Ngủ Cùng Sói

Chương 9: Chương 8



Dần AnDĩ Phong đến chỗ hẹn Hàn Trạc Thần mới hiểu rõ câu nói của đại ca: “Mày vẫnchưa hiểu nguyên tắc của trò chơi này!”

Tầng ba của tửu lầu chật kín người, trên bàn ăn không có món nào, chỉ bày đầy vũkhí. Để Trác Cửu không nghĩ hắn đến đây liều chết nên Hàn Trạc Thần chỉ chọnmười mấy người cùng hắn đi vào trong, ra lệnh cho những người còn lại tạm lánhđi, không được lộ diện, ngay cả An Dĩ Phong.

Hàn Trạc Thần còn đặc biệt căn dặn: “Nếu An Dĩ Phong dám xông tới thì chặt mộtchân nó.”

Đã trải qua bao cảnh chém giết, thực sự hắn ngộ ra một chân lý: Những trậnquyết chiến trong xã hội đen không phải có nhiều người mới thắng, đem theo baonhiêu người cũng vô ích, cuối cùng cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Vào trong màhành động thì chỉ có chém lung tung, dao nào chém trúng người mình cũng khôngbiết... ít người cũng có cái hay của ít người. Trước nguy cơ sống hoặc chết thìkhát vọng sinh tồn khiến tính chiến đấu được tăng thêm bội phần, đặc biệt làlúc họ hy vọng người ứng cứu bên ngoài sẽ tới kịp.

Ngoài ra, hắn còn làm một việc, gọi tới đồn cảnh sát... Đó là cách duy nhất cóthể tránh thương vong, mất mát.

Hắn ngồi đối diện với Trác Cửu. Nhìn mái tóc hoa râm, cơ thể tiều tụy và ánhmắt mệt mỏi của lão ta, Hàn Trạc Thần không muốn nói lời nào.

Mọi người thường nói nỗi đau khổ của một đứa trẻ mất mẹ cũng giống một ngườigià sắp gần đất xa trời mất đi người con duy nhất... Hắn không có con trainhưng hắn hiểu cảm giác vô vọng khi mất đi người thân là như thế nào. Cảm giácđó giống như cuộc đời bỗng không còn ý nghĩa gì nữa, mất đi giá trị để ta vậtlộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Nhưng hắn muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi!

“Cửu Thúc, xin đừng quá đau buồn!”

Nước mắt Trác Cửu bỗng dâng trào. Giây phút ấy, trông lão ta không giống mộtông trùm đã bôn ba trong giới giang hồ suốt bốn mươi năm trời mà chỉ là mộtngười cha già, cũng giống như hắn, thấy mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

“Thần, tao biết việc này không can hệ gì đến mày. Mày giao nộp thằng An DĩPhong thì tao sẽ không làm khó mày... Sau này mày có gì cần đến tao, cứ việcnói.”

“Cửu Thúc, con chú đã mất rồi, cho dù chú có băm vằm, chém giết An Dĩ Phong thìcon chú cũng không sống lại được nữa!” Hắn cố gắng van nài. “Coi như cháu cầu xinchú, chú cho An Dĩ Phong một đường sống.”

“Mày đừng nhiều lời, hôm nay tao nhất định phải lấy mạng nó.”

“Cửu Thúc, thực lực của chúng ta tương đương, nếu ra tay, hai bên đều tổn thấtlớn... Hà tất phải như vậy?”

Trác Cửu tức giận, hất đổ bàn, hét lên, giọng khàn khàn: “Mày không cần phải uyhiếp tao, kể cả ngày hôm nay máu ngập tửu lầu này, kể cả cái mạng già này cóphải nằm xuống, tao cũng phải bắt nó đền mạng.”

“Nếu việc hôm nay cháu thay nó chịu tội, chú có nể mặt cháu không?”

“Mày muốn chịu tội thay nó?”

“Hôm nay, cháu và An Dĩ Phong đều do chú định đoạt, cần chân cần tay tùy chú,cháu chỉ xin chú cho nó một đường sống...”

