Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 188: Ghen





Kỳ Nguyệt đi rồi, Tống Ngâm Tuyết một mình nằm ở trên giường, nàng lẳng lặng nghĩ về chuyện phát sinh đêm qua, trên mặt không khỏi nung đỏ một hồi. Hết thảy có phải đã diễn ra quá nhanh không, vừa mới nghĩ kỹ, định thay đổi, liền lập tức. . . . . .



Lắc đầu, nhắm mắt lại, cảm giác thân dưới có chút mơ hồ phát đau, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, vô lực cười khổ, có phải phải nam nhân nào sau khi biến thân, đều thành sói cả không?



Trên người xanh xanh tím tím, khắp nơi đều là dấu gặm cắn, Tống Ngâm Tuyết quấn mình trong chăn, vì chuyện này mà có vẻ buồn rầu. Thân thể như vầy, nàng làm sao đi ra ngoài gặp người đây?



Âm thầm ngẫm nghĩ, lúc này, cửa “kẹt” một tiếng mở ra, sau đó“Bùm” một tiếng lại nhanh chóng bị đóng lại, tiếng theo lại là tiếng cài chốt cửa xoàn xoạt.



Có người đến đây!



Kỳ thật Tống Ngâm Tuyết đã sớm biết ngoài cửa có người, hơn nữa nghe thân pháp hắn hẳn là võ công không kém. Trong mấy người nam nhân kia, có thể có thân thủ này thì chỉ có Minh Tịnh cùng Mặc Lương, nhưng Minh Tịnh phúc hắc, sẽ không làm như vậy, cũng chỉ còn lại cái tên vô lại kia. . . . . .



Đi vào, Tịch Mặc Lương tràn đầy khí tức lạnh lùng, tuấn tú đến kỳ lạ, cho dù mặt lạnh, nhưng sự tuấn mỹ sáng rọi thực sự không thể dấu diếm nổi mà lan tràn ra.



Quả nhiên là hắn!



Tống Ngâm Tuyết dùng áo ngủ bằng gấm bao trùm thân thể xích lõa, sau đó để tóc dài rủ xuống đứng dậy, nhếch mày nhìn hắn. Mà Tịch Mặc Lương thấy một màn như vậy, bàn tay vung mành che phòng lên không khỏi khẽ khựng lại, sau đó hai con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người ngọc tựa trên giường.



Phong tình vạn chủng, gợi cảm xinh đẹp, chưa từng gặp qua tư thái như vậy của Tống Ngâm Tuyết, bộ dạng chọc người này, làm tâm thần hắn lay động không thôi.



“Ngươi. . . . . .” Tựa hồ có chút căng thẳng do dự lên tiếng, Tịch Mặc Lương âm thầm liên tiếp hít sâu mấy cái, để điều chỉnh khí tức có chút hỗn loạn của mình, sau đó biểu lộ lạnh lùng, nhấc chân bước đến trước giường.



Người ngọc trên giường, lộ nửa vai trần, dấu vết sau khi hoan ái kiêu ngạo rêu rao ở trước mắt, tuy đã khoác áo ngủ bằng gấm, nhưng bao trùm phía dưới, vẫn đó có thể thấy được đường cong tuyệt mỹ uyển chuyển như cũ, mê người đến cỡ nào a.



Đáng chết, chuyện tốt như vậy, cư nhiên lại bị con mọt sách Tiêu Kỳ Nguyệt kia chiếm trước, thật là khiến lòng hắn vô cùng khó chịu!



Chua lè chua lét!



Cảm giác như là uống vài thùng dấm chua, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lương lộ vẻ khó chịu, hai con ngươi hắn không ngừng đánh giá Tống Ngâm Tuyết từ cao xuống thấp, đáy mắt lộ vẻ kỳ dị, cuối cùng khi chống lại đôi môi yêu kiều của người ngọc thì nhịn không được cúi người xuống.



Làn môi mềm, trải qua một đêm kịch liệt, lúc này vừa sưng đỏ vừa hơi vểnh, nhưng chính vì vừa sưng đỏ vừa hơi vểnh thế này, càng khiến vẻ nữ tính của nàng hiện ra hết không bỏ sót chút nào.



Thân thể gợi cảm mà chọc người, đôi môi mê người mà ngọt ngào, khiến Tịch Mặc Lương không chút chần chờ, trực tiếp cúi đầu xuống, nhanh chóng mất hồn chiếm lấy cánh môi mềm mại khiến bản thân khát vọng.



Ngậm cánh môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng phớt qua mỗi một tấc trên môi, trong cảm giác rượu không say người tự say này, Mặc Lương cảm thấy có một dòng điện cấp tốc trong sát na lan tràn khắp toàn thân, làm hai tay hắn không khỏi mạnh mẽ ôm lấy người ngọc, gắt gao không buông tay.



