Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 181: Cởi khăn che mặt





“Ám các Các chủ Tuyết công tử, tiến đến ứng chiến với Lăng Mị.”



Ám. . . . . . Các. . . . . . Các chủ? Tuyết, công tử. . . . . .



Như một đạo kinh lôi đánh lên đất bằng, hù dọa khiến vô số người khiếp sợ, nghe lời nói nhẹ nhàng thản thiên của Tống Ngâm Tuyết, nhìn thấy thân ảnh tuyệt lệ xuất trần, nhu hòa như mây trôi nước chảy của nàng thì mọi người dưới đài đều trợn mắt há hốc mồm, há miệng ra thật to, làm sao cũng không khép lại được!



Tất cả mọi người đều choáng váng, kể cả Lăng Mị, kể cả những phu quân kia, hai mắt bọn họ trợn to, vẻ kinh ngạc lướt qua đôi mắt, sau đó đột nhiên quay đầu, chống lại người ngọc vận bạch y kia.



“Hắn. . . . . . Hắn nói hắn là Ám các Các chủ! ! Ta không nghe lầm chứ. . . . . .” Tựa hồ không tiếp thụ được cái sự thật kinh người này, mọi người dưới đài hít sâu một hơi, ngơ ngác nói.



“Hình như không, bởi vì ta cũng nghe được. . . . . .”



“Hắn, hắn thật sự là Các chủ Ám các? Tổ chức tình báo thần bí nhất trên giang hồ. . . . . .” Thật sự là nói cái gì đến cái đó! Trước đây bọn họ còn đang bất ngờ vì Tuyết công tử nắm giữ Tinh sát, ai cũng chưa từng nghĩ đến thậm chí ngay cả Ám các, cũng nằm trong phạm vi khống chế của hắn!



Trời ạ, tay nắm giữ cả hai lực lượng “Tinh sát” cùng”Ám các”, cơ hồ là khống chế hầu hết mọi việc trong giang hồ rồi, thế lực như vậy, khí phách như vậy, làm cho người ta sững sờ thán phục đến cỡ nào a!



Trong đầu mọi người lúc này, cơ hồ đã là một mảng trống rỗng, bọn họ không còn tư tưởng, chỉ còn lại sự mến phục mãnh liệt không ngừng lưu động bành trướng trong nội tâm!



Không biết vì cái gì, khi Lăng Mị xuất hiện. Chung Hồng dẫn theo các trưởng lão võ lâm đứng thẳng lên, chính là, lúc Tống Ngâm Tuyết ứng chiến, bọn họ lại chậm rãi ngồi xuống, thần sắc đầy thâm ý khó lường, khiến người ta xem không hiểu.



Minh Tịnh, Vô Song, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Tử sở, hai mắt bọn họ chăm chú nhìn người ngọc chằm chằm, chưa bao giờ nghĩ tới hóa ra người mình yêu, còn có thân phận tôn quý vinh quang như vậy, sự chấn động này, thật sự khiến bọn hắn chuẩn bị không kịp.



Trên mặt Minh Tịnh, thuỷ triều lưu động, biến ảo luân chuyển, có thể nói trong đám người ở đây, sự rung động của hắn là lớn nhất.



Thì ra, thì ra. . . . . .



Trên khuôn mặt tuấn mỹ, bởi vì hai chữ này mà chậm rãi lộ ra một nụ cười, theo niềm vui sướng dần dần mở rộng, thẳng đến cuối cùng, lại biến thành kiều cười to thoải mái mà hắn chưa bao giờ thử! Cởi mở, vui vẻ, khiến mọi người say mê.



Ha ha, đời người được như thế, còn đòi hỏi gì hơn?



Tinh sát? Ám các! Hai tổ chức giống nhau, thì ra sau lưng, thậm chí còn có quan hệ như vậy.



