Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 72: Kiếp sau anh sẽ tìm em



Ở Nam Phi hiếm hoi lắm mới xảy ra một trận tuyết mà trận tuyết hiện tại không hề được báo trước. Trùng hợp thay, nó lại xảy ra vào đúng thời điểm công tác cứu hộ đi vào giai đoạn căng thẳng nhất.

Đường xá ngập trong tuyết trắng vốn dĩ người dân nên tận hưởng niềm hân hoan này. Tuy nhiên, hậu quả mà động đất để lại đã phá hủy tất cả niềm vui của người dân nơi đây.

Liễu Dung Nghiên lặng người, mang tâm trạng não nề nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những tiếng khóc đau đớn xé lòng của người thân các nạn nhân xấu số trong trận động đất và cả những thi thể lạnh ngắt đầy vết thương tổn bị dập nát, phủ đầy cát bụi. Mọi thứ chìm trong sự tang tóc và bế tắc.

“Khi đứng trước sự sống và cái chết, chúng ta mới biết được rằng bản thân nhỏ bé đến cỡ nào.”

Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, phủ một lớp nước mong manh, cũng không biết lời nói kia là nói cho ai nghe.

Phó Liên Ngạo bước từng bước ra sau lưng cô, khoác áo dạ màu đen lên cho cô.

Anh không phải là người sống thiên về cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy những gì đang diễn ra cũng không khỏi thấy chạnh lòng và thương xót.

Cả hai giữ yên lặng, từ từ nhắm mắt, hai tay chặp lại với nhau, miệng lẩm bẩm lời cầu nguyện cho những người đã khuất.

“Xin ông trời hãy đón nhận những linh hồn xinh đẹp này về với người.”



Phó Liên Ngạo cầu nguyện xong thì nhẹ nhàng ôm cô nép vào người mình. Cô không hề có phản ứng gì, chỉ yên lặng đặt mặt vùi lên người anh.

Không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng khóc và tiếng của những quân nhân đang di chuyển người tử vong ra khỏi đống đổ nát.

Vậy mà chỉ vài giây sau, Phó Liên Ngạo bàng hoàng nhận ra cô gái nhỏ của mình cũng đang khóc.

Liễu Dung Nghiên kìm nén để bản thân không phát ra tiếng, chỉ có đôi tiếng nấc nghẹn vang lên từ tận sâu bên trong cổ họng.

Cảm xúc đè nén suốt một ngày dài cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế nổi nữa. Cô ôm chặt thắt lưng anh, khóc thành tiếng.

Phó Liên Ngạo không nói câu nào, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ từng cái nhẹ nhàng lên lưng cô để trấn an.

Anh biết, những mất mát và đau đớn mà người dân Nam Phi phải chịu đựng đã đả kích không nhỏ đến tâm lý của vợ mình. Không biết bao nhiêu lần trong hôm nay anh nhìn thấy cô rưng rưng nước mắt nhưng rốt cuộc vẫn không dám khóc vì sợ ảnh hưởng đến mọi người.

Cô gái nhỏ khóc rất lâu, khóc đến khàn cả giọng vẫn không ngừng.

Mặc dù từng chứng kiến qua rất nhiều sự chia ly và ra đi, nhưng khung cảnh người chết xếp thành hàng dài lên đến cả ngàn người như thế này khiến cô không thể nào chịu đựng nổi.

Một ngày, thật sự đã quá đủ rồi.

Vóc dáng anh cao lớn, che chắn trước mặt cô nên hầu hết mọi người đều không biết rằng người đang khóc là bác sĩ cứu hộ của bọn họ.

Liễu Dung Nghiên bình ổn lại tâm trạng, mạnh mẽ lau nước mắt trên mặt mình. Nhưng tay cô đã bị anh bắt lấy, nắm chặt không buông.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy anh đang cau chặt mày. Lúc đối diện với ánh mắt của cô, sự uy nghiêm trong mắt anh không còn, thay vào đó là vẻ đau lòng và xót xa.

Phó Liên Ngạo bưng mặt cô lên, cẩn thận từng li từng tí lau những giọt lệ còn vương trên đó. Anh thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa, được không em?”



Anh không lên tiếng thì không sao, hễ lên tiếng là mũi cô lại cảm thấy chua xót, cô họng ngập đắng.

“Liên Ngạo!”

“Hửm?”

“Chồng ơi!”

Phó Liên Ngạo đan tay mình vào tay cô, mười ngón tay không tách rời. Anh khom người, mũi chạm vào mũi cô, giọng điệu trầm ấm: “Chồng đây, vợ nói đi.”

Liễu Dung Nghiên mở to mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh như sao trời. Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì ạ, chỉ là em muốn gọi anh thôi.”

Có lẽ là do tình yêu quá thần kì. Vậy nên mỗi lần gặp phải chuyện gì, cô đều theo bản năng gọi anh.

Dù không được đáp lại, tên của anh vẫn khiến cô có đủ năng lượng để đối mặt với khó khăn, vượt qua mọi thứ.

Phó Liên Ngạo nhướng mày, khóe miệng cong cong. Anh biết, đây là thói quen của cô.

Anh không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại còn có chút vui. Bởi vì điều này khiến anh hiểu rằng, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, người đầu tiên cô vợ nhỏ nghĩ tới cũng luôn là anh.

Nghĩ đến gì đó, anh đột nhiên gọi cô: “Vợ à!”

“Vâng?”

Phó Liên Ngạo nhìn lên bầu trời đầy sao, hít một hơi, chậm rãi nói: “Kiếp sau, có lẽ tên của anh sẽ không còn là Phó Liên Ngạo. Nhưng bé yêu, em chỉ cần biết rằng, kiếp này, kiếp sau, dù muôn vạn điều thay đổi thì anh vẫn chỉ là chồng em.”

Một tiếng chồng, cũng chỉ có cô được phép kêu lên.

Nếu kiếp sau cô không tìm được anh, khoảng cách giữa họ là một vòng Trái Đất. Vậy thì nhiệm vụ cả đời của anh chính là tìm thấy cô vợ yêu dấu của mình.

Liễu Dung Nghiên được anh dỗ đến bật cười khúc khích. Cô che miệng, vẫn không giấu nổi niềm vui dâng trào trong đáy mắt, trào hết cả ra ngoài. Cô tựa vào cánh tay anh, hạnh phúc ngọt ngào làm trái tim cô mềm nhũn, trả lời anh hai chữ: “Em biết.”

Cảm xúc của cô đã ổn định hơn trước, cũng không có nấc nghẹn nữa. Chỉ lặng im quan sát từng người được đưa lên, chăm chú lắng nghe xem có quân nhân nào gọi đội y tế hay không.

Đáng buồn là, suốt một tiếng đồng hồ không một ai sống sót.

Nếu như không có Phó Liên Ngạo ở đây, có lẽ cô đã sụp đổ từ lâu rồi.

Nhưng không có nếu như, bởi vì kể từ khi kết hôn đến giờ, mọi chặng đường cô đi đều có anh kề cạnh.

Công tác cứu hộ đã kết thúc, hai người đứng yên ở một góc nhỏ, quan sát những gì còn sót lại sau tất cả.

Không có gì ngoài sự đổ nát và tan hoang.

Vậy mới nói, con người chúng ta chỉ là sự tồn tại nhỏ như hạt cát giữa vũ trụ này. Đứng trước thiên tai càng thêm nhỏ bé và bất lực.