Tống Ngâm Tuyết giãy dụa, đối với sự tập kích đột ngột của Tịch Mặc Lương, hai tay nàng ra sức chống cự, chính là bởi vì thân thể vốn đã mềm nhũn vô lực, hơn nữa thân thể còn không một mảnh vải, vì tránh để bản thân lõa lồ, động tác của nàng cũng không quá kịch liệt.



Tịch Mặc Lương cũng không thèm để ý đến sự phản kháng của đối phương, đầu lưỡi của hắn cạy mở hàm răng nàng, sau đó tiến quân thần tốc, cố gắng dùng sức mút vào hương vị ngọt ngào bên trong, trêu đùa cái lưỡi người ngọc, dụ dỗ nàng đùa giỡn cùng hắn.



Tống Ngâm Tuyết buồn bực, bị ép tiếp nhận, trợn tròn mắt, nháy cũng không nháy mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, sau đó căm giận cau mày.



Tựa hồ biết nàng căm giận, Tịch Mặc Lương muôn vàn không muốn, rời đi làn môi của Tống Ngâm Tuyết, sau đó hai tay cũng không buông ra, cứ ôm khư khư.



“Tuyết Nhi, nàng bất công, cho phép tên ngốc đó đụng nàng!” Tựa hồ rất là bi thương tủi thân, tuy Tịch Mặc Lương mặt lạnh, nhưng lời nói ra, lại vô cùng ngây thơ.



“Tuyết Nhi, tên ngốc đó có cái gì tốt? Nếu nàng muốn, vì sao không tìm ta à?” Ôm thân thể thơm ngát mềm mại của người ngọc, Tịch Mặc Lương lại thất thần một hồi, hắn vô lại tựa mặt ở trước ngực Tống Ngâm Tuyết, dùng sức hô hấp mùi hương thuộc về nàng.



Tựa ở trên khỏa mềm mại rất tròn kia, khe vú như ẩn như hiện trước mắt, thấy vậy, toàn thân Tịch Mặc Lương khẽ giật mình, thân thể không khỏi mạnh mẽ cứng ngắc lại.



Tống Ngâm Tuyết không rõ một loạt biến hóa này của hắn, chỉ thấy một nam nhân lớn như vậy còn làm nũng như đứa bé ghé vào trước ngực nàng, nàng cảm thấy ngại ngùng, huống chi tình hình trước mắt cũng không được bình thường cho lắm.



“Tịch Mặc Lương, chàng.”



“Ta không!” Mặc Lương cảm thấy rất tủi thân, cố ý dùng sức lắc đầu trước mặt Tống Ngâm Tuyết, vừa ăn đậu hủ, vừa bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình.



Bị hắn cọ đến ngực ngứa ngáy, biết rõ là hắn cố ý, Tống Ngâm Tuyết lạnh mặt xuống, cất giọng ngoan lệ: “Thật sự không dậy nổi sao?”



“Không dậy nổi!” Da mặt cực dày quả quyết nói, Tịch Mặc Lương cố ý dùng sức hạ thấp mặt, áp chặt xuống, sau đó khi cảm nhận được hai quả đào ngạo nghễ rất tròn của nàng, cảm giác mềm mại tê dại, khiến thân thể của hắn thoáng cái đã khô nóng lên.



“Tuyết Nhi, tiểu tử kia có khiến nàng mệt không? Có muốn ta. . . . . .”



Ánh mắt dò xét, nhưng bên trong tràn đầy khát vọng, Tịch Mặc Lương bày ra bộ dạng “Hắn cũng muốn”, tội nghiệp nhìn Tống Ngâm Tuyết.



Biết rõ hắn là loại người nào, mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng chân chính là một tên vô lại, Tống Ngâm Tuyết lạnh giọng, giơ tay đánh.



Vừa thấy một chưởng đánh tới, Tịch Mặc Lương thân thủ nhanh nhẹn, tránh ra rất nhanh, sau khi tránh ra còn đầy vẻ không muốn, hai mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực người ngọc, thèm thuồng thật lâu.



“Đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi!” Vốn không còn chút khí lực nào, một chưởng vừa rồi chẳng qua là làm dáng một chút, kỳ thật trong lòng Tống Ngâm Tuyết biết rõ Tịch Mặc Lương cố ý tránh ra, bởi vì hắn không có khả năng không cảm thấy sức chiến đấu suy yếu hiện tại của nàng.