Một người yêu dấu có thể dắt tay sóng vai, có thể tương cứu mình trong lúc hoạn nạn, cùng tiến cùng lùi mà cười xem thiên hạ, chắng phải là mong ước lớn nhất trong lòng Minh Tịnh đấy sao? Mà hôm nay hết thảy, hắn đã hoàn toàn tìm được!



Yêu thương, kính mến, khao khát, tán thưởng, bao hàm thương tiếc cùng nhu tình, cả đời hắn đã nặng nề rơi vào tay giặc, chết cũng không hối tiếc!



Sự xuất hiện của Tuyết công tử, làm quá nhiều người chấn động, trên đài, Lăng Mị mặt âm trầm, trong đôi mắt yêu mị lộ vẻ khó chịu! Khó trách nàng ba phen mấy bận phái người đến ám sát, nhưng kết quả đều xôi hỏng bỏng không, hóa ra là vì lý do này a?



“Hừ, không thể tưởng tượng được của địa vị tiểu tử ngươi cũng không nhỏ!” Một câu châm chọc âm lãnh, khiến gương mặt diễm lệ của Lăng Mị xuất hiện chút dữ tợn.



Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt không thôi, tự nhiên phe phẩy quạt, đôi mắt sáng của nàng luân chuyển, đáy mắt tràn ngập lưu quang, thần sắc khiêu khích mà thâm ý nói: “Lai lịch của ngươi cũng không nhỏ a, đại mỹ nhân Lăng Mị của ta. . . . . .”



“Hừ. . . . . .”



Nữ nhân nha, luôn thích hư vinh, nhất là loại nữ nhân như Lăng Mị! Lúc này, nàng thấy Tống Ngâm Tuyết tán dương nàng, mặc kệ đối phương có phải thật tâm hay không, nàng vẫn lộ ra thần thái thoả mãn.



“Lăng Mị? Lăng Mị là ai. . . . . .”



Bởi vì sự chấn động do Tuyết công tử mang lại vừa rồi quá lớn, thế nên khi nghe tên Lăng Mị mọi người cũng không có phản ứng gì, lúc này chấn động đã qua lại nghe được lần nữa, mọi người bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.



Đúng vậy, Lăng Mị này là ai a? Vì cái gì Tuyết công tử lại nói địa vị của nàng ta cũng không nhỏ? Nữ nhân này, tuy diện mạo xinh đẹp, nhưng toàn thân âm hiểm ác độc, quả thực làm cho người ta không dám khen tặng!



Đám nhân sĩ võ lâm trẻ tuổi, trong lòng kinh ngạc châu đầu ghé tai bàn tán, lúc này, không biết là ai nói một tiếng, đã công bố thân phận của nàng ta ra trước công chúng.



“Cái gì? Nàng chính là vị nương tử bài danh vẻn vẹn chỉ chịu xếp sau Tuyệt thánh năm đó—— Lăng Mị! Tại sao có thể như vậy?”



Cảm giác như sóng trước chưa đi sóng sau đã tới, trận đấu này, có quá nhiều thông tin khiếp sợ ngoài ý muốn, đáng thương cho trái tim bé nhỏ của những người kia, từ lúc vừa mới bắt đầu đã liên tục chịu chấn động, trong vận động lặp lại lên xuống không ngừng, không có được nửa giây bình ổn yên tĩnh.



“Cao thủ thứ hai giang hồ đấu với Tuyết công tử, không biết phần thắng như thế nào? Tuy thân phận của Tuyết công tử rất cao, lai lịch cũng không nhỏ, nhưng luận võ công. . . . . .”



Tựa hồ có chút lo lắng, mọi người nghị luận xôn xao, tiêu điểm quan tâm đương nhiên là Tuyết công tử, bởi vì sau khi trải qua việc vừa rồi, trong lòng bọn họ, ai phải ai không, ai chính nghĩa, ai tà ác, sớm đã có kết luận chính xác.



