Ngự Hoàng

Chương 11



Hoàng Thượng và hoàng hậucãi nhau, làm bọn họ nô tài thị nữ hầu hạ cũng không dám tin tưởng.

Hai tháng trước, khi Hoàng Thượng đem hoàng hậu tiếp về cung, cảm tình của vợchồng bọn họ, thật là tốt đến làm mọi người vụng trộm hâm mộ.

Sao lại trong một đêm, sau khi Hoàng Thượng biết hoàng hậu lại có hỉ, từ đókhông bước chân vào Tư Tụ cung nửa bước.

Hai vị hoàng tử bởi vì có nhiều hảo cảm với Tư Đồ Thanh, cho nên sau tiệc tối,liền đến nhà ông ở mấy ngày, đối với chuyện phát sinh trong cung, hoàn toànkhông biết.

Hoàng Phủ Cận vì thế dùng quốc sự để chuốc say chính mình, chỉ cần nghĩ đến áithê từng phản bội hắn, lại mang đứa nhỏ của nam tử khác, trong lòng trăm mốicảm xúc ngổn ngang.

Muốn trị tội nàng, cố tình lại luyến tiếc, vì thế mấy ngày cũng chưa lại đi TưTụ cung nữa.

Hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện hiềm khích, tự nhiên sẽ có một ít ngườirãnh rỗi, đem chuyện này truyền vào trong tai Ngu thái hậu.

Từ lần trước Lai Phúc bị hai vị hoàng tử sai người đánh đòn lại không lấy đượccông đạo, bà vẫn muốn tìm phương thức trả thù.

Nay nghe cái tin tức như thế, lại nghe nói Hoàng Thượng hoài nghi hoàng hậu cómang không phải của hắn, chuyện này đối hoàng thất mà nói, quả thực là vô cùngnhục nhã.

Đúng là cơ hội tốt cho nàng trả thù!

Hôm nay, Dạ Sở Tụ đang ở trong Tư Tụ cung xem sách thuốc như thường, lại nghengười hầu bẩm báo Thái Hậu giá lâm.

Trong lòng nàng căng thẳng, dự đoán được tai họa trước mắt, nhưng như cũ nhanhnhẹn đứng dậy, cung kính nghênh đón, “Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu nươngnương.”

Ngu thái hậu hạ mắt, lạnh lùng cười, vẫn chưa kêu nàng bình thân, “Hoàng hậu,ngươi cũng biết ai gia hôm nay tới đây vì chuyện gì?”

“Thần thiếp ngu dốt.” Trong miệng nói như thế, nhưng Dạ Sở Tụ từ ánh mắt tà mịcùng biểu tình của đối phương không khó nhìn ra, chắc chắn không phải chuyệntốt.

“Ai gia nghe Thái y nói, hoàng hậu bị chẩn ra hỉ mạch, có phải có việc này?”

“Vâng.”

“Ai gia còn nghe nói, hoàng hậu mang không phải giống rồng.”

Mày Dạ Sở Tụ căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng vài phần, nhưng cung kính trả lờinhư trước. “Hôm nay Thái Hậu đến đây đến tột cùng là có chuyện gì, mong rằngThái Hậu nói rõ.”

“Ba.” Ngu thái hậu đột nhiên chụp bàn, “Hoàng hậu, lá gan ngươi thật lớn, thếnhưng cấu kết với nam tử khác sau lưng Hoàng Thượng, nay còn mang nghiệt chủng,Hoàng Thượng sủng ngươi như vậy, mà ngươi lại dùng phương thức này vũ nhục ĐạiDoanh hoàng triều của ta, ngươi cũng biết phạm vào tội tru cửu tộc?”

“Tội của thần thiếp, Hoàng Thượng đều có định đoạt.” Nàng đáp không kiêu ngạokhông siểm nịnh (nhúnnhường, nịnh nọt).

“Hừ, Hoàng Thượng đối với ngươi thất vọng quá mức, đã không muốn nhìn ngươithêm lần nào nữa.” Ngu thái hậu lạnh lùng cười,”Lai Phúc.”

“Nô tài đây ạ.” Đối phương đi tới từng bước, trong tay bưng một cái khay cóbình rượu và chén rượu.

“Ngươi thân là hoàng hậu, lại phản bội Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã truyềnkhẩu dụ, ban thưởng chết. Này chén rượu độc này là Hoàng Thượng ban chongươi... Lai Phúc, hầu hạ hoàng hậu uống xong.”