“Tao nể mặt mày, mày hãy thế mạng cho nó!”

“Chú nói gì?” Hàn Trạc Thần đứng dậy, nghiêng người về phía Trác Cửu. “Chú vừa nóigì?”

Trác Cửu chưa mở miệng, Hàn Trạc Thần đã thẳng chân đá vào hạ bộ của lão. TrácCửu chưa kịp nhổm dậy, Hàn Trạc Thần liền chĩa súng vào đầu lão ta quát: “Tấtcả cấm nhúc nhích, đứa nào dám động đậy tao sẽ bắn đại ca của chúng mày trước.”

Nhìn thấy vậy, không ai dám xông lên. Hắn cúi người, nói với Trác Cửu: “Có phảiông muốn tôi phải nói chuyện kiểu này không?”

Trác Cửu không chút hoang mang, ngược lại vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Mày giết taothì mày cũng không thoát nổi!”

“Ít nhất tôi vẫn có cơ hội trốn ra ngoài...”

“Mày có trốn cả đời được không? Mày không thèm để ý đến chuyện sống chết củađứa khác?” Trác Cửu nói với một tên thuộc hạ đứng đằng xa: “Gọi điện để con kianói lời trăn trối.”

“Ông!” Tay Hàn Trạc Thần run lên. Ngón tay hắn cong lại, định bóp cò nhưng cuốicùng lại nới lỏng tay. “Ông muốn gì?”

“Muốn gái của mày sống sót thì để An Dĩ Phong đến đây.”

Hắn vẫn nắm chặt súng trong tay, đó là quyết định khó khăn nhất trong đời hắn.

“Thần...” Hàn Trạc Thần nghe thấy tiếng gọi khe khẽ vọng đến. Hắn liền cầm lấyđiện thoại, giọng nói của cô rất hiền dịu: “Thần, có phải anh không?”

“Chúng làm khó cho em phải không?”

“Không, họ rất khách sáo với em.”

Kẻ cầm điện thoại nói: “Anh Thần, gái của anh đương nhiên chúng em không độngtới nhưng nếu hôm nay anh quyết chịu tội thay An Dĩ Phong thì đừng trách chúngem không nể mặt.”

“Mày là cái thá gì, đến lượt mày nói đấy hả?”

“Thần...” May cười nói. “Anh đừng tức giận như thế, bình tĩnh chút đi... Embiết mình phải làm gì, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.”

“May...”

“Từ ngày đầu tiên quen anh, em đã biết sẽ có kết cục như thế này nhưng em camtâm tình nguyện.”

“Em đừng làm chuyện ngốc nghếch, hãy đợi anh, anh sẽ tới cứu em.”

“Em có thể hỏi anh vài câu được không?”

“Đến lúc nào rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi!”

“Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em không?”

“Có, rất nhớ...”

Hắn không còn nghe rõ tiếng của May nữa, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào rồi lại vanglên tiếng của cô: “Các người đừng có đến đây, các người mà còn tiến lên trướcmột bước, tôi sẽ nhảy xuống dưới.”

“May! Đừng làm thế... Anh sẽ đến cứu em ngay.”

“Anh có lấy em không?”

“Lấy, ngày mai lấy! Em đợi anh, nhất định phải đợi anh!”

“Thần, em yêu anh, đời này... và cả kiếp sau...”

Hắn nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất rồi tắt ngúm.

“May!!!”

Bỗng có hai kẻ xông đến tóm lấy cánh tay hắn, trong tích tắc, hắn quyết địnhbóp cò...

Hàn Trạc Thần không nhớ hắn đã giết bao nhiêu người. Ngày hôm đó, trước mặt hắntoàn là máu hôi tanh, khắp nơi đều như là máu của May. Khi An Dĩ Phong đến ứngcứu, hắn chỉ có một suy nghĩ, hắn phải lấy cô!!!