“Thế nào, ngươi muốn đối chiến với ta?” Thấy thân phận của mình bị tiết lộ, Lăng Mị ngạo nghễ ngẩng đầu lên, khinh thường nhẹ liếc mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó hai tay ôm ngực, bộ dạng hèn mọn miệt thị.



Kiều Mạt Nhi biết được thân phận của Lăng Mị rồi, trong lòng bị đè nén đến phát đau, nàng biết chỉ bằng lực lượng của mình thì tuyệt đối không có khả năng giết được nàng ta, cho nên trong cơn xúc động, không khỏi căng cuống họng kêu to: “Tuyết công tử, thay ta giết ả tiện nhân này, nếu như ngươi có thể giết nàng ta, ta đồng ý đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi!”



Một câu”Bất cứ yêu cầu gì “, khiến sắc mặt mọi người vô cùng cổ quái, chẳng qua hiện nay trái tim của bọn hắn đã thừa nhận quá nhiều xúc động biến thành rất cường đại rồi, cho nên có một số việc, bọn họ cũng thấy nhưng không muốn trách móc gì nữa!



“Rất vui lòng!”



Nghe lời mà Kiều Mạt Nhi nói xong.., Tống Ngâm Tuyết xoay người một cái, nhẹ lay động chiếc quạt trong tay, bộ dạng tiêu sái xinh đẹp, lỗi lạc như vậy, khiến chung quanh sợ hãi than thầm.



Nàng ngước mắt chống lại Lăng Mị, cười cười nhếch môi một cái, thủ thế, trong miệng nhẹ nhàng thốt ra một chữ” mời”.



Vừa nghe nàng nói mời, trái tim đám “Phu quân” đều vọt lên tới cổ họng rồi, tình hình này, làm cho bọn họ không khỏi lại nghĩ tới tình cảnh bên vách núi ngày đó, một màn làm bọn hắn tan nát cõi lòng.



“Không sao.”



Tựa hồ biết được sự lo lắng của bọn hắn, Tống Ngâm Tuyết nhẹ quay đầu lại, chậm rãi lắc lắc, ánh mắt kiên định, thần tình lạnh nhạt, giống như là một đầm nước sâu lẳng lặng không có một gợn sóng.



Chính là ——



Mặc dù biết tâm ý của nàng, nhưng bọn họ làm sao có thể khắc chế nỗi lo lắng trong lòng mình, buông tay đồng ý để nàng một mình vật lộn đọ sức? Vì vậy tất cả đều nhíu mày, nâng cước bộ tiến lên.



“Tiêu Băng, giúp ta ngăn bọn họ lại.” Trên thế giới này, giờ phút này chỉ sợ ngoại trừ Trữ Tiêu Băng, thì không còn ai biết võ công của nàng rốt cuộc sâu bao nhiêu, cho nên không muốn nhiều lời, giao phó việc này cho nàng ấy.



“Được, “ Trữ Tiêu Băng gật đầu, đáp ứng.



Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết quay đầu đi, nhìn Lăng Mị, “Đại mỹ nhân, mời chiến a.”



“Mời chiến? Hừ.”



Khinh miệt hừ một tiếng, Lăng Mị ngước mắt, cực kỳ khinh thường, khiến người ta không thể chịu đựng được.



“Một kẻ không thể để lộ thân phận, dung mạo không thể lộ ra ngoài, cư nhiên còn muốn ta ứng chiến? Hừ, đại hội võ lâm là nơi luôn luôn yêu cầu quang minh lỗi lạc, minh chủ võ lâm càng cần thân thế trong sáng, người lén lút che che dấu dấu như ngươi còn dám đứng ở trên võ đài này, muốn tranh cao thấp với ta, nói ra đúng là quá mức hoang đường, ngươi thực sự cho là người trong thiên hạ này đều là kẻ ngốc sao?”



Lăng Mị cay nghiệt làm càn nói, mục đích chính là muốn khiến cho Tuyết công tử xấu mặt. Hừ, tiểu tử thối miệng còn hôi sữa này, nàng nhất định sẽ thu thập, nhưng hiện tại. . . . . .



