[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 87



Sáng sớm.

Mưa phùn bay.

Hạ Giao mơ màng mở mắt liền chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng, nhìn thấy bóng người, muốn hỏi người kia là ai? Rốt ruột nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp, láng mịn, nửa thân trần tản mát ra một cỗ hấp dẫn trí mạng, đang cầm áo trắng, mặc vào, ngẩng đầu nhìn cô sau đó cài khuy áo.

" Cố Hàn Đình...?"

Hạ Giao cố gắng mở mắt nhưng dậy không nổi, nhìn anh cài khuy áo xong lại thắt cà vạt sau đó cầm vest đen mặc vào, tôn quý tao nhã tỏa ra...

Anh khom người nhìn cô gái trên giường như chưa tỉnh ngủ, hé miệng, hôn lên mái tóc lòa xòa trước trán:

_ Giao Giao...ngủ thêm đi, anh đi làm...

Hạ Giao bị âm thanh này làm cho mê hoặc, anh kéo cao chiếc chăn,che đi phần đầy đặn đang lộ ra.

Giữa trưa

Hạ Giao ngồi xem những tin tức bùng nổ trên mạng:

_ Chủ tịch tập đoàn Tĩnh Bảo Thạch hủy bỏ hôn lễ,đi theo tiếng gọi nơi hoang dã..

_ Tổng Giám đốc tập đoàn bất động sản bao nuôi tình nhân, bị chính thất bắt gian tại nhà...còn bắt gặp ảnh chụp của cả ba người.

Chỉ vài tiếng đồng hồ tin tức lá cải lan tỏa khắp cộng đồng mạng.

_ Một là sự lớn mạnh của hệ thống tập đoàn dưới tay Cố Hàn Đình thống lĩnh.

_ Hai là nhân vật Cố Hàn Đình nhà kinh doanh, nổi tiếng các mặt báo đài, có sức ảnh hưởng lớn đến xã hội, vừa giàu có, đẹp trai có vợ đoan trang, tình nhân quyến rũ...

Tạp chí tài chính chuyên nghiệp, các tuần san thương mại công bố việc Cố Hàn Đình để cho cổ phiếu của tập đoàn Tĩnh Bảo Thạch rớt giá nghiêm trọng, bị hội đồng lên án.

Hạ Giao đọc được những tin tức này trầm tư một cách kỳ lạ, lồng ngực như bị hòn đá đè nặng, không thể thở nổi.

Sau đó không biết ai tung ra đoạn lip, tốc độ lan truyền đến chóng mặt, làm tản mát sự chú ý đối với Cố Hàn Đình:

_ Cô gái yêu đơn phương Cố Hàn Đình là tình nhân bí mật của anh: thật chất bị Cố Hàn Đình từ chối, đâm ra tức giận, lén cắp xe của anh, lao xuống sông.

Đoạn lip nói ra vấn đề: lên án hành vi không đứng đắn của cô gái vì không được đáp trả tình yêu mà hành động nông nỗi, bỏ tiền ra bôi xấu anh khắp các trang báo lá cải.

Tin tức này cũng làm lắng dịu những tin tạp nhạp về Cố Hàn Đình trong vòng 12 tiếng đồng hồ.

Giữa một bão tin đồn.

Tập đoàn bất động sản Cố Thị...

Cố Hàn Hàn Đình vẫn uy nghiêm điều hành cuộc họp quan trọng, là người giàu lọt top trong bảng xếp hạng những người giàu nhất trên thế giới, có rất nhiều ngân hàng trên thế giới, tài sản mang danh nghĩa công ty cũng trải rộng khắp toàn cầu, có vô số khách sạn trên khắp năm châu…

Tin đồn trên mạng càng đánh bóng tên tuổi của anh thêm.

________________

Ba ngày sau... nước M

Bữa tối trải qua rất vui vẻ...Mọi chuyện đã bị Hạ Giao bỏ lại ở Cảnh Thành. Cả nhà quây quần ăn uống thoải mái, nói nói cười cười. Hạ Kỳ đã được đón về nhà ở với dì dượng cô. Hạ Kỳ vui vẻ kể về những chuyện ở bệnh viện cùng Nhã Trúc.

Trần Bình liên tục gật đầu ánh mắt ngập tràn niềm vui.

_ Hạ Kỳ, đây là món quà anh Hai mua tặng em...

Hạ Kỳ vui vẻ đón nhận chiếc hộp tinh xảo từ tay Trần Khải Hà. Nhã Trúc liền trêu ghẹo:

_ Đừng nói đây là một cây súng bắn tỉa nhé...

Trần Khải Hà nhướng mày:

_ Một vài con búp bê chị Phương Linh mua từ Milan, tặng cho con bé...thích không?

Hạ Giao nhìn anh trai trêu:

_ Anh Hai thiên vị quà của em đâu? Từ lúc nào anh trai và Phương Linh thân thiết như vậy?