Lúc hắn tìm thấy May, cô nằm trên sân thượng, dao đâm trúng tim, máu ướt đẫm bộváy trắng... Lồng ngực cô lạnh ngắt, cũng giống như trong ký ức hắn không cònhơi ấm. Trong tay cô có một tờ giấy. Tờ giấy đã bị nhuốm máu, những nét búttrên nền máu đỏ đã biến thành màu thâm đen tuyệt vọng.

Đó là di chúc May để lại.

Chỉ cần yêu em một ngày, Có thể thử yêu em một ngàyđược không?



Không nhất định phải nói lời yêu em, chỉ cần nói mộtcâu: anh thích em, em cũng mãn nguyện lắm rồi!



Có thể thử yêu em một ngày được không?



Không cần nhớ sinh nhật của em, chỉ cần nhớ tên em, emcũng mãn nguyện lắm rồi!



Có thể thử yêu em một ngày được không?



Không cần phải đưa em đi xem cả rừng hoa loa kèn nhệnđỏ tươi thắm, chỉ cần tặng một bông hoa hồng, em cũng mãn nguyện lắm rồi!



Có thể thử yêu em một ngày được không?



Không cần một buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ cần cùng emxem một bộ phim, dù là phim toàn dao súng, chém giết, em cũng mãn nguyện lắmrồi!



Có thể thử yêu em một ngày được không?



Không cần biết em ngủ ở đâu, chỉ cần trước khi em ngủ,gọi một cuộc điện thoại, hỏi em: “Có nhớ anh không?”, em cũng mãn nguyện lắmrồi!







Có lẽ không phải anh đã cho em quá ít mà là em đã đòihỏi quá nhiều!



Có kẻ nói trong giây phút kíchđộng, hắn đã giết rất nhiều người. Có kẻ lại nói hắn làm rất đúng, thế lựcchính là dựa vào máu tanh, giết chóc mà có được, cục diện xã hội đen thoángchốc đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Hàn Trạc Thần không cần quan tâm điều đó đúng hay sai, hắn chỉ thấy câunói của An Dĩ Phong rất đúng: “Những người phụ nữ tốt đều bị chúng ta làm khổ.”

Ngày an táng May, hắn đứng xa xa nhìn bia mộ của cô, người thương nhớ cô rấtnhiều nhưng không ai biết hắn là ai.

Khi thấy tấm bia khắc cái tên lạ lẫm, hắn chợt nhớ tới câu nói của cô: “Tên emkhông phải là May.” Cái tên May là do cô tự nghĩ ra để đánh lừa người khác.

Hàn Trạc Thần đứng mãi. Cho đến lúc mọi người đi hết hắn mới đến trước mộ cô,đặt lên đó một bó hoa loa kèn nhện đỏ, cười nói với cô: “Anh yêu em!”

“Anh lấy em! Ngày mai sẽ lấy em! Không, hôm nay...”

“Anh sẽ nhớ em, đời này sẽ không bao giờ quên...”

Trong ảnh, nụ cười của cô thật ngọt ngào!

Khi Hàn Trạc Thần định rời khỏi đó, thì một người đàn ông vận bộ vest đen gọihắn lại. Hắn nghĩ ngợi rất lâu mới chợt nhớ ra đó là người đàn ông từng mộtthời ở với May.

“Anh có phải là Hàn Trạc Thần không?”

“Đúng!”

“Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?”

“Ừm.”

Ngày hôm đó, nghe người đàn ông này nói rất nhiều chuyện, hắn mới thấy khôngthể hiểu được May. Cô không phải là người vô công rồi nghề mà là sinh viên nămthứ hai khoa âm nhạc của một trường đại học nổi tiếng. Cô đến hộp đêm chơi đànkhông phải vì thiếu tiền mà chỉ vì muốn biết tiếng đàn của cô có làm cảm độngnhững người chìm đắm trong chốn đèn hoa mập mờ ấy không? Và cô vốn chỉ địnhchơi đàn một ngày thôi!

Cô rất tài hoa, từng là sinh viên có cơ hội đến Vienna trong dịp trao đổi sinhviên. Trước khi lên máy bay cô đã từ bỏ, cô nói cô chỉ cần được ở bên cạnhngười cô yêu cho dù người ấy không biết tên cô.