“Tuân chỉ.” Lai Phúc rót rượu độc đầy chén rượu, sau đó quỳ trước mặt Dạ SởTụ,”Hoàng hậu, thỉnh uống đi ạ.”

Nàng ngoan trừng mắt nhìn Ngu thái hậu, “Thần thiếp không tin đây là HoàngThượng tự mình hạ khẩu dụ (ralệnh).”

“Ngươi tin cũng thế, không tin cũng thế, cho dù Hoàng Thượng sủng ngươi như thếnào, hắn chung quy là Hoàng Thượng, ngươi cho là, hắn có thể dung được ngươicùng nghiệt tử trong bụng ngươi?”

“Đứa nhỏ này là của Hoàng Thượng.”

“Hừ, đều đến bước này, còn nói dối? Lai Phúc, cho hoàng hậu uống đi.”

Lai Phúc sớm hận Dạ Sở Tụ đến nghiến răng, nay đúng là cơ hội tốt để báo thù,hắn có thể nào bỏ qua? Thái Hậu vừa hạ lệnh, hắn lập tức cầm ly rượu độc đưatới trước mặt Dạ Sở Tụ, biểu tình dữ tợn, dùng sức giữ hàm dưới của nàng, cứngrắn buộc nàng đem rượu độc nuốt vào bụng.

“Buông... Buông ra... Ngô ngô...”

“Buông nương ta ra.” Nhưng vào lúc này, chỉ thấy hai đạo bóng dáng màu trắngđột nhiên xông vào, trong đó một người một cước đá bay Lai Phúc, một người kháchung hăng đánh úp về phía Ngu thái hậu.

“Nương... Người tỉnh lại đi.”

Cùng thời gian, trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng Phủ Cận đang cùng Âu Dương Đìnhgiằng co.

Âu Dương Đình ở Doanh quốc lưu lại nhiều ngày, Viêm quốc hoàng đế đã lệnh hắncấp tốc về nước, hôm nay hắn vào cung, chính là hướng Hoàng Phủ Cận chào từbiệt.

Hoàng Phủ Cận cẩn thận đánh giá nam tử thân hoa phục (thân mặc trangphục đẹp, sang trọng), anh khí bức ngườitrước mắt, hắn không phải dân chúng bình thường, mà là Cửu Vương gia cao quý.

Nếu nói tách ra bảy năm, Tụ nhi động tình với một nam tử như vậy, cũng là cóthể hiểu.

Nhưng khi nghĩ đến nàng từng đầu nhập trong lòng nam nhân khác, hắn tránh khôngđược một trận đau lòng. Tuy rằng hắn nói qua, vì được đến tha thứ của nàng, mặckệ nàng dùng phương thức trả thù gì, hắn đều vô điều kiện thừa nhận, nhưng hiệntại lại nhát gan.

Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng là của người khác, hắn không làm saovui vẻ được, cho nên mấy ngày nay hắn không muốn thấy nàng, chỉ sợ thấy, lạimột lời bất hòa, làm ra phán đoán hối hận cả đời.

Đối mặt Âu Dương Đình bái kiến, hắn không thể mất lễ nghi. “Không nghĩ tớingươi lại là Viêm quốc cửu Vương gia.”

“Hoàng Thượng, thần cũng không nghĩ tới công tử ngày đó chính là Doanh quốcthiên tử.” Âu Dương Đình khi ở Dương Châu cà lơ phất phơ (không có đànghoàng), nhưng thuở nhỏ lớn lên trong hoàngtộc, giở giọng tự nhiên không thua kém Hoàng Phủ Cận.

Hắn lạnh lùng cười, “Trên thế giới chuyện ngươi không biết chỉ sợ không chỉ cómột chuyện này.”

Hắn muốn nói nay Tụ nhi có thai, nhưng thai nhi trong bụng nàng cũng là máu mủcủa ngươi.

Hắn bội phục chính mình còn có thể tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, cùng tìnhđịch nói chuyện phiếm.