“Được rồi, Tuyết Nhi của ta đã tức giận, đi thì đi. Dù sao cuối cùng có một ngày Tuyết Nhi sẽ là của ta, ta cũng không vội vàng nhất thời.”



Triển lộ một nụ cười rất mê người, Tịch Mặc Lương tiến lên, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, sau đó thu hồi khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ừ, không thể tưởng tượng được tên ngốc mọt sách này còn rất lợi hại, rõ ràng cắn ra nhiều dấu đến như vậy? Không được, lần sau đổi thành ta, ta nhất định phải cắn càng nhiều hơn hắn, bằng thì còn mặt mũi gì nữa!”



Tịch Mặc Lương tự lẩm bẩm với chính mình, bộ dạng rất là nghiêm túc, Tống Ngâm Tuyết bên cạnh nghe xong không nói gì một hồi.



“Tuyết Nhi, lần này nàng cần nghỉ ngơi, ta đây đi trước, bất quá chờ sau khi nàng dưỡng tốt thân thể. . . . . .”



Xấu xa buông lại một câu lửng lơ, Tịch Mặc Lương xoay người, sau khi liếc mắt nhìn người ngọc thêm một cái, vẻ mặt mập mờ nhấc chân đi ra ngoài, để lại Tống Ngâm Tuyết nằm trên giường, tiếp tục không nói gì mà nín cười.



Trong phòng, Kỳ Nguyệt thất thần ngơ ngác sững sờ, hắn một đêm chưa ngủ, tuy mặt hơi ủ rũ, nhưng trong hai tròng mắt trong trẻo, lại tràn đầy thần thái.



“Ha ha. . . . . .” Ngọt ngào vui sướng, Kỳ Nguyệt bất giác bật cười, nỗi buồn khổ rối rắm mấy ngày liên tiếp biến mất sạch, lúc này trong lòng hắn bị sự ngọt ngào nhét tràn đầy, hạnh phúc nhịn không được muốn tràn ra bên ngoài.



Không biết đây đã là lần cười trộm thứ mấy, Thư Ly bên cạnh, nhìn thấy hắn hôm nay hơi khác thường, ở trong lòng thầm khó hiểu nghi vấn.



Thư Ly không mở miệng hỏi, tuy hắn rất muốn hỏi, bởi vì hắn vốn không thích xen vào chuyện người khác, nên mới có phong thái thanh dật mà siêu nhiên.



Bình thường hắn cũng không nói chuyện với người khác, cũng không quá thân thiết với ai, nhưng vẫn giao thiệp với Kỳ Nguyệt.



Có lẽ là người quen biết cũ, có lẽ vì đều bị đối xử lạnh lùng, thỉnh thoảng Thư Ly cũng nói chuyện tâm tình với Kỳ Nguyệt.



Lúc này, Kỳ Nguyệt mừng rỡ cùng Thư Ly mất mát tạo thành sự tương phản mãnh liệt, nhìn Kỳ Nguyệt mặt mày hớn hở, vui mừng toe toét, Thư Ly trầm mặc đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài.



Trong lòng người ta đã vui vẻ, vậy hắn cũng không tiện ngồi đó, miễn cho bộ dạng cô đơn của mình, quấy rầy sự hào hứng của người khác.



“Thư Ly. . . . . .”



Thấy Thư Ly bỏ đi, Kỳ Nguyệt lên tiếng gọi, sau khi nghe vậy, Thư Ly cười nhạt một tiếng, nhẹ lắc lắc đầu, “Không có việc gì, ta đi ra ngoài đi một chút.”



Thân ảnh tuấn dật phong nhã đi xa, Kỳ Nguyệt chậm rãi thu hồi nụ cười, lộ ra biểu lộ trầm mặc.



Hắn biết rõ Thư Ly đang suy nghĩ cái gì? Bởi vì hai người bọn họ cùng không biết võ công, không có thân phận địa vị, nên bình thường cũng khá thân thiết.



Hắn biết rõ Thư Ly thâm tình quyến luyến với Tuyết Nhi đến thế nào, tình cảm của Thư Ly dành cho Tuyết Nhi, tuyệt đối không thua kém hắn.



Thư Ly một lòng vì đàn, nhưng Kỳ Nguyệt biết rõ, hôm nay trong lòng hắn, địa vị của Tuyết Nhi đã vượt xa đàn, chính là có lẽ là hắn không biết cách biểu đạt, chỉ gửi gắm tình cảm vào đàn, cho nên đến nay, hắn vẫn cô đơn thương tâm như thế.



Hàng đêm tiếng đàn làm bạn theo nàng đi vào giấc mộng. Thư Ly a Thư Ly, rốt cuộc khi nào thì ngươi mới có thể thoát khỏi buồn rầu, chính thức tiếp cận Tuyết Nhi ?



