Ngủ Cùng Quỷ

Chương 168



" Nhóc nói cho dì biết, đã xảy ra chuyện gì, bằng không dì sẽ đi gọi chú Thiên Ngạo của nhóc tới, nhóc muốn chú ấy nhìn thấy bộ dáng này của nhóc sao? Nhóc nên biết chú Thiên Ngạo của nhóc không thích kẻ yếu đuổi ”

" Tôi không phải là kẻ yếu!! "

Tề Quân không khống chế được rống lên.

"Vậy nhóc nói cho dì biết vì sao nhóc bị trói ở chỗ này! "

Tôi ném chiếc váy rách trên tay vào thùng rác, miễn là đứa trẻ sẵn sàng mở miệng, tất cả sự thật sẽ được làm sáng tỏ. Tề Quân phẫn hận nhìn tôi, thấy tầm mắt tôi không hề nhượng bộ, sau vài giây trừng mắt nhìn tôi cuối cùng không còn sức rũ người xuống.

" Là mẹ trói tôi ở chỗ này, bà ấy không cho tôi đi tìm anh Mậu Ngoan chơi, cũng không muốn tôi đi gần gũi với chú Thiên Ngạo, mẹ nói là có kế hoạch mới gì đó. "

Tề Quân đương nhiên không biết kế hoạch mới là gì.

Kế hoạch mới đó chính là Vưu Tích, quấn lấy Vưu Tích, nên tôi với Thiên Ngạo trở thành người có cũng được mà không có cũng được.

" Cô ta thường trói nhóc như vậy sao? "

Tầm mắt tôi dừng ở tay chân bị trói chặt của nó, thi quỷ có năng lực khôi phục rất kinh người, nhưng cũng biết đau, Tề Quân chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Tôi dùng một đao chặt đứt trói buộc trên chân của nó, sau đó cởi trói cho tay nó.

" Bằng năng lực của nhóc, có chút trói buộc này nhóc có dư sức cởi bỏ mà, vì sao nhóc không làm thế? ”

" Chết tiệt, sao bà lại cởi trói cho tôi, mẹ tôi trở về mà thấy sẽ giết tôi! "

Tề Quân hoảng loạn nhặt dây sắt gai nhét vào trong tay tôi:



" Coi như tôi cầu xin bà, bà mau trói tôi lại đi ".

Tôi trực tiếp ném dây sắt có gai đó đi, rồi giữ lấy cơ thể nhỏ bé của nó và nhấc lên:

" Nhóc điên rồi sao? Hay là thích chịu ngược. Nhóc xem tay chân của mình thành thứ gì rồi, thế mà còn muốn trói mình lại? ”

Tề Quân vừa thấy tội ném mất dây sắt gai, thì nước mắt gấp gáp chảy ròng ròng:

" Bà nhanh chóng trói tôi lại, bằng không mẹ sẽ giết tôi, tôi thật sự sợ bà ấy lại tiêm cho tôi một số thứ gì đó, đau quá, đau quá, Tề Quân không dám không nghe lời nữa.”

Đứa nhỏ này hoàn toàn hoảng sợ còn đang nói sảng, thông qua lời nói của nó thì tôi đã đoán ra đại khái. Có thể là Trần Kha phát rồ dùng Tề Quân làm thí nghiệm.

Hồi tưởng lại lúc trước khi rút máu, động tác kia của cô ta rất thành thạo lại không có chút đau lòng nào cả, cô ta hoàn toàn có khả năng làm thế với nó.

" Tề Quân đừng sợ, dì dẫn con đi tìm chú Thiên Ngạo, có chú Thiên Ngạo ở đây, mẹ con sẽ không dám làm gì con đâu. "

Nói xong tôi trực tiếp ôm Tề Quyết lên, đứa nhỏ kia không ngừng giãy dụa thậm chí muốn động tay với tôi. Nó không chịu rời khỏi phòng này, dữ tợn giống như một con sói hoang phát cuồng, tôi không có biện pháp đành phải dẫn Thiên Ngạo đến.