“Hoàng Thượng, thứ (thathứ) thần nói thẳng, ngày đó thần điDương Châu tìm Bạch U Nhiên, quả thật là hạ quyết định quyết tâm muốn lấy nànglàm vợ, khi thần nhìn đến ngài đứng ở bên cạnh nàng, nàng còn nói ra ngài chínhlà thân sinh phụ thân của Huyền Duật và Huyền Li, thần liền biết mình không cóhy vọng. Ngày ấy ở Dương Châu, lần cuối cùng thần cùng nàng đánh cờ, khi thuanàng ba ván cờ, liền đã hạ quyết tâm, thiệt tình chúc phúc nàng cùng HoàngThượng bạch đầu giai lão, cùng cả đời, lần này thần rời đi Doanh quốc, khôngbiết năm nào tháng nào mới có thể đến nữa --”

“Đợi chút.” Hoàng Phủ Cận đột nhiên đánh gãy đối phương, biểu tình ngẩn ra,

“Ngươi vừa mới nói, ở trong khu rừng tại Dương Châu ngày đó ngươi... Ngươi cùngtrẫm... Ách, trẫm là nói, ngươi cùng U U... Chơi cờ?”

“Đúng vậy, bởi vì lúc ấy thần biết nàng muốn cùng người hồi kinh, cho nên mớicược với nàng, thần lúc ấy còn nói, nếu nàng có thể thắng thần ba ván, liềnthiệt tình chúc phúc hai người.”

“Chính là chơi cờ đơn giản như vậy?” Biểu tình Hoàng Phủ Cận thập phần kíchđộng.

“Bằng không Hoàng Thượng nghĩ thần còn có thể cùng nàng làm ra cái gì?” ÂuDương Đình dần dần giận tái mặt, cảm giác được không thích hợp.

Cả người Hoàng Phủ Cận ngây ngốc sửng sốt.

Tụ nhi cùng hắn chỉ là chơi cờ đơn giản như vậy?

Như vậy đứa nhỏ trong bụng nàng lại là sao? Hắn rõ ràng uống đoạn tình hoàn,hơn nữa Tụ nhi nói với người bệnh kia, đoạn tình hoàn này chỉ cần một viên sẽkhông thể có con nữa, chẳng lẽ…

“Hoàng Thượng việc lớn không tốt.” Đúng lúc này, một thị vệ đột nhiên từ bênngoài chạy vào, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Thái Hậu hạ chỉ, muốn banchết cho hoàng hậu.”

Chợt nghe thấy tin tức làm cho người ta sợ hãi này, Hoàng Phủ Cận kinh ngạcnhìn thị vệ đang kích động, trong đầu lặp lại những chữ linh tinh Thái Hậu, banchết.

Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy máu thẳng lên ót, ngay cả thân mình cũng rungrinh.

“Ngươi nói cái gì?”

Khi Hoàng Phủ Cận chạy giống như bay đến Tư Tụ cung, chỉ thấy Lai Phúc cả ngườiđầy máu, hiển nhiên đã không còn thở.

Mà Ngu thái hậu cũng là một thân chật vật, một tay run rẩy đỏ mắt chỉ vào HoàngPhủ Huyền Li. “Ngươi... Thật to gan ...”

Hắn nhìn về phía Dạ Sở Tụ, thấy nàng nằm thẳng ở trên giường, mặt không có chútmáu, bên môi chảy xuống một vết máu màu đen nhìn thấy ghê người.

Hoàng Phủ Huyền Duật thẳng tắp quỳ gối trước giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắnđờ đẫn.

Tim Hoàng Phủ Cận đập mạnh và loạn nhịp đi đến bên giường, run run nâng tayphải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến hai má lạnh như băng của nàng, lạnh,thật là lạnh.

Hắn bị chuyện này làm sợ tới mức vội vàng thu tay lại, không chịu tin tưởng sựthật tàn khốc này. “Tụ nhi...”

“Nương bị buộc uống rượu độc, nay đã không còn phương pháp cứu sống.”

Hoàng Phủ Huyền Duật đang quỳ lần đầu tiên lộ ra thần sắc đáng sợ, lạnh lùngtrừng mắt Hoàng Phủ Cận. “Lúc trước chúng con tự tay giao nương giao cho người,cùng người hồi cung, nhận người là cha, nhưng lại đổi lấy kết quả như vậy.”

“Phụ hoàng, người hứa hẹn đối với nương thật tốt, hiện tại mới hồi cung ngắnngủn hai tháng, nương đã bị...”

“Không -- sẽ không.Tụ nhi sẽ không chết, nàng không có chết.”

Hoàng Phủ Cận liều mạng lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng, hắn một tay ôm thân mìnhcương lạnh của nàng vào trong ngực dùng sức lay động.

“Tụ nhi... Tụ nhi nàng tỉnh tỉnh, Tụ nhi, là ta, nàng không có chết đúng haykhông... Ta không tin nàng đã chết, đây không phải sự thật... Đây không phải sựthật…”

Tùy ý hắn dùng lực lay động, dùng sức kêu rống, thân thể mềm mại trong lòng vẫnkhông có phản ứng.