Nhìn thân ảnh đi xa, Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, mặc dù mình đã có được Tuyết Nhi, nhưng hắn vẫn thật tâm hi vọng mọi nam tử thật lòng yêu thương Tuyết Nhi, đều có thể tìm được hạnh phúc. . . . . .



Cuộc tuyển chọn minh chủ võ lâm đã kết thúc, Huyền Mặc lệnh sau khi thất lạc hơn mười năm cũng quay về hội trưởng lão lần nữa, mà Tống Ngâm Tuyết mang nó về, liền chính thức dùng thân phận võ lâm chí tôn thống soái giang hồ, hiệu lệnh nhân sĩ bốn phương.



Thân phận công bố, khiến cho sóng to gió lớn nổi lên khắp nơi, cảm giác bão tố sắp xảy ra, chính là lúc này, đối với người gây nên sóng lớn kia, nàng không lập tức hành động, phát binh báo thù, mà giống như có mục đích riêng lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.



Giữa trưa hôm nay tại Vân Thủy sơn trang, Tống Ngâm Tuyết đi vào nhà ăn, vừa ngồi xuống ăn cơm thì cảm thấy bầu không khí trên bàn là lạ .



Kỳ Nguyệt vẻ mặt ửng đỏ cúi đầu, vẻ vui sướng trên mặt làm thế nào cũng không che dấu được, mà Tịch Mặc Lương thì lạnh lùng ngẩng đầu nhìn qua, thần sắc tựa hồ vẫn rất là bất mãn.



Đối với phản ứng của hai người này, Tống Ngâm Tuyết cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hai người bọn họ biết rõ mọi chuyện, ít nhiều gì cũng có thể lý giải, chính là nàng không rõ, vì cái gì ngay cả Vô Song cùng Minh Tịnh cũng có vẻ là lạ? Bọn họ cũng đâu có biết tình hình thực tế a ~~ nàng có thể xác định, ngoài phòng ngày ấy, ngoại trừ Mặc Lương ra, thì không còn người nào khác, hơn nữa loại sự tình này, tin rằng Kỳ Nguyệt cùng Mặc Lương cũng sẽ không rêu rao khắp nơi, cho nên trên lý luận Vô Song cùng Minh Tịnh phải không biết gì cả. Chính là đã không biết, vì cái gì nét mặt bọn họ nhìn nàng lại không được tự nhiên như vậy? Thật khó hiểu . . . . .



Ngẫm nghĩ một hồi, Tống Ngâm Tuyết thầm than thở trong lòng, sau đó không rảnh mà để ý đến nữa cầm đũa ăn cơm, kỳ thật nàng nào đâu biết rằng, Vô Song cùng Minh Tịnh có kinh nghiệm hoan ái cùng nàng, vừa nhìn thấy mặt mũi Kỳ Nguyệt tràn đầy hạnh phúc, trong mắt đầy ánh sáng dịu ngọt, thì đại kháiđã rõ ràng nguyên do trong đó, trong lòng không khỏi buồn bực một hồi.



Thiệt là, từ sau khi gặp lại, Tuyết Nhi vẫn chưa cho bọn họ đụng vào nàng, lại còn. . . . . .



Kỳ thật trong lòng cũng không quá chú ý, bởi vì bọn hắn hiện tại, đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý lấy chung một vợ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thích nghi nhanh như vậy. Dù sao bọn họ cũng chỉ được hưởng qua trái cấm một lần, sau lần đó thì vẫn chưa có cơ hội nào, vì vậy loại tưởng niệm mê luyến mà mất hồn kia, cũng gắt gao giày vò bọn họ, làm cho bọn họ khát vọng trong lòng.



Đương nhiên Tống Ngâm Tuyết không biết mình là một con dê béo nhỏ, mà mỗi người sau lưng là một con sói đói, nàng đang chăm chú ăn cơm, động tác tự nhiên, cử chỉ ưu nhã.



“Tuyết Nhi, ăn cái này.” Lúc này, Vô Song gắp một món ăn bỏ vào trong chén Tống Ngâm Tuyết, mà thấy vậy, Minh Tịnh không nói lời nào, cũng vươn đũa gắp một món ăn.



Kỳ Nguyệt vừa thấy tình cảnh này, đỏ mặt cũng gắp một đũa, “Tuyết Nhi, nàng ăn cái này.” Nói xong liền nở nụ cười ngọt ngào. Mà Mặc Lương bên cạnh cũng cũng nhịn không được nữa, mạnh mẽ trầm mặt xuống, tay bắt đầu liên tục gắp rau vào trong chén người ngọc.



