Ngũ Canh Chung

Chương 19



Trong tay Quỷ Liên cầm một chiếc hộp màu đỏ thẫm ưu nhã bước đến trước mặt hai người, mở ra, bên trong là hai bát canh đựng thứ gì đó màu trắng đặc sệt tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

"Đây là canh cá băng, nơi khác có muốn cũng không thể tìm được." Quỷ Liên nói, ra hiệu cho hai người bưng lên, sau đó nhìn Bạch Tam cười nói: "Trở về nói cho Thiên Mạch biết ngươi đã ăn cái này, chắc chắn hắn sẽ không thể ngồi yên được."

Bạch Tam đương nhiên không tin, bởi vì trong lòng nàng Vũ Chủ Tử giống như tiên nhân, bất luận là chuyện gì, hắn luôn thong dong thản nhiên đối mặt, nếu nói hắn sẽ biến sắc vì một bát thức ăn nhỏ này, điều đó còn khó tin hơn cả Huyễn Đế Cung này.

Đối mặt với sự chiêu đãi như vậy, hai người vốn phải nghi ngờ, nhưng họ vẫn vô thức cầm bát lên, cho đến khi đáy bát trống rỗng mới giật mình phản ứng. Tuy nhiên trong lòng họ cũng không hề hối hận vì sự sơ suất đó, bởi vì canh cá băng thức sự rất ngon, dù đã ăn xong nhưng hương thơm vẫn còn lưu lại thoang thoảng trên môi, khiến người ta nhớ mãi không quên. Kỳ lạ ở chỗ rõ ràng đó chỉ là một chiếc bát nhỏ, theo lý còn chẳng đủ để nhét kẽ răng, thế mà hai người ăn xong đã cảm thấy no nê, không nghĩ đến việc ăn thêm nữa.

"Ăn uống no say rồi, ta sẽ bắt đầu kể câu chuyện về Huyễn Lang tộc bọn ta. Ha, Thiên Mạch không muốn các ngươi biết, ta càng cố ý cho các ngươi biết." Quỷ Liên ngồi ở ngưỡng cửa gỗ đối diện, thong thả nói.

Ở chung đã lâu, hai người đều mơ hồ nhận thấy tính cách của nàng thực ra có một mặt rất nghịch ngợm, hệt như tiểu nữ hài vậy.

"Chắc các ngươi đã nghe lời thề của Vương bọn ta trong thần miếu đúng không?"

"Lời thề nào?" Thụ Tam thiếu lại che mắt, một bên nắm lấy tay Bạch Tam chơi đùa, một bên ngây ngô hỏi lại.

Quỷ Liên nhếch môi cười chế nhạo: "Nhân loại các ngươi là đáng khinh nhất, suốt ngày chỉ biết dối gạt kẻ khác."

Lời vừa nói ra, thân thể Thụ Tam thiếu hơi cứng đờ, không dấu vết buông tay Bạch Tam ra, cười nói: "Đúng vậy, thế nhưng cũng có kẻ ngây ngốc nguyện ý bị lừa." Những lời của hắn như ám chỉ điều gì đó, chỉ là ánh mắt bị giấu sau lớp vải, người ta cũng không đoán được ý tứ thật sự của hắn là gì.

Quỷ Liên khựng lại, một lúc sau mới sâu xa nói: "Đúng vậy, có người lại cam tâm tình nguyện bị lừa." Nàng rũ mắt, ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời, trên bóng hình mang theo nét bi thương khó tả.

"Ồ, hóa ra một cô nương sói giống tiên nữ là ngươi cũng bị người khác gạt!" Thụ Tam thiếu kinh ngạc cảm thán, giọng điệu đặc biệt khoa trương, dường như muốn che giấu điều gì đó. Bạch Tam hơi kinh ngạc, đưa tay muốn nắm lấy tay hắn, không ngờ lúc này hắn đột nhiên đưa tay ngoáy mũi, khiến tay nàng rơi vào khoảng trống rỗng. Nàng sửng sốt, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an.



Quỷ Liên không để ý đến hắn, trong mắt hiện lên một tầng lệ mỏng.