Đức Hỉ thấy thế, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc hô: “Hoàng Thượng,hoàng hậu đã đi về cõi tiên, thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương a...”

Nghe được những chữ đi về cõi tiên, Hoàng Phủ Cận giống bị người cầm chùy gõlên đỉnh đầu một cái thật mạnh, trước mắt đột nhiên tối đen, cứ như vậy trongnháy mắt, hắn nghĩ đến mình sẽ chết ngất đi.

“Hoàng Thượng, hoàng hậu bị bắt uống xong hạc đỉnh hồng, nay dĩ nhiên là...”

Đức Hỉ thật sâu cảm nhận được sự bi thương của Hoàng Thượng, trận đại hỏa bảynăm trước thiếu chút làm cho Hoàng Thượng mất hết can đảm, nay hoàng hậu lại...Nhưng vì Doanh quốc, Hoàng Thượng phải nhận sự thật này, kiên cường sống sót.

“Không có khả năng, Tụ nhi sẽ không chết, trận đại hỏa bảy năm trước kia cũngkhông có đoạt đi tánh mạng của nàng, chỉ là một ly hạc đỉnh hồng...”

Tuy là nói như vậy, nhưng hạc đỉnh hồng là độc dược hoàng thất dùng để ban chếtcho quý phi, hắn không dám nghĩ, dùng sức lắc đầu, ôm nữ nhân đã qua đời tronglòng, thất tha thất thểu đi về tẩm cung của mình.

Người trong cung thấy, sợ tới mức quỳ xuống, Hoàng Phủ Cận nhớ tới ngày ấy haingười khắc khẩu, khi hắn chỉ trích thai nhi trong bụng nàng là của người khác,mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng, vẻ mặt bi thương.

Sau, hắn giống binh lính đào ngũ, liên tiếp mấy ngày ghen mà không thấy, vừahận nàng phản bội, vừa lại bi thương sự tuyệt tình của nàng.

Không ngờ, sự lạnh lùng của mình, lại làm cho Thái Hậu có cơ hội thừa dịp trảthù, lấy tội hoàng hậu phản bội, hạ lệnh ban chết cho nàng.

Bảy năm trước chia lìa, đã muốn làm cho hắn tuyệt vọng đến cực điểm, bảy nămsau, vì vãn hồi cảm tình lẫn nhau, hắn phát ra vô số lời thế, lại trong haitháng thời gian ngắn ngủn, lại bởi vì chính mình sơ sẩy, mà chôn vùi tính mạngcủa nàng.

Không -- hắn không thể nhận.Hắn không tin ông trời tàn nhẫn với hắn như vậy.

Hoàng Phủ Cận giống như điên rồi, ôm thi thể Dạ Sở Tụ trở lại tẩm cung củamình, cũng đuổi tất cả hạ nhân, hoang mang lo sợ ôm Dạ Sở Tụ cả người lạnh nhưbăng tránh ở đầu giường.

Hắn một lần lại một lần kêu gọi tên của nàng, một lần lại một lần cầm khăn nónglau hai má và đôi tay lạnh như băng của nàng.

“Hoàng hậu không có chết, hoàng hậu chỉ là trúng độc, chờ độc giải, nàng sẽsống lại, Đức Hỉ, mau sai người chuẩn bị nước ấm, không cho phép gián đoạn.”

Hắn muốn dùng nước ấm để làm tỉnh lại người sớm không còn hô hấp kia.

Đức Hỉ ngay từ đầu còn nhỏ tiếng khuyên, nhưng khuyên đến sau nữa, cũng khônglay chuyển được mệnh lệnh của Hoàng Thượng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, Hoàng Phủ Cận một lần lại một lần đối với người khôngcòn hô hấp mà mình yêu nhất nhỏ giọng nói hết.

“Tụ nhi, ta biết nàng chính là đang giận ta, giận ta năm đó phụ nàng, giận tađối với nàng không đủ tín nhiệm, giận ta không có tuân thủ lời thề...”

“Ta biết nàng hâm mộ tình yêu của cha mẹ, ta từng nói với nàng, nếu nàng gả chota, đời này kiếp này, ta cũng sẽ yêu nàng như phụ thân nàng yêu mẫu thân nàngvậy, cả đời không cưới người khác, cả đời chỉ che chở một mình nàng...”

Hắn gắt gao ôm Dạ Sở Tụ vào trong ngực, trong chốc lát khóc, trong chốc látcười, thần trí hốt hoảng.