_ Được rồi mau ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi, Hạ Giao con cứ để anh, chị tự nhiên..

Hạ Giao tròn mắt nhìn Phương Linh" Chị, từ lúc nào?"

Phương Linh cũng cúi xuống.

_ Hạ Giao nếu đã trở về rồi thì quên hết mọi chuyện ở Cảnh Thành đi, còn Trần Khải Hà kết thúc công tác ở đó, từ nay anh em các con trở về mẹ cung an tâm. Bây giờ chỉ còn lo chăm sóc bệnh tình Hạ Kỳ.

_ Kỳ Kỳ...không có bệnh...

_ Uhm, phải Kỳ Kỳ không có bệnh.

Bà Bảo Châu nhìn Hạ Kỳ, không nhịn được mỉm cười, con bé có gương mặt điềm đạm đáng yêu, rất giống em gái bà...

_ Khải Hà cũng không còn nhỏ nữa nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi, suốt ngày đừng chỉ nghĩ đến công việc nữa...mẹ thấy Phương Linh...

_ À, Hạ Giao em định bao giờ trở lại bệnh viện công tác tiếp tục...

Trần Khải Hà vội vàng cắt lời mẹ, nhìn về phía Hạ Giao.

Hạ Bảo Châu thấy Trần Khải Hà và Phương Linh cố ý tránh né thì cũng không biết làm gì...

Bữa cơm vui vẻ kết thúc.

Phương Linh ngồi trên khung cửa sổ bầu trời Tây thật đẹp, thật lãng mạng, nỡ vô tình chia cắt đôi tình nhân yêu nhau say đắm " Tiza giờ này anh đang làm gì, có nhớ em không?"

Nhìn Phương Linh thẩn thờ Trần Khải Hà thở dài bất lực:

_ Lại nhớ đến hắn...?

Từ lúc từ bàn ăn trở về, suốt bốn tiếng cô cứ ngồi chết lặng bên khung cửa sổ. Trong bữa cơm Trần Khải Hà có uống chút bia.

_ Em sao rồi?

Phương Linh quay đầu lại nhìn anh, day day thái dương:

_ Tôi không sao?

_ Em nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng mình đây...

Nhưng bỗng nghe Phương Linh nói nhỏ một câu:

_ Chúng ta kết thúc đi, tôi không thể giả vờ ở bên cạnh anh được nữa...

Trần Khải Hà chợt dừng bước, bất đắc quay đầu nhìn cô,anh mắt rơi trên người Phương Linh.

_ Nói gì vậy? Không muốn lợi dụng tôi kháng án cho hắn nữa sao?

Cô ngẩng đầu,tựa vào khung cửa sổ nhìn chong chong lên trần nhà.

_ Muộn quá rồi sao không nghỉ ngơi đi...

Anh đi đến ôm cô từ phía sau, một mùi hương ấm áp và dịu dàng, len vào mũi anh, anh muốn nắm bắt nó nhưng không được.

_ Chúng ta đã xảy ra chuyện đó... em muốn nó kết thúc như thế nào?

Phương Linh trừng mắt giận dữ nhìn anh... Phải trong một lần đau buồn chuyện của Tiza, cô uống say đã xảy ra quan hệ với anh. Ôm cô trở về chiếc giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn trên gương mặt cô:

_ Muộn vậy rồi, thay vì em nhớ đến hắn, hãy chấp nhận sự thật. Hắn sẽ không có có cơ hội chuyển mình, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa, cho dù em chống án đến đâu cũng chỉ có một kết quả: không thay đổi án t.ử của hắn.

Phương Linh đập thịch một tiếng, hô hấp cũng theo đó trở nên dồn dập. Máu huyết trên người như một dòng nước sôi sùng sục, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể cô. Không hiểu sao, khi anh lại gần, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xen lẫn mùi rượu thoang thoảng tạo thành một thứ mùi khó có thể diễn tả, lấp đầy hơi thở của cô, khiến tim cô đập nhanh.

Thế này là thế nào?

_ Hắn là kẻ xấu... tại sao em vẫn một lòng yêu hắn?

_ Anh ấy là chồng tôi, những chuyện xấu anh ấy làm đã là trong quá khứ, tôi yêu con người hiện tại của anh ấy.

_ Quá khứ? Nhưng trong quá khứ hắn từng làm hãm hại nhiều người, thương tổn mà hắn gây ra, khó có thể tha thứ...

Bàn tay Trần Khải Hà nắm chặt chiếc eo Phương Linh áp mặt xuống, kề bên tay Phương Linh:

_ Muốn gặp hắn lần cuối cùng không?

Từ đôi mắt, cô hiểu ý định của anh. Từng ngón tay búp măng cô lần xuống vai áo, đẩy nhẹ. Trần Khải Hà nằm đè xuống.Phương Linh trân trân nhìn anh lột sạch quần áo của mình. Sau đó anh từ tốn cởi quần áo của mình ra.