Nnd, coi hắn không tồn tại à! Tuyết Nhi là của hắn, hắn là Đại tướng công, từ nay về sau còn khi dễ mấy người bọn họ, làm sao có thể để cho bọn họ kiêu ngạo ở trước mặt hắn như thế!



“Tuyết Nhi, nàng ăn cái này! Ăn cái này nữa!” Mặc Lương hành động, triển khai thế công, chính là mấy người trước mắt cũng không phải Thượng Quan Huyền thánh, không so đo với hắn.



Không ngừng gắp, cơ hồ là mới một lát, trong chén Tống Ngâm Tuyết đã chồng chất đầy món ăn, thấy vậy, Vô Song nhăn đôi mày tuấn nhã lại, bất mãn mở miệng nói: “Đủ rồi, Tịch Mặc Lương.”



Không biết vì cái gì, có lẽ là kẻ địch trời sinh, từ ngày đầu tiên bọn họ nhìn thấy đối phương tại Hoa quốc, đã xác định bọn họ sau này sẽ không thể thân mật sinh hoạt chung một chỗ.



Lần đầu tiên Vân Vô Song gặp Tịch Mặc Lương, chính là lúc Tịch Mặc Lương bắt Tuyết Nhi làm tù bình, cũng cùng nàng ngủ chung trong một gian phòng; mà lần đầu tiên Tịch Mặc Lương gặp Vân Vô Song, thì hắn lại đến cứu người, hơn nữa còn hôn Tuyết Nhi ngay trước mặt Tịch Mặc Lương, sau đó còn dẫn nàng đi!



Hai kẻ muốn độc bá người ngọc lúc ấy đã va chạm kịch liệt, dù cho về sau quan niệm có cải biến, nhưng này dưới đáy lòng vẫn không chào đón, cũng không dễ dàng chấp nhận đối phương như vậy.



Một câu”Đủ rồi” của Vô Song, làm cho Tịch Mặc Lương bất mãn nhăn mày, hắn tức giận liếc mắt nhìn Vô Song, sau đó không để ý tới tiếp tục gắp.



Vô Song thấy hắn khiêu khích, trong nội tâm đang khó chịu vừa vặn thấy tìm lý do, lập tức duỗi đũa, ra tay ngăn cản.



Trong lòng Mặc Lương cũng không thoải mái, vừa thấy Vô Song ngăn cản, liền lập tức chuyển hướng, cùng hắn chính diện giao phong. Hừ, luận võ công? Hắn tuyệt đối không sợ!



Hai chiếc đũa đánh vào nhau, phát ra một tiếng động thanh thúy vô cùng, Vô Song cùng Mặc Lương âm thầm vận dụng nội lực, tay không ngừng xuất chiêu.



Khẽ chuyển, một tấn công một phòng thủ, trong lúc đánh nhau, thủ pháp nhanh chóng, tiếng đánh thanh thúy của hai đôi đũa cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa giữa bọn họ chỉ cách mình Minh Tịnh, trên cơ bản là tình huống mặt đối mặt, vì vậy trên bàn thì bất mãn so chiêu, dưới đáy bàn hai chân hai người bọn họ cũng ra sức tranh đoạt.



Một bước không nhường, chiêu chiêu ép sát, trong lúc giao thủ, cái bàn bởi vì không chịu nổi chấn động mà bắt đầu lay động mãnh liệt, bát đũa đầy bàn cũng run rẩy theo, món ăn loạn thành một mảnh, nước canh cuồn cuộn rơi vãi thấm ướt cả khăn bàn.



Một bữa cơm đang yên đang lành, trong khoảnh khắc lại biến thành chật vật, Tống Ngâm Tuyết nhìn hai người còn không dừng tay, thậm chí còn có tư thế càng đánh càng mãnh liệt trước mắt, mặt đen thui.



“Đủ rồi, đừng đánh nữa.”



Khi Tống Ngâm Tuyết đang định tức giận, Minh Tịnh thong dong ra đũa ngăn cản, cắt đứt cuộc tranh đoạt của hai người bọn hắn, sau đó cười nhạt nhẹ giọng nói: “Vô Song, ngươi đánh không lại Mặc Lương, cần gì tranh cãi nữa. Còn Mặc Lương, tuy Vô Song đánh không lại ngươi, nhưng ngươi không siwj hắn hạ độc sao? Phải biết rằng độc của Vô Song, đúng là Thiên Hạ Vô Song.”



Trong đôi mắt thâm thúy như ánh sao, lóe sáng, Minh Tịnh khẽ liếc qua đống bừa bộn đầy bàn, sau đó không lên tiếng nhìn bọn họ.