Cô rất cá tính, đàn ông theo đuổi cô đếm không xuể, người đàn ông đang nóichuyện với hắn chỉ là một trong số đó. Anh ta đã bị khí chất và tài năng của côlàm cho mê mẩn, theo đuổi cô suốt hai năm. Nhưng cô chỉ nói với anh ta một câuthế này: “Anh gì ơi... Cho em mượn cánh tay một chút, lát nữa em trả lại.” Sauđó, cô ôm lấy cánh tay anh ta trong lúc họ lướt qua Hàn Trạc Thần.

Khi Hàn Trạc Thần lái xe đi mất, cô ngồi khóc cả buổi chiều, anh ta đã nói vớicô: “Anh ta vốn chẳng quan tâm tới em. Nếu quan tâm, anh ta sẽ giữ em lại, hỏitại sao lại như vậy? Em vì anh ta như thế có đáng không?”

Cô nói: “Em là người con gái sống trong mơ mộng. Dù có cố gắng đến mức nào emcũng không thể bước chân vào thế giới tàn khốc của anh ấy. Em không hiểu anh ấyngày nào cũng chém chém giết giết là vì cái gì? Em không hiểu cái mà anh ấy gọilà tình nghĩa anh em có ý nhĩa gì? Em càng không hiểu, rõ ràng anh ấy có thểhiểu những câu tiếng Anh mà em nói, có thể đọc thuộc lòng luật hình sự và luậttố tụng, tại sao cứ phải trà trộn vào xã hội đen sống qua ngày?... Điều duynhất em hiểu được là cuộc gặp gỡ của chúng em sẽ có một kết cục bi thương, sớmmuộn cũng có ngày em chết vì anh ấy. Nhưng em vẫn toàn tâm toàn ý ở bên anhấy... vì anh ấy là người đàn ông tốt.”

Sau khi Hàn Trạc Thần kể xong câu chuyện, nước mắt tôi đã thấm ướt tóc trêngối.

“Con ngủ chưa?” Giọng hắn thật nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có lúc loáng thoáng nghekhông rõ. Tôi không trả lời vì đang mải nghĩ.

Rốt cuộc Hàn Trạc Thần là người đàn ông như thế nào? Một người đàn ông xấu đếnnhư vậy, sao có thể làm cho cô gái ấy yêu đến chết cũng không hối hận?

“Xem ra chuyện ta kể nhạt nhẽo quá...” Trong giọng nói của hắn có cả tiếng cườitự chê bai mình. Hắn nhè nhẹ kéo chăn cho tôi, cúi người khẽ hôn lên trán tôi.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi cứ nghĩ hắn đã đi rồi nhưng vẫn cảm nhận được sựhiện diện của hắn. Tôi vừa định mở mắt thì hơi thở của hắn như phả lên mặttôi... Tôi sợ đến mức không dám mở mắt nữa, mãi cho tới khi môi hắn chạm vàomôi tôi.

Một sự đụng chạm có mà như không ấy đã kéo theo vô vàn sợi dây thần kinh trêncơ thể tôi. Toàn thân tôi như tê cứng, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn mới cóthể kiềm chế không phát ra bất cứ tiếng gì.

Cho tới tận lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới bật dậy, ra sức hít thở, đậpđập vào lồng ngực đang căng ra. Tôi tự an ủi mình, đó chỉ là nụ hôn chúc ngủngon của bố dành cho con gái, không giống nụ hôn nồng nàn của những cặp tìnhnhân trong tiểu thuyết tình yêu, môi lưỡi quyện lấy nhau.

Nhưng... nhưng... đó là lần đầu tiên... hắn hôn tôi.

Việc xảy ra hôm nay còn không đáng sợ bằng nụ hôn tạm biệt của hắn.

Cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu lẫn lộn rất nhiều thắc mắc.

Tôi không hiểu một người xấu, tàn bạo như hắn sao lại rất nhẹ nhàng với mỗimình tôi?

Không hiểu sao hắn lại tìm người đến dạy tôi chơi dương cầm?