Rất muốn nhìn dưới cái khăn che mặt của hắn rốt cuộc là quang cảnh như thế nào, Lăng Mị chậm rãi liếc mắt nhìn chung quanh.



A, mọi người đều có lòng hiếu kỳ, nàng cũng không tin ở đây nhiều người như vậy, lại không ai muốn đánh giá gương mặt thật của Tuyết công tử!



Rõ ràng là giựt giây, mặt Lăng Mị hướng xuống dưới đài, bộ dáng thanh à kiêu ngạo. Thấy vậy, mọi người dưới đài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hơi do dự.



Kỳ thật Lăng Mị nói không sai. Người muốn lên đài đoạt vị trí minh chủ võ lâm, đích thị là phải kể tinh tường lai lịch của mình! Tuy hiện tại bọn họ đã biết hắn là Tuyết công tử, Các chủ Ám các, nhưng đối với tướng mạo điều kiện lớn nhất để xác nhận một người bọn họ còn không biết, cảm giác luôn có chút là lạ!



Buồn bực, chẳng lẽ sau này bọn họ phải đối mặt với một vị thống lĩnh suốt ngày che mặt, không thấy tướng mạo chân thật của hắn sao? Như vậy thật khó chịu a?



Đúng là con người đều có lòng hiếu kỳ! Tuy giờ phút này trong lòng mọi người, địa vị của Tuyết công tử đã rất cao, nhưng vừa chạm vào cái chủ đề dung mạo mẫn cảm này, trong lòng bọn họ vẫn có chút dao động nho nhỏ.



“Tuyết công tử, người giang hồ làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì phải không dám, ngài hãy cởi khăn mặt xuống a? Để cho ả yêu nữ kia câm miệng!”



“Đúng vậy a, Tuyết công tử! Chúng ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hà tất sợ người như nàng ta? Cho nàng ta xem cũng đâu có sao!”



“Ừ!”



Một đám người nhất trí ý kiến, mặc dù nói rất đường hoàng, nhưng vẫn có chút tư tâm.



Lăng Mị thoả mãn nhìn tình hình trước mắt, mục đích của nàng ta, là không để cho Tống Ngâm Tuyết được như ý. Không phải hắn muốn che dấu tướng mạo của mình sao? Ta càng phải bắt hắn lộ mặt trước công chúng!



“Thế nào, Tuyết công tử? Tiếng hô của hiệp sĩ chính nghĩa trong võ lâm, ngươi có thể nghe thấy chứ. . . . . . Rốt cuộc ngươi muốn che mặt ngoan ngoãn tự mình đi xuống dưới? Hay cởi cái khăn che mặt ra chiến một trận với ta!”



Phương pháp khích tướng, mặc dù đã cũ kỹ, nhưng có đôi khi vẫn rất là hữu hiệu.



Nghe Lăng Mị nói xong…, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng khép quạt, cười khẽ, cực kỳ tùy ý, hoàn toàn không nao núng.



“Lăng đại mỹ nhân muốn nhìn diện mao ta trông như thế nào, thì cần gì phải khích tướng như vậy ta? Hôm nay ta đã đến đây, tự nhiên đã chuẩn bị dùng gương mặt thật gặp người, để biểu lộ thành ý của ta. . . . . .”



Không nhanh không chậm nói, chống lại Lăng Mị, Tống Ngâm Tuyết cười tự nhiên, giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu của nàng, không có chút bất ngờ nào.



Tuyết Nhi!



Tuyết Nhi!



. . . . . .



Không hẹn mà gặp, trong lòng năm người nhất tề kêu lên, khi vừa nghe đến nàng muốn hiển lộ mặt thật trước mặt người khác, lòng của bọn hắn, đều run rẩy!



