Ngũ Canh Chung

Chương 20



Sau đó hắn bỗng im lặng, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Bạch Tam không dám quấy rầy hắn. Một lúc lâu sau, hắn mới quay người như đang ngắm hoa, một bên thản nhiên nói: "Tam Nhi, nàng đến Kính Dương bao giờ chưa?"

Xưng hô đột nhiên thay đổi làm cho Bạch Tam cảm thấy không quen, lòng hơi dao động, "Đã từng đi một lần."

"Thật sao?" Thụ Tam thiếu giương khóe môi, nhưng lại không mang theo ý cười. "Kính Dương có rất nhiều nơi thú vị, chẳng hạn như như hồ Tiếu Yến Chi, đình Cô Vân trên núi Linh Phượng, thác nước, lễ hội lửa... Nàng tới đó khi nào? Đã đi khắp nơi du ngoạn chưa?"

Bạch Tam luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ta đến đó hồi nửa năm trước, nhưng không phải để du ngoạn mà là để giết người."

"Ha, Tam Nhi, nàng thật biết nói đùa." Thụ Tam thiếu vẻ mặt cứng đờ một lát, sau đó cười trêu nghẹo.

Bạch Tam lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không nói đùa, ta đi giết đại thiếu phu nhân Khanh gia..." Nàng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc do dự, cuối cùng không nói tiếp.

Thụ Tam thiếu ồ một tiếng, cũng không hỏi nữa, sau một lúc, hắn dời mắt khỏi vườn hoa, dừng lại trên mặt nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

"Đi thôi, chúng ta tìm đường ra khỏi đây." Hắn tiến về phía nàng hai bước, nắm lấy tay nàng đi về phía cuối hành lang.

Nhìn hắn đã khôi phục bình thường, Bạch Tam lặng lẽ thở phào, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, khóe môi chầm chầm giương cao.

Hành lang kéo dài về phía trước như không bao giờ kết thúc.

"Nơi chết tiệt này giống hệt như một mê cung!" Thụ Tam thiếu tức giận nói.

Hắn vừa dứt lời, ánh bạc lóe lên, Quỷ Liên lại xuất hiện trước mặt hai người.

"Đi thôi, ta đưa các ngươi ra ngoài." Nàng nói: "Các ngươi lần này đến nhiều như vậy, trong thời gian ngắn cũng giúp ta bớt buồn chán." Nói đến đây, nàng quay đầu về phía Bạch Tam, "Thiên Mạch chắc chắn sẽ không để những kẻ biết đến nơi này sống sót. Ta thấy có vẻ ngươi cũng không đành lòng giết chết tiểu tử này, không bằng cứ để ta giúp ngươi một tay..."

Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên tung một chưởng đập vào ngực Thụ Tam thiếu. Một chưởng này tới rất nhanh, trước khi hai người kịp phản ứng, Thụ Tam thiếu đã nằm rạp trên mặt đất. Bạch Tam vừa sợ vừa giận, một trảo nhắm thẳng vào cổ Quỷ Liên, lại bị nàng ta dễ dàng tránh được, nhân tiện túm Thụ Tam thiếu vào trong tay. Lúc này Bạch Tam mới nhận ra bọn họ không chỉ kém Qủy Liên một khoảng, rõ ràng trước đó nàng ta chỉ như mèo vờn chuột chơi đùa với họ mà thôi.

"Hắn còn chưa chết." Quỷ Liên bình tĩnh nói, thành công ngăn cản Bạch Tam liều mạng công kích.

"Ngươi muốn gì?" Dù lớn lên giữa lằn ranh sinh tử, Bạch Tam chưa bao giờ rơi vào tình cảnh tâm trạng rối loạn, bị nỗi sợ hãi khống chế như hiện tại.

Quỷ Liên vờ giận dỗi trừng mắt liếc nàng, khẽ cười nói: "Ngươi nghĩ ta giống như Thiên Mạch sao. Mặc dù tộc dân của ta bị Nhân loại các ngươi làm hại, nhưng chính vì các ngươi mà ta mới tránh được một kiếp..." Nói đến đây, trong mắt nàng hiện lên suy tư, một lúc sau mới định thần lại, nhìn thấy sự lo lắng không che giấu của Bạch Tam, rốt cuộc không nhịn nổi mà bật cười.

"Tiểu tử này quá thông minh, nếu cứ như vậy mang hắn ra ngoài, hắn nhất định sẽ học được bí quyết tiến vào nơi này, ta không muốn mạo hiểm như vậy." Nàng giải thích, sau đó ra hiệu cho Bạch Tam che mắt hắn lại.

