[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 57: Ô ô......chậm một chút... (H)



Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lon bia, yên lặng nghe Tống Văn vừa mắng Lăng Thiệu vừa mắng Lý Đức Hải, cuối cùng mắng đàn ông khắp thiên hạ không ra gì.

Hai người uống rất nhiều rượu, Tống Văn Ngôn khóc lóc vừa hỏi cô " Tôi chỉ muốn biết hai người làm với nhau khi nào, cô nói cho tôi biết!"

Thư Tâm lấy tay chống cằm, ánh mắt men say nồng đậm.

Cô nhớ lại đêm hôm đó, gương mặt ửng hồng vì men bia.

" Đêm vừa đến nhà cậu, chồng tớ gọi điện xin tiền, tớ cãi nhau với anh ấy, xuống quán bar dưới khu uống rượu, sau đó....".

Thư Tâm mỉm cười lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt " Tớ đã làm một điều điên rồ, tớ cùng với người đàn ông xa lạ.....chuẩn bị thuê phòng......sau đó chúng tớ còn ở cửa.....hôn môi".

Điều này đối với cô mà nói quả thực có chút điên cuồng.

Tống Văn không cần đoán cũng biết chuyện kế tiếp " Sau đó cô gặp chồng tôi".

Cô ấy cười ra tiếng, nước mắt rơi lã chã " Cho nên, từ ngày đầu tiên hai người đã làm với nhau".

Cô lau bọt bia trên môi " Đúng vậy, Tống Văn, cậu đánh tớ đi".

" Tôi sẽ không đánh cô, Lăng Thiệu vứt bỏ tôi, cũng sẽ vứt bỏ cô!" Tống Văn hung hăng nói " Tôi sẽ chờ xem ngày cô bị hắn vứt bỏ, đến lúc đó tôi sẽ cười nhạo cô!"

Thư Tâm cười nhẹ.

Hai người thỉnh thoảng uống một ngụm, cuối cùng dứt khoát gục trên bàn trà.

Không biết qua bao lâu, cô bị chuông điện thoại đánh thức, cô chạm vào điện thoại muốn bấm tắt, nhưng lại vô tình bấm ấn trả lời.

" Alo...."

Đầu bên kia mơ hồ truyền đến giọng nam, cô không thể nghe rõ, cô không nhớ mình đã nói gì với người kia, chỉ biết qua một lúc lâu có tiếng gõ cửa.

Cô bước chân chếnh choáng mở cửa, liền bị người đàn ông ôm vào lòng.

" Say?"

Cô cả người yếu ớt không xương, mềm mại như một vũng nước, treo ở trên cổ nam nhân, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại " Anh là ai?"

Người đàn ông cười khẽ " Anh là chồng của em".

Cô cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt anh, một lúc sau mới lắc đầu: " Không phải, anh không phải là Lý Đức Hải".

Người đàn ông có chút tức giận, cắn vành tai cô, giọng nói có chút nóng nảy " Chồng em không phải Lý Đức Hải, mà là Lăng Thiệu".

" Lăng.....Thiệu?" Thư Tâm cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói " Chồng của Tống Văn?"

Anh không ngờ người phụ nữ này khi say lại thật sự dễ thương như vậy.

Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn " Là, chồng Tống Văn đến thao em".

" Không được..." cô mềm mại mà đẩy anh ra " Chồng tôi...sẽ sớm trở lại.....không được".

Lăng Thiệu cười nhẹ " Anh sẽ nhanh thôi, để anh làm một chút, làm xong liền đi, được không?"

Cô vẫn đẩy anh ra, miệng kêu lên lung tung " Không, không được, anh là chồng của Tống Văn, không thể...."

Người đàn ông đem ôm cô vào lòng, vừa đi vào vừa kéo quần lót của cô ra, cầm côn th*t bôi trơn vài lần rồi đẩy vào.

Cô bị anh làm cho rùng mình, vòng tay qua cổ anh kêu lên một tiếng " A.....anh......đi ra ngoài.....a.....không cần...."

Lăng Thiệu ôm cô đi về phía phòng ngủ đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên sô pha.

Tống Văn ghé trên bàn trà, say khướt không tỉnh táo.

Cô trong vòng tay anh rên rỉ ".....Ô ô quá lớn.....quá sâu......ra......đi.....Ô ô....đỉnh tới rồi...."

Tiếng rên rỉ của cô như liều thuốc kích thích đến anh, anh bóp lấy cô đẩy vào tường, kéo một chân ra rồi bắt đầu thao cô một cách dữ dội.

Thư Tâm bị thao sướng đến rên rỉ không ngừng " Ô ô......chậm một chút.....A.....chồng ơi.....ân a.....ha a....a a a a".