Ngự Lôi

Quyển 1 - Chương 14: Phương Nặc Nho



Edit: Lina, SakuraBeta: Sakura“Cháu chào Chú Kỳ ạ!” Tiếng nói ngọt ngào vang lên.

Kỳ Phi ngồi ở bên trong quầy thu tiền ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười từ ái với người đến: “Là Mặc Mặc đến à, vẫn chào buổi sáng như thế.”

“Vâng.” Mặc Hi đối với chú Kỳ bên trong quầy thu tiền rất lễ phép gật đầu, cười đáp lại, Kỳ Phi là đàn ông sắp 40 tuổi là ông chủ cửa hàngsách, mà ở một tháng trước, Chu Tiểu Trúc giúp Mặc Hi làm cái túi đựngsách, hàng ngày Mặc Hi đều đến cửa hàng này từ sớm để đọc sách, một đếnhai về cho nên rất quen thuộc mọi người trong cửa hàng.

Mà người trong cửa hàng sách cũng đều rất vui vẻ, đứa bé gái này đáng yêu lại hiểu lễ phép, luôn thấy Mặc Hi nở nụ cười, đương nhiên Kỳ Phicũng như thế.

Sau khi chào Kỳ Phi thì Mặc Hi liền theo thói quen đi đến từng đốngkệ sách để tìm sách đọc, tìm được một quyển gọi là [vật chất luận ]giống như kiểu sách vật lý, sau đó đi tới bên ghế, đứng ở phía trên rồilấy quyển sách đó xuống, ngồi vào chỗ gần cửa sổ, đó là vị trí của MặcHi ngồi mỗi ngày, dựa vào song cửa có ánh mặt trời chiếu rọi, mà songcửa này ở trong cửa sổ rất lớn đặt sát mặt đất cho nên mọi người ở bênngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong

Nhìn quyển sách trong tay, mở từng trang ra, đọc sách trong vòng mộttháng, để Mặc Hi có chút cao hứng và cũng có ít thất vọng, cao hứng ởđây là có nhiều loại giống Trung Quốc, thất vọng là mặc dù có nhiều thứgiống Trung Quốc nhưng bản chất lại khác nhau, ví dụ đợn vị ở đây cũnglà cm, mét, ngàn mét v…v, số đếm cũng là 1,2,3,4, chữ viết là hán tự,vật lý học cũng như thế, nhưng hết lần này tới lần khác rất nhiều tổ hợp khoa học kỹ thuật lại thì hoàn toàn khác nhau, tựa như di động, TV….tamvunguyetlau.com không chỉ khác tên mà ngay cả thành phần cấu tạo đềukhông giống, ở đây phần lớn đều dùng loại năng lượng đặc thù cung ứng,làm cho những tri thức lúc trước của Mặc Hi trở thành vật trang tríkhông hề có tác dụng gì

Vuốt vuốt mắt có chút đau xót, sau đó, một ly sữa bò đưa tới bên cạnh bàn Mặc Hi, Mặc Hi còn không có nhìn đến người liền cười nói “Cám ơnanh Nho.” Ngẩng đầu lên, đúng là người trong dự đoán.

Một thân quần áo lao động màu trắng, dáng người thon dài, búi tóc màu nâu đen mềm mại, con mắt cũng là màu nâu đấy, rất dịu dàng, môi màutrắng nhạt nhẹ nhàng cong lên, làm cho người ta lâm vào cảm giác như tắm gió xuân, là một chàng trai rất đẹp lại ôn nhu, khoảng chừng 16, 17tuổi, lại bày ra bộ dạng già trước tuổi tác, đối với Mặc Hi nhẹ nhàngnói: “Mặc Mặc lại không có ăn điểm tâm ư, như vậy đối với thân thể không tốt nha.” Thanh nhã như gió.

Mặc Hi khả ái cười, có chút hương vị làm nũng, nói: “Không phải còncó anh Nho sao? Mặc Mặc biết chắc anh Nho sẽ cho Mặc Mặc một ly sữa bò, ha ha!”

Phương Nặc Nho nhìn Mặc Hi với ánh mắt dịu dàng kèm theo sủng nịch,theo đó là cái ngữ khí ôn nhu kia có hiên lên một chút vô nại nói: “Nếungày nào đó anh Nho mất đi, Mặc Mặc sẽ làm sao bây giờ đây này?”

“Thì Mặc Mặc cũng chỉ có thể để bụng đói thôi.” Mặc Hi nghiêng đầu, đau khổ nói.

“Thế nên anh Nho không thể đi nha.” Phương Nặc Nho cười nhạt đi. Nhìn cái mặt nhỏ xinh xắn của Mặc Hi, “Mặc Mặc từ từ đọc sách đi, anh Nhophải đi làm việc, thừa dịp sữa bò còn nóng thì nên uống ngay.”