"Lời thề đó là do Vương chúng ta tuyên thệ... Tất cả những tộc nhân may mắn còn sống sót, ngoại trừ Thiên Mạch, tất cả đều chịu cấm chế. Hừ, tên Thiên Mạch đó là Đại Tư Tế, thể chất kỳ dị, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Ta nghi ngờ dòng máu chảy trong thân thể hắn không phải là dòng máu Huyễn Lang thuần khiết." Nàng nói năng không mạch lạc, giống như đang nói với chính mình, Thụ Tam thiếu cùng Bạch Tam bên cạnh nghe đến mờ mịt.

"Vào vấn đề, rốt cuộc Huyễn Lang tộc các ngươi là cái gì? Dong dài đừng làm lãng phí thời gian của lão tử!" Thụ Tam thiếu không kiên nhẫn nói, tính tình nóng nảy dị thường.

Quỷ Liên trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn không nhìn thấy thì hừ lạnh một tiếng.

"Ta muốn nói gì thì nói, ngươi muốn nghe không ta chẳng quan tâm."

Tuy nói như vậy, nhưng dường như rất lâu không nói chuyện với ai, nàng thực sự rất cô đơn, làm sao bỏ qua cơ hội tâm sự này. Thụ Tam thiếu đang định phản bác lại, nàng đã tiếp tục nói.

"Huyễn Lang tộc chúng ta có thể chất của bán thần, từng là quốc gia vĩ đại nhất trên thiên hạ này. Khi đó, nhân loại các ngươi chỉ là nô lệ của chúng ta mà thôi." Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại, muốn nghe xem Thụ Tam thiếu phản bác, nào ngờ hắn vẫn im lặng, thì không khỏi có chút nhàm chán.

"Chúng ta có được sức mạnh của thần, sinh mệnh vĩnh hằng..." Trong thần sắc của nàng lộ ra chút tịch mịch và tang thương, ngừng một lát mới chậm rãi nói tiếp: "Sinh mệnh vĩnh hằng không hẳn là tốt. Lang thang một mình trong thiên địa, quên đi thời gian và quên đi lý do tồn tại..."

"Một mình? Tộc nhân của ngươi đâu?" Bạch Tam hỏi, trong bất giác nàng nghĩ đến Vũ Chủ Tử, hắn dường như luôn cô độc một mình.

"Tộc nhân..." Quỷ Liên đặt chân lên ngưỡng cửa, mái tóc dài màu bạc xõa xuống đất. "Ngoại trừ ta, Thiên Mạch, Vương... Bọn họ đều đã không còn nữa. Những người còn lại sống trong núi non hoang dã. Ngoại trừ việc nhớ đến lòng căm thù nhân loại và tiếng hét dài với nguyệt thần đêm trăng tròn, chúng chẳng còn nhớ gì về vinh quang mà chúng từng có."

Bạch Tam bỗng cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, vô thức nghiêng người về phía Thụ Tam thiếu. Vốn dĩ Thụ Tam thiếu đột ngột trở nên xa cách đã do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ôm nàng vào lòng.

"Chỉ là một câu chuyện thôi." Hắn an ủi nàng, chỉ là ngay cả hắn cũng không tin vào câu an ủi này. Vì vậy hắn cao giọng giễu cợt: "Các ngươi không phải là bất tử sao?"

Lần này Qủy Liên không đối chọi với hắn mà lạnh lùng nói: "Sinh vật dù mạnh mẽ đến đâu cũng có điểm yếu, ngay cả thần cũng không ngoại lệ."

"Ồ, điểm yếu của các ngươi là gì?" Thụ Tam thiếu thuận miệng hỏi.

Quỷ Liên nở nụ cười: "Sao ta phải nói cho các ngươi biết? Lúc trước bởi vì Vương bị tiểu nô kia mê hoặc, khiến chúng ta chịu họa diệt tộc, ngươi cho rằng ta lại bị nhân loại của ngươi lừa gạt sao?" Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nó lại chứa đựng nỗi đau sâu sắc, nàng ấy thực sự là một người rất mâu thuẫn.

Thụ Tam thiếu cũng không hỏi thêm nữa, hắn cọ cằm vào vai Bạch Tam, cười không đồng tình nói: "Thì ra là một hôn quân!"