“Hứa với nàng nhưng lại thất hứa, chẳng những phi tử trong hậu cung như mây,còn vì Ngu Tiểu Điệp mà nhốt nàng vào lãnh cung.” Nói xong, nước mắt trượtxuống dưới, “Ta dùng thân phận Hoàng Thượng bức nàng nhận sự thật này, biết rõtrong lòng nàng thống khổ, còn không đứng trên lập trường của nàng lo lắng suynghĩ cho nàng...”

“Tụ nhi, nàng có biết bảy năm nay ta hối hận và tự trách biết bao nhiêu không?Tư Tự cung là xây cho nàng, tất cả bên trong đều là kỷ niệm của chúng ta, tatừng nói qua, sẽ vì nàng mà xây một tòa cung điện xa hoa cao quý nhất, ta nóirồi, muốn yêu nàng cả đời cả kiếp, không cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, tacòn nói qua, chỉ cần nàng cùng ta hồi cung, mặc kệ nàng đối ta làm ra trừngphạt gì, ta đều cam tâm tình nguyện nhận, Tụ nhi...Ta...Thất hứa với nàng, phảikhông?”

Hắn nói liên miên lải nhải xong kỷ niệm ngày xưa, trong chốc lát thương tâm,trong chốc lát tự trách, bởi vì mấy ngày không ăn không uống, sắc mặt tái nhợt,cả người gầy cả vòng lớn.

Đức Hỉ mặc dù lo lắng, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể cả ngày ở ngoài cungkhóc, quỳ cầu xin trời xanh cúi nhìn.

Hoàng Phủ Huyền Duật, Hoàng Phủ Huyền Li thấy thế, theo quy củ quỳ gối trướcgiường Hoàng Phủ Cận. “Phụ hoàng, nương đã đi rồi, trước khi nàng lâm chungphân phó nhi thần, đem thi thể của nàng về núi Cửu Hoa nơi ông ngoại từng ở,nương qua đời đã chín ngày, nếu lại như vậy, chắc chắn hư thối, mong rằng phụhoàng...”

“Nàng không có chết, nương các con sẽ không chết, thân thể lại càng sẽ không hưthối.” Hoàng Phủ Cận gặp hai đứa con muốn tới cướp người với hắn, gắt gao chechở người trong lòng đã không còn tiếng động, “Đi ra ngoài, các con cút rangoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy các con.”

“Phụ hoàng...” Hoàng Phủ Huyền Duật khẩn trương nhìn mẫu thân trong lòng hắn, trongmắt toát ra mấy phần thần sắc phức tạp.

Mà Hoàng Phủ Huyền Li quỳ gối bên cạnh cậu có hàm ý khác liếc mắt cậu lại mộtcái.

Hoàng Phủ Cận là phát hiện thần sắc hai đứa con quái dị, nhưng giờ phút nàytrong lòng hắn chỉ tràn đầy một mình Dạ Sở Tụ.

Tuy rằng hắn không muốn tin tưởng nàng thật sự đã chết, suốt chín ngày cả ngườiTụ nhi mặc dù lạnh như băng, lại quỷ dị không có biến cứng ngắc.

Cho dù thân thể không có biến cứng, cũng không đại biểu còn khả năng sống sót,hắn cũng từng nghe nói rất nhiều ví dụ những xác chết được thờ phụng, có xácchết không hư thối.

Nghĩ đến đây, làm hắn thương tâm muốn chết.

Hoàng Phủ Huyền Duật, Hoàng Phủ Huyền Li thấy thế, không dám nhiều lời nữa,không tình nguyện đứng dậy rời đi.

Nay không khí trong tẩm cung Hoàng Thượng bị biến thành trầm lặng, tất cả nôtài cũng không dám tùy ý bước vào nơi này nửa bước.

Mấy ngày trước, Hoàng Phủ Cận lấy tội độc hại hoàng hậu, đem Ngu thái hậu nhốtvào lãnh cung, sai người trông giữ, Lai Phúc bị phán đánh xác 80 roi, sau đó bỏxác nơi hoang dã.

Âu Dương Đình cũng không nghĩ tới sự tình lại diễn biến đến tận đây, tuy rằnghắn có tình với Dạ Sở Tụ, nhưng chính mình dù sao cũng là người ngoài, thấyHoàng Phủ Cận vì nàng làm đến loại tình trạng này, cũng không thể không độnglòng.