Bạch Tam do dự một chút, đột nhiên nói: " Huyễn Đế Cung có thể cho chúng ta một vật gì không?" Nàng nhớ tới mục đích chuyến đi của mình, cũng không muốn Thụ Tam thiếu thất bại trở về.

"Ngươi khờ quá." Quỷ Liên thở dài, từ trong ngực lấy ra một vật màu đỏ, Bạch Tam cầm lấy, phát hiện là một nhúm lông đỏ rực, nàng không khỏi bối rối.

"Ta biết các ngươi đến đây dưới sự chỉ điểm của Yến gia, nhân loại các ngươi thật sự quá tham lam... Đưa cái này cho nha đầu Yến gia xem, đồng thời cho nàng một lời nhắn: Ta có thể khiến gia tộc hắn thịnh vượng, ta cũng có thể khiến bọn họ diệt vong." Ngừng một chút, nàng thu lại thần sắc nghiêm nghị, mỉm cười quyến rũ với Bạch Tam, "Chủ tử nhà ngươi giỏi hơn ta về mọi mặt, nhưng có một điều ta có thể làm được còn hắn thì không. Ngươi nghĩ nó là gì?"

Bạch Tam nghe vậy lắc đầu, trong lòng lo cho Thụ Tam thiếu nào có tâm tư chơi đoán chữ, hơn nữa đó còn là câu đố không thể đoán được. Nếu đổi là Thụ Tam thiếu chắc chắn sẽ rất thích thú.

"Ngươi cứ xem đi." Quỷ Liên không để ý, khẽ gật đầu.

Bạch Tam nhìn nàng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không xác định được chỗ nào, qua một lúc nàng đột nhiên phát hiện ra mái tóc màu ánh trăng của Qủy Liên từ trên xuống dưới đang nhuốm màu đỏ rực như máu.

Bị một màn kỳ dị này dọa đến ngây người, cho đến khi trước mắt còn lại một mảnh lửa đỏ nàng mới sực tỉnh.

Quỷ Liên nâng làn tóc đỏ lên, cười đắc ý nói: "Màu tóc của ta có thể thay đổi tùy theo ý muốn. Chủ tử nhà ngươi có tài giỏi đến đâu cũng không thể học được năng lực trời sinh này."

Thì ra là thế. Bạch Tam nhớ đến câu chuyện của Yến Cẩn Sơ, cuối cùng cũng thấu tỏ. Chỉ là chuyện này cũng không liên quan gì đến Bạch Tam nàng.

Bỏ qua ánh mắt chờ mong của Quỷ Liên, nàng lấy ra một chiếc khăn tay che mắt lại.

Không nhận được ánh mắt ngưỡng mộ như tưởng tượng, Quỷ Liên có chút buồn bực, liền đánh một phát vào người Thụ Tam thiếu đang giữ trong tay, thấy hắn vốn luôn nhanh mồm dẻo miệng lúc này lại ngoan ngoãn như vậy, cơn tức trong lòng cũng hơi nguôi ngoai. Từ trong áo lấy ra một đoạn dây, tay hơi giơ lên, nhanh nhẹn quấn tay Bạch Tam lại.

Đường ra khỏi cung không phức tạp như dự đoán, Bạch Tam chỉ cảm thấy ngoằn ngoèo mấy cái rồi dừng lại. Bên tai tràn ngập tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi qua rừng trúc cùng tiếng chó sủa in ỏi.

Chó sủa? Nàng nghi hoặc, nhưng Quỷ Liên không nói gì nên nàng cũng không nhúc nhích, phải rất lâu sau nàng mới nhận thấy gì đó kỳ lạ, kêu hai tiếng cũng không có phản hồi nên nàng đưa tay tháo chiếc khăn ra. Lúc này bọn họ đang ở trên một ngọn đồi, xung quanh là những hàng tre xanh như mặt biển, mơ hồ nhìn thấy mái hiên xanh biếc. Thụ Tam thiếu nằm bên chân nàng, còn Qủy Liên đã biến mất từ ​​lâu.

Có phải đã ra ngoài rồi không? Bạch Tam không chắc chắn, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trước tiên cúi người kiểm tra tình trạng Thụ Tam thiếu.

Thụ Tam thiếu vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng không phải bị điểm huyệt mà nàng cũng không nhìn ra mấu chốt của vấn đề.

Phải làm sao bây giờ? Nàng hoảng sợ ôm lấy hắn.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, mang theo tiếng bước chân truyền tới. Bạch Tam nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra là một ông lão đeo giỏ tre dẫn theo một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang leo lên con đường núi.