Thiên Ngạo vừa nghe việc nó trải qua, lúc này sắc mặt tái mét đi. Anh ta liền gầm lớn một trận với Tề Quân:

" Con lại đây cho chú!! ”

Tề Quân bị dọa cả người run rẩy, vội vàng di chuyển bước chân đi về phía Trước Thiên Ngạo, Thiên Ngạo liền bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Tề Quân một phen, lực tay rất mạnh, làm cho sắc mặt Tề Quân thay đổi vì đau đớn.

" Con hẳn là nhớ rõ là chú Thiên Ngạo đã cứu con ra khỏi căn cứ của thi quỷ phải không? "

Tề Quân vội vàng gật gật đầu.

" Tề Quân con đã chết rồi, vào căn cứ thi quỷ bị người ta cải tạo, con bây giờ chỉ là thi quỷ mà thôi, không phải người nữa. Cho nên con không có cha mẹ, Trần Kha chẳng qua chỉ coi con là một vật thí nghiệm mà thôi, con không cần đi theo bên cạnh cô ta nữa, đến chỗ này với chú "

"Vật thí nghiệm? "

Tề Quân đọc nhẩm ba chữ này rồi cả người của nó run lên, giống như là nhớ tới những ngược đãi không phải người kia.

Thiên Ngạo nói rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật, huống chi người kia còn là mẹ ruột của Tề Quân, cứ để tiếp tục như vậy sẽ làm cho nhân cách của Tề Quân càng vặn vẹo hơn.

" Đúng vậy, con chính là vật thí nghiệm, sau này không cần làm vật thí nghiệm của ai nữa, đến chỗ chú Thiên Ngạo, cùng anh trai Mậu Ngoan chơi đùa. "

Thiên Ngạo nói xong cũng mặc kệ Tề Quân đồng ý hay không, liền ôm nó vào lòng một phen. Lúc xoay người đi ngang qua trước mặt tôi, anh ta cố ý dừng bước:



" Tề Quân không cần Trần Kha, căn cứ này cũng không cần cô ta, anh sẽ thông báo cho anh ba xử lý, chuyện của sư phụ, em cũng không cần đau khổ nữa. ”

Nói xong, Thiên Ngạo ôm Tề Quân rời đi, để lại một mình tôi ở trong phòng.

Ý của anh ta là, Trần Kha hôm nay có đi mà không có về?

" He he thú vị đây, có thể chết dưới tay Vưu Tích, cô ta cũng được cái phúc từ tám đời tu luyện đó!"

Tôi đóng sầm cửa lại và trở về phòng. Ở trong phòng tôi ngưng thần ngồi thiền, Vưu Tích chính là quỷ do tôi khống chế, nên tôi khẳng định có thể cảm nhận được anh ta!

Tôi ngưng thần nín thở, cố gắng tập trung pháp lực toàn thân tại mi tâm, đột nhiên một bóng đen xông vào, khiến tôi sợ tới mức tôi nhăn mày lại, nhìn kỹ hóa ra là A Nô.

" A Nô, anh ở đâu, sao lâu như vậy không trở về!"

" Chủ nhân, cuối cùng cũng liên lạc được với ngài, lúc trước phụng mệnh đi Bình Sơn điều tra, không ngờ là ở chỗ đó đụng trúng đạo sĩ có đạo pháp cao cường, tôi bị giam giữ ở Ông Trung, Lãnh Triết Lăng, anh ta nói sẽ cứu tôi, để tôi chuyển lời cho cô, vào mười lăm tháng này anh ta sẽ kết hôn cùng Liễu Sương Sương sau đó hoàn toàn tiếp quản Liễu thị."

