổi tác đã là ông già, mà dáng vẻ vẫn chỉ là trung niênvài chục tuổi.