Hoàng Phủ Cận vừa đắm chìm ở trong bi thương, ôm Dạ Sở Tụ, vừa thất thần nhìnxem bốn phía, xem ra trong hoàng cung quả nhiên không thích hợp với Tụ nhi, bảynăm trước như thế, bảy năm sau vẫn là như thế, nhìn nữ tử đã chết chín ngàytrong lòng, hắn đột nhiên nở nụ cười, chính là tươi cười mang theo vẻ đoạntuyệt.

“Tụ nhi, đời này, chúng ta nhất định vô duyên sao?” Hắn cúi người xuống, nhẹnhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng kia.

“Nếu nàng đã chết, một mình ta sống, còn có ý nghĩa gì?”

Hắn nhẹ nhàng đem môi áp vào bên tai nàng, “Ta đã nghĩ tốt thánh chỉ rồi, phongHoàng Phủ Huyền Duật thành thái tử, chờ trẫm băng hà, nó sẽ kế vị ngay hôm đó.”

Nói tới đây, hắn cười đến càng sáng lạn, càng thêm dùng sức ôm nàng. “Tụ nhi,ta đã quyết định, đời này kiếp này, nàng đến nơi nào, ta liền cùng đến nơi đó.”

Một thanh chuỷ thủ (daogăm, kiếm ngắn) sáng loá đột nhiên xuấthiện trước mắt hắn, trong tươi cười của Hoàng Phủ Cận mang theo sắc đẹp tuyệtvọng, hắn để chủy thủ lên cổ họng của mình, “Tụ nhi, chờ ta, ta rất nhanh sẽtới.”

Nhắm hai mắt lại, nắm chặt chủy thủ, hung hăng đâm về phía cổ họng mình --

Đột nhiên cổ tay hắn đau xót, chủy thủ theo tiếng rơi xuống, Hoàng Phủ Cận mạnhmở mắt ra, chỉ thấy Dạ Sở Tụ mở to hai mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt, suy yếu nhìnhắn.

Hắn giật mình ngây ngốc đã lâu, không thể tin được sự thật trước mắt.

“Chàng... Chàng là ngốc sao? Thế nhưng... làm ra... Loại chuyện hồ đồ này...”Dạ Sở Tụ dùng hết toàn lực quát.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Cận không dám tin, nữ tử trong lòng đã bị kết luận chết chínngày rồi, lại mở mắt ra, còn mở miệng nói chuyện.

Dạ Sở Tụ thấy bộ dáng dại ra của hắn, không biết nên giận hay nên cười, lêntiếng nhắc nhở hắn, “Còn thất thần làm gì? Mau buông thiếp ra, dược hiệu(công hiệu của thuốc) vừa qua khỏi, cho thiếp chén nước ấm, bằng không tươnglai sẽ để lại nguồn bệnh.”

Động tác Hoàng Phủ Cận cứng ngắc gật gật đầu, nhẹ nhàng đem nàng để ở trêngiường, lập tức chạy như bay tự mình xuống giường rót nước, sau đó thật cẩnthận uy nàng uống xong.

Sau khi Dạ Sở Tụ uống xong nước ấm, sắc mặt tựa hồ chuyển biến tốt, chỉ là hơithở vẫn suy yếu, mà Hoàng Phủ Cận thì ngơ ngác canh giữ ở bên cạnh nàng.

Đến khi Dạ Sở Tụ nhíu mày hung hăng nhéo hắn một phen, hắn mới đột nhiên hoànhồn, rống to như điên rồi, “Đức Hỉ, mau, mau truyền Thái y...”

Tất cả đều quá mức biến hoá như vở kịch, ngay cả Thái y cũng không dám tintưởng, một người đã chết chín ngày, thế nhưng sống lại.

Sau đó, Hoàng Phủ Cận mới từ trong miệng Dạ Sở Tụ biết được, nguyên lai thuởnhỏ bởi vì thân thể nàng không tốt, cho nên phụ thân nàng tìm đến nhiều thảodược bất đồng, hầm thành canh, đặt ở trong nước tắm, để cho nàng ngâm ba canhgiờ mỗi ngày.

Từng năm đi qua, thân thể của nàng đã được canh thuốc của phụ thân ngâm thànhbách độc bất xâm.

Chẳng qua vô luận gặp được loại độc thế nào, trong cơ thể nàng sẽ tự động sinhra kháng tính, vì thế sẽ tạo thành trạng thái tử vong giả, chậm thì ba ngày,lâu thì chín ngày, sau đó sẽ tỉnh lại.