Giống như không nghĩ tới lại khiến mọi chuyện thành như vậy, Vô Song cùng Mặc Lương đều có chút buồn bực ngồi yên.



“Tuyết Nhi.”



“Tuyết Nhi.”



Lúc này, bọn họ vừa mở miệng định giải thích, chính là Tống Ngâm Tuyết lại mạnh mẽ để chiếc đũa xuống, đứng lên xoay người đi ra ngoài. Nnd, như vậy mà còn bảo ta mở rộng cửa lòng cái gì! Hiện tại đã như vậy, sau này biết làm sao bây giờ?



Phẫn nộ đi ra ngoài, lưu lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, Minh Tịnh bình tĩnh nghiêm mặt cười nhạt, Kỳ Nguyệt cúi đầu ngọt ngào, mà chỉ có Thư Ly một mình ngồi lẳng lặng, trong lòng mất mát khôn nguôi.



“Tuyết Nhi.”



Tử Sở từ đối diện đi tới, hắn mới đi từ trong nội cung ra, muốn cùng nàng dùng cơm, chính là khi hắn vẻ mặt tươi cười tiến lên lại nhìn thấy đôi mắt người ngọc lạnh lùng không vui, khiến hắn khẽ giật mình.



Tuyết Nhi làm sao vậy?



Khó hiểu nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi, Tử Sở nghi hoặc, vì vậy hắn nghiêng đầu nhìn vào trong sảnh, sau khi nhìn đến đống hỗn độn đầy bàn, trong lòng tựa hồ đã hiểu.



Dưới màn đêm, Tống Ngâm Tuyết ngồi trong phòng, trầm mặc lẳng lặng, suy nghĩ về thế cục hiện thời.



“Tránh ra!”



“Ngươi tránh ra!”



“Ta không tránh!”



” Vậy ta cũng không!”



Cách đó không xa truyền đến tiếng khắc khẩu, tựa hồ còn có tiếng giao thủ, Tống Ngâm Tuyết không cần lắng nghe, cũng biết ngay tiếng này xuất phát từ hai người đó.



Tựa hồ có chút đau đầu, lấy tay đỡ trán Tống Ngâm Tuyết đứng lên, dời bước đi ra ngoài. Nàng cần tìm một chỗ yên tĩnh lẳng lặng suy nghĩ một chút, bằng không cứ thế này, sớm muộn gì hai người kia cũng xông tới.



Vận dụng khinh công, điểm chân xuống đất, dáng người nhẹ nhàng lăng không nhảy lên, liền vững vàng rơi ra ngoài Vân Thủy sơn trang. Phủi tay, mỉm cười, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, chậm rãi đi lên trên núi.



Buổi tối mỗi ngày, đều có tiếng đàn quen thuộc vang lên, trầm thấp , triền miên, giống như kể rõ tâm sự. Đối với việc này, Tống Ngâm Tuyết tựa hồ đã sớm quen, điều kỳ quái chính là khuya hôm nay, Ứng Thư Ly lại không đàn.



Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì? Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, bất quá rất nhanh nàng liền bỏ cái ý nghĩ này đi, bởi vì trên chân núi phía trước không xa, tiếng đàn quen thuộc lại trầm thấp vang lên, cảm giác vẫn buồn bã da diết như cũ. Hóa ra tối nay, hắn lại chạy tới đây . . . . . .



Cước bộ, tiến lên từng bước một, chậm rãi tới gần, khi sắp tiếp cận hắn, lại lặng lẽ dừng lại. Có lẽ là vì quá chuyên chú, hoặc là vì một nguyên do nào khác, Ứng Thư Ly không phát hiện sau lưng mình có người đến, bàn tay trắng nõn chỉ lo gảy đàn.



Thư Ly hôm nay ẩn chứa một loại ưu thương, không giống bình thường. Tuy trước đây tiếng đàn của hắn cũng tràn ngập cô đơn, nhưng lại không bằng hiện tại, trộn lẫn sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ.



Có câu”Người đánh đàn, tình cũng vậy”, tiếng đàn một người, phản ánh tư tưởng cùng suy nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn. Thư Ly đánh đàn, tiếng đàn réo rắt, tràn đầy bi thương cùng đau lòng, khiến bầu không khí chung quanh, cũng biến thành lạnh như băng theo.



Tuy khí trời cuối mùa thu hơi lạnh, nhưng ảnh hưởng bởi tâm tình của Thư Ly, lại biến thành lành lạnh không có chút độ ấm nào, chỉ còn lại trái tim, vẫn lặng lẽ nhúc nhích.