Tuyết Nhi, đây cũng là một phần trong kế hoạch của nàng? Nàng sẽ dùng thân phận Tống Nhữ Dương tái hiện trước hậu thế? Từ nay về sau, sáu nước trên đại lục, sẽ có một phen mưa gió biến hóa, sóng to gió lớn như thế nào đây?!



Nhếch miệng không nói lời nào, Trữ Tiêu Băng bên cạnh chậm rãi đong đưa đầu, vì vậy sau một hồi đấu tranh, cuối cùng bọn họvẫn yên lặng đứng tại chỗ, không tiến lên, cũng không lui về phía sau.



Vị trí này, một khi có cái gì phát sinh, bọn họ còn kịp tiến lên hành động, nói tóm lại một câu, mặc kệ mọi chuyện hôm nay như thế nào, bọn họ sẽ cùng lên thiên đàng xuống địa ngục, sống chết có nhau!



Nghe Tống Ngâm Tuyết nói xong, trên mặt mọi người tràn đầy vẻ chờ mong, không muốn bỏ qua bất kỳ động tác nào trên đài, trong lòng lại càng khẩn trương.



Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, hai mắt lạnh nhạt nhìn Lăng Mị. Ánh mắt kia tựa hồ đang khiêu khích nói: Lăng Mị, ngươi đừng hối hận. . . . . .



Lăng Mị tự nhiên không hiểu được thâm ý của Tống Ngâm Tuyết, nàng yêu mị, giương môi cười, miệng đầy châm chọc chế nhạo: “Công tử đã nói đến nước này, cần gì phải lề mề nữa? Đơn giản thống khoái một chút, cũng không nên chậm trễ khiến mọi người mất hứng. . . . . .”



Lăng Mị nắm lấy cơ hội mà bắt đầu công kích, lời lẽ cực kỳ sắc bén, làm cho trong lòng nàng ta thư sướng vạn phần.



Tống Ngâm Tuyết không để ý tới nàng, chậm rãi khép mắt lại, khi nàng mở ra thì đáy mắt đã xen lẫn một tia lạnh lẽo hiếm thấy.



Chậm rãi đưa tay lên, duỗi đến bên tai, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gẩy, tấm sa che mặt mang theo mùi thơm ngát rơi xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh thế tuyệt trần!



“Tiểu nữ Tống Ngâm Tuyết con gái của Nhữ Dương Vương Đại Tụng, đến ứng chiến cao thủ bài danh thứ hai thiên hạ Lăng Mị!”



Tống. . . . . . Ngâm Tuyết.



Một câu, khiến khắp nơi chấn động, thế giới điên cuồng, tiếng nổ vang giống như núi nổ sóng đạp, thế như chẻ tre rơi xuống, khiến trên trận chấn động rầm rĩ một mảnh!



“Ngươi!” Lăng Mị trừng lớn hai mắt, bộ dạng không dám tin, biểu lộ, còn chấn động hơn chứng kiến kỳ cảnh trăm năm không thấy, thậm chí trong sự chấn động đó, còn có một chút chật vật, một chút không cách nào tiếp nhận!



“Con gái của Nhữ Dương Vương Đại Tụng. . . . . . Tống Ngâm Tuyết? Tống Ngâm Tuyết trời sinh tính tình dâm đãng, đã rớt xuống vực bỏ mình kia ư! Má ơi ~~”



Sự thực khiến người ta không cách nào tiếp nhậnlại đột nhiên xuất hiện! Tuy lúc trước đã xảy ra thật nhiều chuyện, làm cho trái tim mọi người cường đại hơn, nhưng đối với cú sốc hiện tại, bọn họ cũng không thể không than thở!



Trái tim, gắt gao nhảy lên, rồi rớt bịch xuống, không biết vì cái gì, tóm lại sau khi nàng nói ra thân phận cuối cùng, lòng của bọn hắn, đã không chịu khống chế bắt đầu nhảy loạn, cảm giác rung động bộc phát, khiến mỗi một người trong bọn hắn cả đời cũng khó quên!



Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Tống Ngâm Tuyết mà thế nhân lưu truyền, mắng là phóng đãng không kềm chế, trời sinh tính tình thô bỉ ngu muội tới cực điểm đó sao? Sao nàng lại đứng ở chỗ này? Sau khi chết mấy tháng, lại dùng thân phận Tuyết công tử, người đứng đầu Ám các, hơn nữa sau lưng còn có thực lực của nước Đông Bình và Tinh sát xuất hiện lại trên hậu thế, đứng sừng sững ở đây? Người như vậy, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào!



“Nàng cư nhiên là Tống Ngâm Tuyết, Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết kia! Trời ạ, chuyện này bảo người ta làm sao có thể tin được!”



Mọi người loạn thành một đoàn, hai mặt nhìn nhau thảo luận cái chuyện quá kinh hãi này, bây giờ trong quan niệm của bọn hắn, đã không biết cái gì khác, chỉ biết là những việc từng nghe thấy trong dĩ vãng, có lẽ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.



“Tuyết công tử nàng lại là Nhữ Dương quận chúa? Nàng là nữ tử. . . . . . Các chủ Ám các . . . . . .”



Không thể tiếp nhận một loạt chuyện khiến người người khiếp sợ này, trong lúc nhất thời mọi người không kịp phản ứng, vì vậy sau khi ồn ào qua đi, thay vào đó là một mảnh tiếng thào tự nói trầm thấp “Kỳ nữ, quả nhiên là một đại kỳ nữ . . . . .”



Kiều Mạt Nhi xụi lơ trên mặt đất, mặc cho Phùng Tử Chương kéo như thế nào cũng không đứng dậy, hai mắt nàng gắt gao nhìn hai người trên đài, lửa giận phẫn nộ tuyệt vọng tựa hồ muốn cắn nuốt nàng.



Kiều Mạt Nhi nàng, vốn kiêu ngạo đến tận trời, nhưng vì gặp phải hai nữ nhân này, làm cho cuộc đời nàng bị hủy hết, trọn đời cũng không thoát thân được! Cho nên nàng hận! Nàng hận ——



“Nàng ta không phải người! Nàng ta không phải là người!” Tiếng kêu bén nhọn vang lên. Kiều Mạt Nhi ngồi phịch trên mặt đất, tay dùng sức chỉa thẳng vào hai người kia, nhìn bộ dáng điên cuồng của nàng cứ như bị bệnh thần kình, muốn tiêu diệt tất cả những kẻ làm trái ý mình!



Nàng không muốn ả ta còn sống trên đời! Nàng muốn ả ta chết! Muốn ả ta biến mất!



Ngăn thế nào cũng không ngăn lại được. Phùng Tử Chương bất đắc dĩ lôi kéo Kiều Mạt Nhi, tuy trong lòng của hắn thật sự cũng không hi vọng chuyện như vậy, nhưng làm một nam nhân coi như đã gặp qua sóng gió, hắn hiểu rất rõ, cho dù bọn họ biểu hiện kịch liệt hơn nữa, vào lúc này, căn bản cũng là vô dụng!



Lăng Mị trừng lớn mắt, hồi lâu sau, nàng ta đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười phá lên: “Giỏi! Giỏi lắm! Tống Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được ngươi có bản lĩnh đến như vậy? Lần trước giết ngươi không chết, bị ngươi lừa, khiến cho hôm nay ngươi có cơ hội diễu võ dương oai ở đây!“



“Hừ! Bất quá cũng không có vấn đề gì, trước kia giết không chết ngươi, hôm nay sửa chữa sai lầm luôn một thể, dù sao chỉ cần cuối cùng ngươi chết đi, ảnh hưởng. . . . . . cũng sẽ không lớn lắm.”



Lăng Mị cười ngạo mạn nói, thái độ tự phụ kiêu ngạo, làm cho người ta buồn nôn một hồi.