"Ông nội, ông nội... Quỷ... Nữ quỷ..." Bị hàn khí bao trùm quanh Bạch Tam dọa sợ, đứa bé lùi lại sau lưng ông lão, nắm chặt lấy tay ông, không dám bước thêm bước nào. Ông lão cũng lộ ra vẻ sợ hãi trong mắt.

"Ông là ai?" Bạch Tam không để ý đến hai người đang run rẩy lo sợ, lạnh lùng hỏi.

"Lão, lão... Là người hái thuốc..." Ông lão cố gắng che chắn cháu trai mình, lắp bắp đáp lại.

"Đưa ta về nhà ông." Bạch Tam đỡ Thụ Tam thiếu đứng dậy. Không cần nói đến chuyện dẫn đường, nhìn thấy hai ông cháu sợ đến toàn thân run rẩy, nàng im lặng một lúc, đành phải cố gắng khiến giọng của mình ấm hơn một chút, "Ta là người, không phải quỷ."

Nguyện ý giải thích như này đã là giới hạn của nàng.

- ----

Thụ Tam thiếu cũng không có gì nghiêm trọng, ngay lúc Bạch Tam chờ không được muốn quay lại Huyễn Đế Cung tìm Quỷ Liên thì hắn đã tỉnh lại.

Lúc đó trời đã tối, cơn mưa tầm tã rơi xuống mái tranh và rừng trúc, tiếng xào xạc khiến ánh lửa yếu ớt của đèn dầu hiu hắt lạ thường. Bạch Tam đang ngồi bên bàn, lưng gầy mà thẳng tắp, mái tóc dài che khuất sườn mặt khiến người ta có cảm giác thê lương không thể giải thích được.

Thụ Tam thiếu chớp chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn thân ảnh của nàng.

Tiếng gõ cửa đã phá vỡ sự yên tĩnh mong manh này, cánh cửa gỗ kẽo kẹt bị đẩy ra, ông lão run rẩy bưng một cái bát nghi ngút khói bước vào.

"Cô nương, ở nơi hoang dã này không có gì tốt cả, cô nương hãy tạm dùng đỡ cái này đi."

Đó là một bát cháo gà rừng hầm với củ mài, củ mài và thịt gà được hầm nhừ, nước dùng sền sệt, tỏa ra hương thơm đậm đà.

Bạch Tam nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía giường, chợt phát hiện Thụ Tam thiếu đang mở to mắt nhìn mình, trong mắt nàng lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc không che giấu.

Ông lão hiển nhiên đã chú ý tới, vội vàng nói: "Người này tỉnh rồi, để lão mang cho hắn một cái bát nữa." Nói xong, vội vàng bước ra ngoài như có gấu đuổi theo sau lưng.

"Tỉnh lại sao không gọi ta?" Bạch Tam không để ý tới hắn, bưng bát đi tới bên giường, đưa cho Thụ Tam thiếu. "Ngươi ăn trước đi."

Không ngờ, hắn lại nằm bất động trên giường, chơi xấu nói: "Không còn sức nữa, nàng đút cho ta đi."

Bạch Tam nghiêng đầu nhìn hắn một lát, xác nhận hắn thật sự không có gì đáng ngại thì khẽ mỉm cười, "Vậy ngươi ngồi dậy đi."

Lần này Thụ Tam thiếu không nói mình không còn sức nữa, cũng không dùng tay đỡ mà là uốn éo như một con sâu, cuối cùng dựa lưng vào đầu giường ngồi dậy.

Bạch Tam đợi hắn ngồi dậy đàng hoàng, lập tức múc một muỗng cháo đưa cho hắn.

Thụ Tam thiếu quay mặt đi, không chịu ăn, "Nóng lắm! Nàng thổi thổi đi!"

"Ngươi đúng là nhiều chuyện." Bạch Tam lẩm bẩm, cũng không có bất mãn mà là nói ra sự thật. Nhưng vẫn nghe lời thu lại muỗng, thổi cho nguội rồi mới đưa qua.

Thụ Tam thiếu vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn ăn hết, cuối cùng còn liếm láp môi kêu lên thật ngon.

Bạch Tam sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Đút xong một bát cháo, ông lão vẫn chưa đến, Bạch Tam cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại hỏi: "No bụng chưa?"

Ngay lúc Thụ Tam thiếu đang định lắc đầu, mặt đột nhiên biến sắc, ôm bụng cuộn người lại, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

"Sao vậy?" Bạch Tam kinh hãi, ôm lấy hắn.

"Độc... Có độc..." Thụ Tam thiếu thần sắc tái xanh, hô hấp gấp gáp, dường như rất thống khổ.