“Tuyết Nhi, có phải cuộc đời này nàng cũng sẽ không tiếp nhận ta? Bất luận ta làm như thế nào, như thế nào. . . . . .” Dừng đàn, Thư Ly bi thương thầm thì, bộ dạng thất thần khiến ai nhìn thấy cũng chua xót trong lòng.



Hắn trầm giọng thở dài, ánh mắt chậm rãi nhìn về phương xa, trong hai tròng mắt không còn chút thần thái, không một gợn sóng.



Nghĩ đến cục diện đáng buồn, Thư Ly thu hồi ánh mắt nhìn dây đàn chằm chằm, sau đó bàn tay lại nhẹ vỗ về,thì thầm: “Đàn tam huyền, chỉ có ngươi luôn quan tâm ta, không chán ghét ta, bên người Tuyết Nhi có nhiều nam tử như vậy, mỗi người bọn họ đều tốt hơn ta, mạnh hơn ta.”



“Luận thân phận ta không bằng Tử Sở, Minh Tịnh; muốn võ công không bằng Vô Song, Mặc Lương; vốn còn có Kỳ Nguyệt cùng ta, chính là Lục hoàng tử nhắc nhở lúc lâm chung, làm cho Tuyết Nhi dần dần nhìn hắn bằng cặp mắt khác.”



“Ta không hận bất kỳ ai, ta chỉ thật hâm mộ bọn họ! Bọn họ có thể vui cười, ồn ào trước mặt Tuyết Nhi, ta chỉ có thể như một vị khách qua đường đứng xa xa mà nhìn hết thảy.



“Tuyết Nhi đối xứ với ta, giống như người ngoài, có lẽ trong lòng nàng, căn bản hoàn toàn không yêu thích ta, ta biết làm sao bây giờ? Ta yêu nàng, đã yêu đến không cách nào tự kềm chế, nếu như cuộc đời này không có nàng, ta cũng không thiết tha gì nữa. . . . . .”



Thư Ly thì thào kể rõ tâm sự của mình với đàn ngọc, ngữ kíh bi thương, khiến Tống Ngâm Tuyết không khỏi xuất thần, nàng nhìn bóng lưng Thư Ly đột nhiên phát hiện hóa ra trong lúc vô tình, mình đã thương bóng hình kia sâu sắc.



“Dây đàn ơi, ta không là gì, trong mắt Tuyết Nhi, ta không là gì cả, không là gì. . . . . .” Hơi lắc đầu, cười tự giễu, Thư Ly ngửa mặt, cõi lòng tan nát.



Lúc này, Tống Ngâm Tuyết tiến lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Chính là ngươi biết đánh đàn a? Lại đàn vô cùng hay. . . . . .”



Tuyết Nhi!



Vừa nghe tiếng Tống Ngâm Tuyết, Thư Ly kinh ngạc xoay người lại, sau đó hai mắt mở thật to kinh ngạc lên tiếng: “Tuyết, Tuyết Nhi. . . . . .”



“Đang khảy đàn sao? Đàn một bản cho ta nghe đi.” Cúi người ngồi xuống, nằm tay Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói ra.



“A, ừ. . . . . .”



Cảm giác có chút kinh sợ vì được ưu ái, Thư Ly lập tức đưa tay gẩy đàn, chính là bởi vì quá kích động, đàn mấy lần cũng không thành điệu.



“Tuyết Nhi, nàng. . . . . . nàng đã đến đây bao lâu rồi?”



Luống cuống tay chân, Thư Ly cuối cùng cũng hạ quyết định, hắn xấu hổ hơi đỏ mặt, nhắm mắt lại, nói ra sự hoang mang của mình.



“Khá lâu rồi.”



“Nói như vậy ——”



Sắc mặt lúng túng, ý thức được toàn bộ mấy lời lầm bầm lầu bầu vừa rồi đã rơi vào trong lỗ tai người ngọc, Thư Ly ngơ ngác há hốc miệng.



“Tuyết Nhi, ta —— ta không phải. . . . . .”



Muốn giải thích gì đó , nhưng lại phát hiện căn bản không thể nào giải thích được, bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật, đều là những câu từ trong phế phủ, cho nên trong lúc nhất thời Thư Ly không biết nên làm như thế nào mới tốt.



Một đường đến đây, thái độ của Tuyết Nhi đối với hắn thủy chung luôn lạnh lùng, dù hàng đêm hắn vì nàng mà khảy đàn, nàng cũng chưa bao giờ đi ra nói chuyện cùng hắn một lần.



Hắn cho rằng cuộc đời này, nàng cũng sẽ không để ý đến hắn nữa, cho nên một mình vụng trộm chạy lên trên núi thương tâm, chính là hắn không nghĩ tới, ông trời rõ ràng lại để cho bọn họ gặp nhau nhau ở đây.