Các trưởng lão trong hội trưởng lão, thấy một màn này, sắc mặt đều âm trầm, vuốt râu, bộ dạng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong đôi mắt, mơ hồ để lộ ra một loại ý vị khác.



Tống Ngâm Tuyết ý cười đầy mặt nghe Lăng Mị lảm nhảm, cặp lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại, tiếp đó cầm quạt trong tay nói: “Đã như vầy, Lăng đại mỹ nhân còn chờ cái gì?”



“Hừ, muốn chịu chết đến không thể chờ đợi nổi như vậy a? Thật sự chán sống lắm rồi sao?” Lăng Mị trêu chọc mà nói, đối với thực lực của bản thân, nàng có thể tin tưởng một trăm phần trăm.



“Ai chịu chết, còn chưa thể định luận, bất quá ta cũng muốn chơi đùa một phen. . . . . .” Lời nói được nửa chừng thì ngừng lại, nếu như nói Lăng Mị giỏi châm chọc người khác, thì bản lĩnh của Tống Ngâm Tuyết, lại càng không thua kém bất cứ kẻ nào!



“Hừ! Chết đến nơi còn cứng miệng? Quả thực là không biết trời cao đất dày!”



Ống tay áo hất lên, Lăng Mị tức giận, đối mặt với Tống Ngâm Tuyết, chẳng lẽ nàng ta cam tâm nín nhịn?!



“Có biết trời cao đất dày hay không? Đánh rồi mới biết được, thế nào? Lăng đại mỹ nhân, ra tay đi?”



Tống Ngâm Tuyết đưa tay, bình tĩnh tự nhiên mời, thấy vậy, Lăng Mị phẫn hận kếu lên “Muốn chết? Được! Ta thành toàn ngươi!” Sau đó, thân ảnh đỏ rực như lửa lập tức bay lên, tiến công về phía Ngâm Tuyết.



Vừa thấy thân ảnh đỏ rực kia bay tới, Tống Ngâm Tuyết mãnh liệt quay một vòng, tiếp đó thả người nhảy lên một cái. Mũi chân điểm nhẹ xuống đất.



Với tính tình của Tống Ngâm Tuyết, nếu như đánh nhau, bình thường đều cùng đối phương chơi đùa một chút, nhưng hôm nay, đấu với Lăng Mị, nàng lại không có nhã hứng như vậy.



Xoay người một cái, bàn tay hóa chưởng phóng ra, ở trước mặt hình thành một dòng khí lưu, nghênh tiếp khí thế mãnh liệt mà đến của Lăng Mị.



Song chưởng đối nghịch, nội lực thúc dục, trong giây lát bốn phương đầy nội tức, lao thẳng tới hướng mọi người, nhưng khi hai người đối chưởng. Nội tức cường đại khiến ái tóc đen như mực của hai người bay lên, trên không trung tạo ra một đạo phong thái hoa mỹ.



Lòng bàn tay tương đối, thầm đấu nội lực, một bên cười nhạt, một bên nhíu mày, đột nhiên khí lưu đảo ngược, thân thể hai người tách ra, lộn một vòng trên không trung, chia ra hạ xuống hai bên võ đài.



Cước bộ lui ra phía sau một bước nhỏ, chỉ một bước nhỏ, không dễ bị người khác nhìn ra, mặt Lăng Mị âm trầm, híp mắt oán hận: “Không thể tưởng tượng được ngươi còn chút bản lĩnh này? Lúc trước, ta đã xem thường ngươi rồi. . . . . .”



Không muốn bày chuyện mình lui bước ra trước mặt mọi người, Lăng Mị tiên hạ thủ vi cường cố ý dùng lời nói dời sự chú ý của mọi người đi. Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết biết rõ chỉ cười cười, thần sắc khinh miệt quả thực làm cho đối phương muốn nổi điên.

“Thật sự. . . . . . Là vậy sao?”



Cũng không nói toạc các ý trong đó, các loại thâm ý cứ để người khác tự do nhận thức, Tống Ngâm Tuyết đong đưa cây quạt, ngón tay ngoắc ngoắc, mở miệng nói: “Đến đây đi.”