Hoàng Phủ Cận nghe đến đó, xác định nàng thật sự sống lại, không phải hắn ảogiác, kích động một tay dùng sức ôm nàng vào trong ngực, khóc rống lên.

Thấy thế, Dạ Sở Tụ không có cười nhạo hắn, trong lòng cũng không xoá bỏ khổ sở.

Nàng đối với kiếp nạn của mình có chứa nhiều câu oán hận, oán hắn không tínnhiệm nàng, oán hắn không bảo hộ nàng thật tốt, oán hắn vô tình lạnh lùng, oánhắn nói chuyện không giữ lời.

Nhưng ủy khuất khổ sở nhiều hơn nữa, khi nhìn thấy hắn bị bi thương tra tấn mấtđi thần thái ngày xưa, còn muốn giương đao tự mình hại mình, tất cả oán hận,nhất thời tất cả đều vứt lên đến chín từng mây.

“Tụ nhi, mặc kệ về sau lại phát sinh chuyện gì, ta cũng không cho phép nàng rờiđi nữa, ta cũng sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng nữa, còn có...Còn có thai nhi trong bụng nàng, mặc kệ... Mặc kệ đó là đứa nhỏ của ai, ta đềunuôi, đối đãi giống như Huyền Dật và Huyền Li, hảo hảo yêu thương che chở, chonó gia quan tấn tước, tuyệt không bạc đãi.”

Trải qua lần bị đau đến tận xương này, tất cả đều không trọng yếu, chỉ cần nàngcòn sống, chỉ cần tất cả còn kịp vãn hồi, tất cả hắn đều có thể không cần.

Thân thể trong lòng run lên, hắn cúi đầu trông thấy một đôi mắt lên án.

“Chàng... Chàng vẫn cho rằng ta phản bội chàng?”

“Ta ta không có, Tụ nhi, ta...” Hắn thật sự cái gì cũng không để ý, chỉ mongnàng không rời xa hắn.

“Ngày đó chàng đúng là uống đoạn tình hoàn kia, nhưng đoạn tình hoàn cũng khôngthật sự làm cho nam tử không dục, khi đó thiếp chỉ là lừa Trần viên ngoại, bởivì mấy thai của Trần phu nhân đều là con gái, Trần viên ngoại vì làm cho Trầngia có hậu, không tiếc ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, thân mắc bệnh hiểm nghèo,thiếp mới lừa ông ta đoạn tình hoàn có công hiệu tuyệt dục, không nghĩ tớichàng...Chàng thế nhưng nghĩ đến...”

“Tụ nhi, Ngươi là nói đoạn tình hoàn kia...”

“Kia chính là viên thuốc bổ huyết dưỡng khí bình thường.” Nàng bỏ đi mặt cười,giận hắn đố kỵ lung tung, càng giận hắn oan uổng chính mình.

Hoàng Phủ Cận nghe vậy, cảm thấy chính mình ngu xuẩn đến cực điểm, hắn thếnhưng oan uổng Tụ nhi cấu kết cùng người khác, còn bởi vậy thiếu chút nữa gâythành đại họa.

“Nói như vậy Tụ nhi, Ngươi lại mang con của ta.”

Chuyện này thật làm Hoàng Phủ Cận nghẹn họng nhìn trân trối, hắn sớm chuẩn bịtốt tâm lý không có con nối dòng nữa, nay, hắn lại có thêm con trai hoặc nữnhi.

Giảng đến đây, nàng hung hăng lườm hắn một cái, “Thiếp đã thật muốn chết thốngkhoái, như vậy, thi thể để cho Huyền Duật và Huyền Li chuyển về núi Cửu Hoa,kiếp này không bao giờ nhìn thấy chàng nữa.”

Dạ Sở Tụ từ trước lúc Ngu thái hậu muốn tới hại mình, đã dự đoán được kết quả nhưvậy, cho nên nàng lén dặn dò con, nếu có một ngày nàng bị trúng độc ở trongcung, thì đem thi thể của nàng mang về núi Cửu Hoa, từ nay về sau không hỏi đếnphàm trần thế tục, cắt đứt quan hệ với Hoàng Phủ Cận.

Nhưng khi nàng hôn mê, từng tiếng từng tiếng kể lể khóc lóc của Hoàng Phủ Cận,cùng mấy ngày liền không ngừng chờ đợi, lại đảo loạn tâm niệm thề phải ly khaicủa nàng.

Ngay lúc Hoàng Phủ Cận huy dao đâm vào mình, nàng mới hao hết toàn lực, ngăncản hắn làm ra việc ngốc.