“Ngươi không phải cái gì?”



Quay đầu, chống lại đôi mắt Thư Ly, nam tử nhẹ nhàng xuất trần này, giờ phút này mặt nghẹn hồng hồng, tất nhiên là tạo cho người ta một cảm giác khác hẳn.



“Hôm nay ngươi không có tới đánh đàn, cho nên ta tự mình đến đây.” Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nói, ánh mắt chuyển hướng đường chân trời bao la.



Nghe vậy, trong lòng Thư Ly cực kỳ kích động, tay bất giác cũng run rẩy.



“Ta đàn ngay, ta đàn đây. Bất quá Tuyết Nhi. . . . . . Ta có thể nghe nàng hát một khúc, sau đó để ta đệm đàn . . . . .”



Tiếng nói rất thấp, tựa hồ có chút hi vọng chờ mong, cho tới nay, Thư Ly luôn mơ ước có một ngày có thể để gió mát trăng thanh làm mối, hắn và Tuyết Nhi hai người đàn hát giao hòa, tiêu sái biểu diễn một khúc.



Giấc mộng này, nằm sâu tại trong trái tim Thư Ly đã thật lâu rồi, cho nên lúc này hắn biểu hiện cực kỳ chân thành chờ mong.



Tống Ngâm Tuyết nhìn hai tròng mắt đầy khát vọng của hắn, trong lòng trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu, yên lặng đáp ứng.



Thật tốt quá!



Vừa thấy người ngọc đồng ý, Thư Ly kích động cực độ, hắn nhanh chóng triển khai tư thế, đặt đàn ở trước mặt, tràn đầy vui sướng.



“Tháng năm hiếm khi trầm lắng Gió thu mệt nhoài chẳng muốn phiêu bạt



Thái dương níu lấy, không muốn rời đi, mãi treo trên đầu tường không đành lìa xa tôi



Lời bên tai ngày trước của người xưa đã cùng tiếng sóng dạt về phía đông.



Ngoảnh đầu lại, chuyện cũ cũng đã rơi rụng theo chiếc lá phong kia rồi. . . . . .”



Tống Ngâm Tuyết há miệng, không biết vì cái gì rõ ràng lại hát lên bài 《 Tiêu Dao thán 》này, giọng hát miễn cưỡng mà mệt mỏi, khiến Thu Ly mà run rẩy từng đợt.



“Yêu đã đến tận, hận cũng buông tha cho lời hẹn ước.



Vận mệnh tự nhận là hài hước, ẩn dấu thật nhiều suy nghĩ cuốn tôi đi



Chí khí ngút trời cũng âu sầu khó gặp tri kỷ.



Quay đầu lại, nghe tiếng cười truyền về từ giấc mộng say. . . . . .”



Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng hát, bàn tay thon dài của Thư Ly chậm rãi khảy, hắn là kỳ tài trời sinh, tuy bài hát này lúc trước hắn chưa từng nghe qua, nhưng dựa vào tài nghệ siêu phàm của hắn, chỉ nghe một lần, hắn liền khảy ra giai điệu nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.



“Cười mình chẳng biết nói gì, chuyện xưa chấp mê, chuyện nay điên cuồng theo đuổi đến cùng thành hư không



Đao mòn lưỡi cùn ân đoạn nghĩa tuyệt, giấc mộng hoàn toàn vỡ tan



Than tiếc mãi trên con đường hoang vắng dù đầy những dấu chân người qua vẫn chẳng ai thấu hiểu



Bao năm mòn mỏi hy vọng nhưng hồng trần cuồn cuộn tôi nhìn không thấu



Tự trào đến cạn mực, thiên tình vạn năm, anh kiệt sầu



Khúc tàn người tan, tóc mai đã bạc, hồng nhan chẳng còn



Đèn tàn chưa tỉnh còn tranh nhau phát sáng leo lắt



Khi lệ máu khô, tuyết trắng bay tán loạn đều thành không. . . . . .”



Tống Ngâm Tuyết lạnh nhạt hát, mà Thư Ly thì đắm chìm khảy đàn, giờ khắc này, bọn họ phối hợp thật hoàn mỹ làm sao, cảm giác không chê vào đâu được, chậm rãi chảy xuôi trong nội tâm của hai người.



Trái tim, dường như dựa vào thật gần thật gần, đêm hôm đó, Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ, mà Ứng Thư Ly thì hoàn toàn say mê, sự ngọt ngào trong lòng lần đầu thể hiện ra hoàn toàn, nụ cười thật tươi, cười vô cùng đẹp mắt, thu hút. . . . . .