Không hiểu nụ hôn của hắn có ý nghĩa gì?

Và lần đầu tiên hắn nhắc tới đại ca, bố dượng của hắn...

Hai người vô cùng quan trọng với hắn như vậy, sao trước đây tôi chưa bao giờgặp, cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn kể với bất kỳ ai?

Hơn nữa, người con gái lý tưởng mà hắn mô tả nghe vô cùng quen thuộc, tại saotôi luôn có cảm giác tính cách ấy rất giống... tôi?

Còn những sự thật gì nữa...

Vô vàn giả thiết cứ luẩn quẩn trong đầu, giằng co khiến đầu tôi như muốn nổtung.

May, người phụ nữ yêu hắn đến như vậy, còn không hiểu hắn, tôi lớn lên bên cạnhhắn nhưng càng không hiểu nổi. Một người như hắn sao có thể cất giấu mọi thứcủa bản thân kín đến như vậy?

Khó khăn lắm tôi mới chịu đựng được đến lúc trời sáng. Tôi soi gương, thấy mắtmình thâm quầng, đành chịu vậy. Tôi lấy bộ đồng phục trong tủ, mặc vào rồi đixuống dưới nhà.

Tôi chỉ cầu mong không phải gặp Hàn Trạc Thần nhưng mọi việc không như mongmuốn. Vừa đi xuống hết cầu thang tôi đã nghe thấy giọng nói mà tôi không muốnnghe nhất.

“Thiên Thiên?!”

Tôi giật thót mình, cố ngẩng đầu nói: “Chào buổi sáng! Con đi học đây!”

“Ta đã giúp con xin nghỉ một tuần, con cần ở nhà nghỉ ngơi.”

“Con không sao...” Nếu phải ở nhà đối mặt với hắn thì thà tôi đến trường nóichuyện với cô bạn cùng bàn còn hơn. Tôi có quá nhiều vấn đề muốn tìm người nóichuyện để giải tỏa.

Hắn bước đến, ôm lấy vai tôi, nhìn đôi mắt thâm quầng của tôi.

“Tối qua con không ngủ được à? Lát nữa uống cốc sữa rồi lên tầng ngủ một lát!”

“Vâng!”

“Con đến đây xem cái này...” Hắn kéo tôi ngồi xuống sofa, lấy tờ báo cho tôixem. Hắn giống như một đứa trẻ vừa mới khám phá ra điều mới lạ. “Ngày mai cómột nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở nước ngoài đến đây biểu diễn, ta đưa con đixem nhé?”

Tôi giật mình ngẩng lên, nhìn khuôn mặt hắn. Ông trời quả thực đã đối đãi quátốt với hắn, thời gian không hề để lại một chút nếp nhăn nào trên khuôn mặt ấy,chỉ khiến hắn đang từ một thanh niên bồng bột lột xác thành một người đàn ôngtrầm tính, sống nội tâm, khiến hắn biết quan tâm, săn sóc, nói những lời mềmmỏng hơn với phụ nữ.

“Thiên Thiên, con làm sao thế?”

“Sao lại đối tốt với con như vậy?”

Hắn nhận nuôi tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi ngã trầy da chân, hắn mútsạch máu bẩn trên vết thương của tôi. Khi tôi ngủ say, hắn nhẹ nhàng đắp chăn,tắt đèn. Hắn nói hắn chỉ tin tôi, nguyện làm cho tôi bất kỳ việc gì... Tôikhông hiểu tại sao hắn lại tốt với tôi như vậy, tốt đến mức khiến trái tim tôinhư đang run lên.

Hắn nâng cằm tôi lên để tôi có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành thể hiệntrên khuôn mặt hắn.

“Ta đối tốt với con là vì...”

Đôi môi hắn sát lại môi tôi, giọng nói biến mất... Lúc đó tôi mới chợt nhớ ramình đã quá chú ý, chờ đợi câu trả lời của hắn mà quên cả né tránh.

Có vẻ như hắn cho tôi rất nhiều thời gian để tôi né tránh nhưng tôi đã khôngtrân trọng!