Đến lúc này, Hoàng Phủ Cận cho dù có ngốc, cũng lĩnh ngộ tất cả, nguyên lai Tụnhi sớm âm thầm cùng hai tiểu quỷ thối kia an bài thỏa đáng, chờ đến thời cơthích hợp, bỏ hắn rời đi nơi này.

Hắn đã nói biểu tình của hai đứa nhỏ kia không đúng, mẹ ruột đã chết, trừ bỏmới đầu biểu hiện ra thần sắc bi thương, sau đó bọn họ cũng cứ ăn ngủ như bìnhthường, bộ dáng không có nửa điểm tiều tuỵ.

Hơn nữa tuy rằng nàng bị kết luận tử vong, thân mình cũng chưa từng cứng ngắc,điểm ấy làm hắn thập phần hoài nghi.

Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, tuy rằng hắn cũng từng đoán trong đó có quỷ dị,nhưng nỗi đau mất đi nàng làm cho hắn xem nhẹ tất cả.

Một cái ý niệm trong đầu đánh úp về phía hắn, cho nên, hắn mới giơ dao đâm vàomình, tính dùng phương thức này đến thử Tụ nhi rốt cuộc là chết thật hay giảchết.

“Chàng nói cái gì? Chàng nói chàng huy dao đâm mình, là đang thử thiếp?” Dạ SởTụ nghe hắn đứt quãng nói xong suy đoán trong lòng mình, không khỏi giận dữ.

Hoàng Phủ Cận lập tức gắt gao ôm nàng, không cho nàng rời đi mình nửa bước, “Aibảo thân mình nàng không có cứng ngắc, hơn nữa Huyền Duật, Huyền Li lại mang bộdạng hận không thể lập tức mang nàng đi, ta mới bất đắc dĩ tự mình hại mình.”

“Chàng... Chàng… Nếu khi đó thiếp không tỉnh, thì làm sao bây giờ?”

Hoàng Phủ Cận ôn nhu cười, mang theo vài phần tính trẻ con, “Nếu nàng khôngtỉnh, thì cứ để ta chết cùng nàng.” Nàng không ở, hắn sống một mình lại có ýnghĩa gì?

Nhìn ánh mắt thản nhiên của hắn, Dạ Sở Tụ biết hắn là nghiêm túc, nhất thờ tấtcả ân oán phẫn hận ngày xưa, nháy mắt trôi đi.

Đúng vậy, Hoàng Phủ Cận thân là hoàng thượng, cái gì cũng không thiếu, vì nàng,phế hậu cung, giết quý phi ác độc.

Thậm chí khi hiểu lầm nàng có mang đứa nhỏ của người khác, vẫn nguyện bỏ quathành kiến, tự mình nuôi nấng, nay lại vì nàng, tự mình hại tính mạng mình, namnhân một lòng yêu nàng như vậy, nàng còn có thể lại soi mói cái gì?

Thở dài một tiếng, nàng dùng sức ôm lại đối phương, “Xem ra cả đời này, thiếpnhất định bị chàng ăn gắt gao, một lần lại một lần thua ở trong tay của chàng,vĩnh viễn không có ngày xoay chuyển.”

Hoàng Phủ Cận có chút bất mãn trả lời: “Nhưng trong thiên hạ này, cũng chỉ cóDạ Sở Tụ nàng có thể thao túng tất cả của ta, không phải sao?”

Hai người tại một khắc này gắt gao ôm nhau, tất cả ân oán đều hóa thành hư ảo.

Mà hai bóng dáng nho nhỏ tránh ngoài cửa nhìn lén, nhìn đến cuối cùng, khôngkhỏi đồng thời lắc đầu thở dài.

“Sớm biết rằng nương tính kế không khôn khéo hơn phụ hoàng, cuối cùng cũng rơivào trong tay người, ngoan ngoãn đầu hàng.” Hoàng Phủ Huyền Li cau mày, mắt mangtiếc hận, “Còn tưởng rằng lần này có thể thoát ly hoàng cung, xem ra lại thấtsách (tínhsai).”

Hoàng Phủ Huyền Duật lạilạc quan cười cười, “Tuy rằng kế hoạch lần này lại thất bại, nhưng có thể nhìnđến phụ hoàng đại nhân thân mến thất thố, cũng coi như thắng nhỏ một hồi.”

Hai tiểu quỷ khuyên giải an ủi lẫn nhau một phen, lặng lẽ rời đi, để cho cha mẹân ái trong phòng tâm sự với nhau.