"Câm miệng, không được xúc phạm Vương bọn ta!" Trong mắt Quỷ Liên bừng lên giận dữ giống như con sói bạc kia. "Một khi Huyễn Lang tộc bọn ta nhận định đối phương là người trong lòng, đó chính là trọn đời trọn kiếp. Chúng ta sẽ không bao giờ giống như nhân loại các ngươi sáng ba chiều bốn, luôn thay lòng đổi dạ. Tiểu nô đó đã từng cứu Vương, vì vậy Vương mới yêu nàng chân thành tha thiết, thậm chí còn cho nàng biết đến một bí mật mà Nhân tộc không nên biết, ha..." Nàng đột nhiên im bặt, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Nghĩ đến thanh âm của nam nhân trong điện, Bạch Tam lại cảm thấy buồn bã, nàng nắm lấy cánh tay của Thụ Tam thiếu, ngón tay không kiềm chế được run lên.



"Ta sẽ không giống nàng ấy." Nàng nhìn nam nhân đang ôm mình, như thể đang hứa hẹn với hắn điều gì đó.

Thụ Tam thiếu hơi cứng người, sau đó đột nhiên ôm chặt nàng, ánh mắt qua vai nàng rơi sâu vào hành lang dài, trong đó chất chứa một điểm mê mang không nói nên lời.

Qủy Liên thương hại liếc nhìn Bạch Tam, "Nếu một ngày nào đó ngươi phát hiện hắn là quái vật, ngươi có dám thề rằng ngươi vẫn sẽ kiên định yêu hắn như bây giờ không?" Nhắc đến chữ quái vật, nàng gần như nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng trọng điểm Bạch Tam nghe được là phía sau.

Yêu? Từ này quá xa lạ với nàng, thậm chí còn làm nàng có chút sợ hãi.

Không đợi nàng trả lời, Thụ Tam thiếu đã chuyển chủ đề.

"Được rồi, nói những chuyện này làm gì? Tộc Huyễn Lang các ngươi cũng chỉ là người thôi, chỉ là sức mạnh có chút kỳ lạ thôi."

Qủy Liên đảo mắt nhìn hắn, ánh mắt như xuyên vào tâm hắn, sau đó đột nhiên cười quỷ dị nói: "Ngươi bỏ mảnh vải ra." Nói đến đây, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra chút ác ý.

Thụ Tam thiếu sao có thể bỏ qua lời khiêu khích trực tiếp như vậy, hắn khịt mũi, thực sự kéo xuống mảnh vải che khuất mỹ nhân, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào nữ nhân đối diện.

"Kỳ thật chúng ta cũng không phải hoàn toàn là người." Quỷ Liên cười khẽ, đột nhiên nhảy lên, xoay một vòng trên không, mái tóc bạc dưới ánh trăng bay lên tạo thành đường cong chói mắt, thu hút sự chú ý của hai người. Đến khi rơi xuống đã là một con sói trắng tao nhã đứng đối diện với ánh trăng, bộ lông dài theo gió đêm nhẹ nhàng lay động, vừa cao quý vừa run động lòng người không nói nên lời.

Bạch Tam kinh ngạc kêu một tiếng. Thụ Tam thiếu lấy lại tinh thần, nghiêng đầu đánh giá một lúc rồi đứng dậy bước tới, đưa tay muốn sờ bộ lông của con sói, lại bị ánh mắt cảnh cáo cùng tiếng gầm gừ đe dọa của nó chặn lại.

"Ảo thuật?" Hắn lúng túng thu tay lại, quay đầu nhìn Bạch Tam, như đang hỏi nàng, lại như hỏi chính mình.

Đối mặt với tình huống kỳ lạ chưa từng có này, Bạch Tam cũng ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào. Lúc này, trong đầu bọn họ vang lên tiếng cười nhạo của Quỷ Liên.

Ta đã sớm biết bọn Nhân tộc ngu ngốc các ngươi sẽ không bao giờ dám chấp nhận những gì các ngươi không thể hiểu được, cho dù đó là tận mắt chứng kiến.