“Vâng! Mặc Mặc biết rõ, anh Nho đi đi.” Mặc Hi liền cười vẫy vẫy tay,rồi cầm ly sữa bò trên bàn uống lên uống.

Phương Nặc Nho cười cười, xoay người đi sửa sang lại sách vở.

Nhìn bóng lưng Phương Nặc Nho, Mặc Hi cười, Phương Nặc Nho này cũnglà một nhân viên làm việc trong cửa hàng sách này, là tại một lần Mặc Hi không với được quyển sách ở trên cao, Phương Nặc Nho xuất hiện, giúp cô cầm xuống, lần thứ nhất gặp mặt của hai người là như vậy, tiếp theo nói chuyện, sau này mỗi ngày Mặc Hi đều đến đây nên hai người liền quenthuộc, tamvunguyetlau.com mà mỗi ngày Phương Nặc Nho đều chuẩn bị mộtly sữa bò cho Mặc Hi, Mặc Hi cũng đã thành thói quen, mà này bên ngoàibên trong có thêm nhiều khách nữ đều là vì Phương Nặc Nho mới tới, aibảo quá đẹp trai làm chi, còn không phải đẹp trai bình thường, hơn nữacòn dịu dàng như vậy, trở thành người mà tất cả khách hàng nữ yêuthích.

Uống sữa bò xong, Phương Nặc Nho cũng đi lại đây lấy ly, đồng thờiđưa cho Mặc Hi một cái khăn mùi soa giấy, Mặc Hi vui thích ha ha nhậnlấy lấy, lau miệng, vứt giấy vào bên trong thùng rác rồi tiếp tục xemsách.

Nói thật, lúc nhân viên làm việc cùng với khách nhân trong cửa hàngđang nhìn Mặc Hi đều sẽ kỳ quái vì cái gì cô thấy đọc được vậy, dườngnhư có thể hiểu, không có khả năng nha, đứa bé mới 7 tuổi có thể xemhiểu mấy chữ này, cho nên chỉ coi là đứa trẻ thấy thú vị khi cầm sách,cũng mặc kệ cô.

Đến buổi trưa, sau khi ánh mặt trời lên cao, chiếu thẳng lên thủytinh, mà Mặc Hi an tĩnh nhìn sách trên bàn, thân hình bị ánh mặt trờichiếu rọi xuống, phát tán ra huỳnh quang, cái mặt nhỏ xinh kia như embé, xinh đẹp đáng yêu có cảm giác không chân thật. Người đi qua đườngđều là không khỏi tròn xoe mắt.

Sau đó, trên đường phố đột nhiên có một trận hoảng loạn, chỉ trên bầu trời có mấy chiếc xe bay cấp tốc bay đến, không đúng, mấy chiếc xe baynày đang đuổi theo một đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi.

Chỉ thấy bé trai kia đang điểu khiển xe nhanh chóng từ trên trời lướt xuống mặt đất rồi nói, “Đã bảo bọn anh là đừng có theo bản thiếu giarồi, bản thiếu gia chơi chán thì sẽ trở về, đuổi theo làm gì!”

Mấy cái xe bay kia cũng theo bé trai từ không trung lướt xuống mặtđất, bên trong truyền tới một giọng nói của đàn ông, “Kỳ thiếu gia! Xinmời ngài về cùng với chúng tôi, bằng không ông chủ sẽ tức giận đó.”

“Cắt! ông già kia sẽ không tức giận thì liên quan gì tới bản thiếugia, hừ hừ, các người đã muốn đuổi theo, đừng có quái bản thiếu gia.”Đứa bé nói, ngay sau đó lóe lên màu lục nhạt sáng rọi, chạy với tốc độnhanh hơn.”Hắc hắc, muốn đuổi theo bản thiếu gia? Không đơn giản nhưvậy.”

Ngay tại lúc đứa bé trai đắc ý, bé trai ngẩng đầu lên thì vẫn thấymấy xe bay dó bám theo cậu, trong lòng cậu rất giận dữ, lập tức bayxuống mặt đất, lại không giảm phanh làm cho mọi người ở dưới mặt đấtkinh hoàng chạy toán loạn, khi mọi người tưởng đứa bé kia sẽ đâm phảimặt đất thì một tay của bé vừa động thì cái xe kia liền quay tròn, nổitrên mặt đất, khóe miệng bé trai kia cong lên, tamvunguyetlau.com nhìnthấy biểu hiện của mấy người này thì cười rất đắc ý, rồi tăng tốc độđịnh chạy trốn, nhưng lúc này đột nhiên bé trai ngẩng mặt lên, thấy MặcHi ngồi ở bên trong song cửa, nhất thời sững sờ.