“Con nhãi thối, bớt kiêu ngạo cho ta! Lần này, ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!” Nửa thật nửa giả, vừa hù dọa vừa phô trương thanh thế, tóm lại giờ phút này ánh mắt Lăng Mị thay đổi, khí tức thân thể phát tán ra, cũng chậm rãi thay đổi theo.



Dù sao cũng là cao thủ bài danh thứ hai, Tống Ngâm Tuyết châm chọc thì châm chọc, nhưng chắc chắn sẽ không phớt lờ, lúc này nàng nhìn về phía trước, trong nụ cười mỉm, có một phần cẩn thận.



Trong điện quang hỏa thạch, thân ảnh Lăng Mị đánh úp lại một lần nữa, mang theo âm tàn cùng oán độc, hai tay nàng chuyển thành trảo, móng tay bén nhọn mà tươi đẹp trực chỉ chộp tới hướng thân thể Tống Ngâm Tuyết.



Thân hình dời đi, thân ảnh biến ảo, nhẹ nhàng linh xảo, Ngâm Tuyết bình tĩnh ứng đối!



Một chiêu không thành, lại tới một chiêu, Lăng Mị phẫn nộ trong lòng, chiêu thức cùng động tác vồ đến càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ càng hung ác, rất có xu thế không đưa được đối phương vào chỗ chết thì không chịu bỏ qua!



Mọi người sợ hãi than thầm, quả thật rất mạnh, một trắng một đỏ, hai màu dây dưa không ngớt, tốc độ kia nhanh đến khiến người ta hoa mắt, nhìn không rõ chiêu số cụ thể.



Trong mơ hồ chỉ thấy hai đạo thân ảnh này, bọn họ đều vô cùng cảm khái” Đi chuyến này không uổng công”! Cao thủ so chiêu, tràng diện tự nhiên rất là khí phách, cảnh tượng trước mắt đặc sắc như mưa gió vần vũ, thực sự làm cho bọn hắn ngàn vạn cảm thán.



Đám “Phu quân” dưới đài, ngừng thở, đáy lòng rung động thật sâu, bọn họ chưa bao giờ biết, hóa ra người ngọc mình yêu nhất, lại có nhiều bí mật không muốn người khác biết như vậy, khiến bọn hắn thực sự khiếp sợ!



Bất quá đã yêu chân thành tha thiết, bọn họ liền không hề để ý đến cái gì khác, dù sao giờ phút này trong lòng bọn họ, chỉ cần nàng không có việc gì, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn họ rồi!



Tống Ngâm Tuyết thong dong tiếp đón công kích của Lăng Mị, mỗi động tác khẽ đưa tay, nhấc chân, đều làm cho Lăng Mị tràn đầy cảm giác quen thuộc. Chính là cảm giác quen thuộc này tại sao lại tồn tại? Nàng ta cũng không biết.



Chủ quan một giây, Lăng Mị lộ ra sơ hở, bị người ngọc bắt lấy, trở bàn tay, mạnh mẽ đánh vào trên lưng đối phương, lập tức, Lăng Mị bị đau kêu một tiếng, cau mày lảo đảo, tiếp đó dừng bước, đưa mắt hung ác nhìn nàng.



“Ngươi thua rồi.”



Đang giao thủ đột nhiên ngừng lại, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thì thân ảnh vận bạch y kia đã bình tĩnh mà tiêu sái nhẹ phe phẩy cây quạt, còn nữ tử áo đỏ thì vô cùng bất mãn không cam lòng.



“Ai nói ta thua? Đúng là láo toét!”



Không thừa nhận thất bại của mình, Lăng Mị chống chế, thấy vậy, Chung Hồng đi ra, nghiêm mặt mở miệng nói, ngữ khí uy nghiêm.



“Ta có thể chứng minh, các hạ thật sự đã thua!”