_ Vì sao là tôi...?

Phương Linh chỉ biết nhìn từng bắp thịt cuồn cuộn của Trần Khải Hà, cảm nhận vật to lớn đang chống xuống người mình...

Cô thầm oán hận, kêu khóc trong lòng nhưng vẫn cứ nằm im dưới thân anh...

_ Vì em đã lấy đi đời trai của tôi...

_....

Con mọe nó... Lỗi tại cô rồi...

Bàn tay Trần Khải Hà lướt trên da thịt trắng trẻo của cô. Ánh mắt nóng rực nhìn cô:

_ Tôi sẽ cưới em...

_ Sẽ không...trong đời tôi chỉ một lần kết hôn.

Ánh mắt Phương Linh đỏ lên, bàn tay anh nâng đôi chân mềm mại cô lên, khi anh lách người vào một dòng nước mắt rơi xuống ra giường.

Cô cảm thấy một thứ khổng lồ lấp đầy, một cách đau đớn.

Cơ thể mềm yếu của người con gái mang đến cho anh sự thoải mái, mùi vị mà hơn ba mươi năm anh mới được nếm trải. Nhìn cô nhắm mắt lại giọng anh khàn đục vì men tình:

_ Xem ra hắn cũng không thỏa mãn em lắm,...

Cơ thể Phương Linh như quăng lên ngọn núi đang bừng dung nham, sau đó vụt xuống đại dương lạnh giá...

____________

Thời Ức!!!

Cố Hàn Đình ngồi trên ghế phòng khách, nhìn mấy tấm hình Hạ Giao mà Ali gửi từ nước M, anh tỉ mỉ nhìn vẻ mặt thanh tĩnh của Hạ Giao, ôn tình cưng chìu cười khẽ, lại lật tiếp, nhìn thấy rất nhiều tấm hình cô đứng một mình, ánh mắt anh có chút sững sờ xen lẫn đau lòng.

Cố Hành Kiêu lái xe thắng gấp trước ngôi biệt thự Thời Ức. Vẻ mặt hầm hầm, dầm mưa, bước vào cửa chính.Cơ mặt căng cứng hai tròng mắt rét lạnh, nhìn em trai mình một lúc lâu, nắm chặt quả đắm bước vào bên trong:

_ Nhị thiếu gia...

Viên trợ lý sững sờ nhìn anh.

Cố Hành Kiêu lạnh mặt không đáp lời, tức giận đi vào phòng khách ngồi ghế nhìn chằm chằm em mình.

Cố Hàn Đình ngồi trên ghế gỗ lim mở tập tài liệu, trầm mặc ký tên, sau đó ngẩng đầu nhìn anh trai cong khóe môi lên.

_ Anh nhìn em làm gì? Sao lại đến đây?

Cố Hành Kiêu mở hai nút áo sơ mi:

_ Tâm tư của em trai bấy lâu nay anh vẫn nhìn không thấu.

Bàn tay cầm bút khựng lại, Cố Hàn Đình cong khóe môi, rất bình tĩnh nói với anh trai:

_ Anh nhìn thấu tâm tư em làm gì?

_ Đừng thương tổn cô ấy, được không? Mặc kệ em và Tần gia có mối quan hệ thế nào, Hạ Giao là đồng môn của anh...

Ánh mắt Cố Hàn Đình chợt lóe.

Trong mắt Cố Hành Kiêu chợt đỏ, đau nhói nói:

_ Em đối với Tần Gia bán mạng cũng được, trả hận cũng được, đừng lôi cô ấy vào..!!! Anh không cho phép. Cô ấy và anh đồng trải qua rất nhiều hoạn nạn, bọn anh là thanh xuân của nhau...

Cố Hàn Đình chớp mắt một cái, cắn chặt răng, không lên tiếng.

Cố Hành Kiêu nhìn em trai, tâm tình nói:

_ Cô ấy là con gái Tần Gia lại bị mẹ kế hãm hại, đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp ba mẹ mất, em gái bệnh hoạn một mình cô ấy vừa học vừa chữa bệnh cho em mình đã đủ vất vả.

Viên trợ lý đến cho mỗi người một tách trà, rời đi, Cố Hàn Đình gấp tài liệu lại nhàn nhạt nói:

_ Anh đang nhắc nhở mình? Sau một tuần, khi biết Hạ Giao là con gái Tần Tĩnh, theo em được biết không có ngày nào anh không chìm trong men cay...

_ Rốt cuộc người em cất giấu trong tim là ai?

Cố Hàn Đình nghe xong, chỉ hơi cúi người, hai tay đan nhau.

_ Cô ấy đâu? Anh muốn gặp cô ấy?

_ Đã rời đi!!!

_ Em nỡ để cô ấy rời đi, nếu em không muốn cô ấy mọc cánh cũng khó mà bay...

_ Tại sao không thể...? Chân ở trên người cô ấy?