" Triết Lăng á? Anh ta quyết định liên thủ với chúng ta sao? ”

" Anh ta còn bảo tôi nói cho ngài biết, Hàng Thi không thấy đâu, trước mắt căn cứ chỉ có con trai nuôi thứ hai của ông ta là Mạc Trát Tà "

" Hàng Thi bọn họ đi đâu, còn mấy đứa con khác của ông ta đâu? "

Tôi bức thiết phải hỏi, nhưng lời nói của tôi giống như đá chìm xuống biển rộng, không còn có hồi âm nữa.

Ngay khi tôi chuẩn bị thu hồi pháp thuật, một vũng máu đỏ nhuộm mắt tôi, ngay sau đó chính là gương mặt đẹp không tùy vết của Vưu Tích, vừa nhìn thấy tôi liền nhếch môi cười nhạt:

" Không ngờ cô lại đến giám sát tôi, đến xem đi tôi tặng cho cô món quà gì đây. "

Nói xong anh ta dịch người sang, tôi thấy Trần Kha ngã trên mặt đất, trên đầu có một lỗ máu thật lớn, có lẽ là do ma trượng Vưu Tích gây ra, tầm mắt Trần Kha nhìn về phía tôi, nơi đáy mắt là màu đỏ máu có oán độc, không cam lòng.

Chỉ vài giây sau, cái cổ cứng ngắt của cô ta đã mềm nhũn xuống, ngã xuống đất chết không nhắm mắt rồi chậm rãi hóa thành bãi máu.

" Anh giết cô ta? "

" Thiên Ngạo bảo tôi giết, là cô bảo nó làm thế, vừa lúc tôi cũng tương đối chán ghét người phụ nữ này. "

Vưu Tích nói xong vỗ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn tôi:



" Tôi sẽ bỏ qua việc hôm nay, nhưng nếu sau này cô lại dám giám sát tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo. ”

" Anh yên tâm, chỉ một lần này! "

Nói xong tôi lập tức thu công, cả người mất hết sức lực tựa vào cái bàn phía sau, thật không thể tin được Trần Kha cứ như thế mà chết rồi!

Người phụ nữ kia làm nhiều chuyện xấu, tôi đã nghĩ qua ngàn vạn cách giết chết cô ta, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới lại để cô ta chết thoải mái như vậy, cái này để cô ta được lợi rồi. Tôi vừa mới kết thúc việc làm xong, không bao lâu, thì Thiên Ngạo đã tiến vào:

" Đã giải quyết Trần Kha xong ”

" Em biết rồi, vừa rồi có cảm giác được. "

" Nhìn sắc mặt của em có hơi không vui, là cảm thấy như vậy là cô ta được lợi sao? "

Người hiểu tôi chỉ có Thiên Ngạo, tôi cười khổ lắc đầu:

" Không phải có lợi hay không lợi, thi quỷ chết thì không còn gì cả, tất cả những gì cô ta dày công chuẩn bị đều mất sạch, có cái gì tàn nhẫn hơn với việc mất sạch chứ. ”

" Thật tốt khi em có thể nghĩ như vậy, anh để cho Mậu Mậu mang theo Tề Quân đi ra ngoài chơi rồi, hy vọng hai đứa bọn nó có thể trở thành bạn bè. "

" Thiên Ngạo, anh yên tâm đi, chỉ cần Tề Quân không tùy tiện làm em bị thương nữa, em sẽ coi nó như con của mình. "

Tôi vội vàng nói, lời nói vừa rồi của Thiên Ngạo, ngụ ý là muốn cho tôi cùng Tề Quân trở trở thành bạn.

Từ giây phút vừa rồi khi phát hiện Tề Quân trong phòng Trần Kha bị như vậy thì tất cả thù hận trong lòng tôi đều dời lên người phụ nữ Trần Kha kia, tôi sẽ bao dung với nó giống như đối với Mậu Mậu vậy, mặc kệ lúc trước Tề Quân đã làm cái gì, chỉ cần sau này nó là một đứa nhỏ tốt, như vậy là được rồi.