Thụ Tam thiếu nheo lại đôi mắt dài, bắn ra chút ánh sáng lạnh lùng, nhưng cũng không có công kích, hắn cười gượng hai tiếng, nói: "Xiếc như này bản thiếu cũng làm được..." Vừa nói, thân hình hắn chợt lóe, người đã biến mất không một dấu vết, mà chỗ hắn đứng ban đầu lại xuất hiện một con cá đang vùng vẫy trên mặt đất.

Sói bạc sửng sốt một chút, sau đó khinh thường ngẩng đầu lên.

Nam nhân của ngươi rất giỏi nói dối, ngươi nên cẩn thận. Lời của Quỷ Liên vang vọng trong đầu Bạch Tam, nàng ngẩn ra một chút sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

"Này này, ngươi đang nói xàm với lão bà nhà ta đấy à?" Thụ Tam thiếu từ phía sau cây cột đi tới, cúi xuống nhặt con cá cựa quẫy dưới đất cất vào người mình, không vui hỏi. Hóa ra hắn không ném con cá xuống nước, mà chỉ giấu nó đi để phòng thân, vừa rồi hắn chợt nghĩ ra, nên đã bày một trò để điều chỉnh tâm trạng căng thẳng của hai người. Thực ra hắn đã sớm tin chuyện Qủy Liên biến thành sói. Loài người bình thường nào có tốc độ nhanh như vậy? Và làm sao có thể xây dựng được những tòa kiến trúc tráng lệ và kỳ lạ như vậy?



Sói bạc khinh thường nhìn hắn, lỗ tai đột nhiên động đậy, lông mao dựng đứng.

Có người đột nhập! Nàng nói, bạch quang chợt lóe, con sói đã biến đi mất.

"Này..." Thụ Tam thiếu chỉ kêu nửa tiếng, liền ngừng lại. "Người này tốc độ thật sự không tầm thường!" Nói đi là đi, bỏ lại hai người bơ vơ ở chỗ này.

Bạch Tam ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở vườn hoa, nhìn những bông hoa lạ đầy màu sắc nở rộ dưới ánh trăng mờ ảo, nàng chợt nghĩ, chẳng lẽ Vũ Chủ Tử cũng giống như Quỷ Liên? Nếu là thật khó trách hắn lại hạ lệnh như vậy. Con người luôn sợ hãi và xa lánh những thứ mà họ không hiểu và thậm chí cố gắng tiêu diệt chúng, giống như họ đã từng làm với nàng vậy.

"Lão bà, mỹ nhân lang nói gì với nàng vậy?" Đang suy nghĩ thì Thụ Tam thiếu đột nhiên ghé vào tai nàng hỏi một câu, hơi thở nóng rực chạm vào làn da mềm mại sau tai khiến nàng không khỏi run rẩy.

"Nàng... Nàng ấy nói ngươi rất giỏi nói dối, kêu ta phải cẩn thận." Nàng lúng túng trả lời, cũng lược bớt hai chữ, chỉ là nhiệt độ trên mặt chưa kịp tiêu tan lại tăng lên, bên tai cũng nhuộm màu đỏ ửng.

"Ồ..." Thụ Tam thiếu hiển nhiên không tin, hắn nhìn vành tai ửng hồng của nàng, đột nhiên muốn cắn thử một ngụm. Nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng chỉ đưa tay chạm vào nó, buồn cười hỏi: "Vậy sao nàng lại đỏ mặt?"

Cơ thể tê dại vì cái chạm đột ngột, Bạch Tam nín thở lùi ra vài bước để tránh bị hắn quấy nhiễu đến cả người không tự nhiên.

"Cái đó, cái đó... Ta cũng không biết." Lần đầu tiên nàng ấp úng nói, mặt đã đỏ bừng như lửa, nào còn vẻ tái nhợt lạnh băng như thường ngày.

Thụ Tam thiếu nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên thở dài. "Mặc kệ nữ nhân kia nói gì đi nữa, việc có thể khiến nàng như vậy cũng là điều tốt." Câu này cũng không khó hiểu, dù sao sự xấu hổ vẫn tốt hơn sự vô cảm như một người chết.