Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 55: Hạ Dương đêm không ngủ



Hạ Dương ko nói được gì, lẳng lặng quay đầu cất bước đi.

Có lẽ, cái ông tiến sĩ đó nói sai, nào là đàn ông ngoại tình thường do sự bất mãn trong cuộc sống hằng ngày, người vợ ko hiểu, ko quan tâm đến chồng đúng mức, thậm chí là kiểm soát thái quá, gây cảm giác bức bối, tù túng, thiếu tự do cho người chồng khiến người ta dễ nảy sinh tâm ý tìm một người mới thay thế; nào là cần phải tin tưởng vào bạn đời của mình bởi có rất nhiều trường hợp, rõ ràng là ko phải ngoại tình nhưng chồng (hoặc vợ) bị người kia nghi oan, dẫn đến chán nản, mệt mỏi, và biến nó thành thật… MK! Đều là lý thuyết suông. Nếu sự thực là người ta có bản chất trăng hoa đa tình thì sao?

Có lẽ, bản thân đã “tin” lầm, cứ tưởng có thể đặt thêm một chút hi vọng vào người ấy nhưng niềm hi vọng ấy giờ đây chỉ như những vết chân trên cát, qua một cơn sóng xô bờ đã biến mất ko còn dấu vết tồn tại.

Có lẽ, ko thể cứu vãn, ko thể có cảm giác “gia đình” như xưa.

Có lẽ, ngay từ đầu, mình đã sai…

Hạ Dương đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, thẫn thờ bước về phòng.

Phải, nàng ko đi nhầm hướng, nàng chỉ muốn về phòng mình ngay lập tức, về với thế giới nhỏ bé của nàng, để mặc tất cả chuyện xung quanh, không cần quan tâm đến người cha của nàng thực tế có phản bội hay ko.

Chuyện đã đến nước này, nói dối nàng, lừa gạt sự tin tưởng của nàng để danh chính ngôn thuận, đường hoàng ra khỏi nhà “hẹn hò”, ông ấy đã ko thể đứng vững trong trái tim nàng với danh nghĩa một người cha. Việc xem chị Thu có ở nhà hay ko đâu còn quan trọng nữa?

Nằm úp mình trên giường, nàng khóc, từng cơn chua xót ập đến bóp nghẹn trái tim nhỏ bé khiến sống mũi cay cay, Hạ Dương âm thầm rơi nước mắt.

Có một người cha như vậy, nàng nguyện ko còn cha nữa.

Có một gia đình như thế này, nghi kị lẫn nhau, sống ko còn tình cảm với nhau, nàng nguyện mình trở thành trẻ vô gia cư, làm một đứa trẻ mồ côi ko nơi nương tựa.

Có một người yêu vô tình như chàng, ko chịu hiểu cho nàng còn giận dỗi với nàng, lúc này lại ko thể tâm sự với chàng, nàng nguyện sống mà ko cần đến tình yêu của chàng cũng như của bất kì ai.

Hạ Dương nhìn điện thoại hiện 3 chữ “không trả lời” rầu rĩ, có nhất thiết phải giận nàng lâu như vậy ko? Cả một buổi chiều rồi vẫn chưa đủ hay sao?

Sự kiên nhẫn cuối cùng cũng ko đủ, ép mình chui ra khỏi chăn, Hạ Dương lau nước mắt ra ngoài ban công đứng hóng gió.

Từng đượt gió đêm lạnh buốt tạt vào mặt giúp nàng tỉnh táo hơn một chút, có lẽ, ông trời đã định nàng phải chịu qua nhiều khổ đau như vậy, đã có quá nhiều điều tốt đẹp trước đây là của nàng cho nên giờ là lúc nàng phải gánh đau khổ, đúng ko?

Có lẽ, kiếp trước của nàng là một tiểu thư con nhà danh giá, giàu có, được nuông chiều muốn gì được đấy, sung sướng hạnh phúc ko ai bằng khiến người đời thèm khát ghen tị, cho nên, kiếp này ông trời muốn nàng phải nếm trải tư vị đắng cay?

Một đêm lạnh kèm theo chút ít mưa phùn, Hạ Dương thiết nghĩ, lòng người phải chăng cũng thiên biến vạn hóa, hôm nay ẩm ướt ngày mai đã nóng rực, vậy làm sao để hiểu hết lòng người?

Tiếng chuông tin nhắn trong phòng lôi Hạ Dương thoát khỏi sự ưu tư, nàng vui mừng nghĩ có lẽ là Như Phong.

Ồ, ko phải, ông xã nhắn tin sao? Có chút ngạc nhiên, tự nhủ mình lát nữa phải lưu lại tên liên lạc thôi.

“ Bé của anh, 8/3 vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc, tràn đầy yêu thương nha. (^_^)”

Hạ Dương thở dài có chút cảm thán, hạnh phúc, tràn đầy yêu thương, những chữ đơn giản này liệu nàng có thể nắm giữ được hay ko đây?

Ko kịp gửi lại 1 tin nhắn cảm ơn, Hạ Dương vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy xuống lầu khi nghe những tiếng ồn ào chói tai ngày càng lớn.

Được rồi, coi như nàng hèn nhát, đã nói ko thèm quan tâm đến nữa nhưng thực tế lại đi ngược với những suy nghĩ của nàng.

Hạ Dương dừng lại ở khúc quẹo cầu thang, muốn tham gia một tiếng vào cuộc tranh cãi của ba mẹ mà ko biết nói như thế nào.

- Ông thì hay rồi, bây giờ lại còn cắt đứt mẹ con nhà tôi để đem hết tình nghĩa cho ******* kia chứ gì? Bà Xuân tức giận ko nể nang gì lớn giọng.

- Bà nói ai là “phò” hả? Không ngờ đến ông Kim có chút kích động trợn mắt nhìn bà, có giỏi thì từ cái mặt thằng này ra xem.

- Phải, tôi ko giỏi, tôi ko giỏi cũng ko cần đến cái mặt ông, ông tưởng phải có ông tôi mới sống được hả? Bà Xuân cũng ko thua kém nói lại.

- Ko cần thì đi đi, đi mẹ đi, còn bám lấy cái thằng già này làm gì?

Nghe ông chồng của mình hơn 20 năm chung sống nói vậy, bà Xuân ko khỏi ko đau lòng, có điều bà cũng ko để lộ cảm xúc của mình ra, trước khi ông Kim quay người bước đi mở miệng nói:

- Tôi cũng ko phải lá chuối lá tre ngoài đường tự nhiên bay về nhà ông nhá, tôi có cưới có xin đàng hoàng, ko phải tự nhiên đi là đi được, trước 20 người đi đón thì bây giờ ông gọi lấy 10 người các ông cha bà chú đưa tôi về, tôi cũng ko thèm ở lại đây một giây một phút nào đâu.

- Có chân thì tự đi, ko ai bắt ép bà cả, người nhà tôi ko rỗi hơi.

- Hừ, ông viết đơn đi, viết ngay rồi tôi kí, tôi đi ngay ko cần đến cái gì trong nhà này cả. Không ở được với nhau thì dứt nhau ra cho mẹ con tôi đỡ khổ, tôi cũng ko khiến ông phải lo cho con Dương, chút sức tàn của ông đem ra mà phục vụ con gái hóa. Bà Xuân nói chua chát.

- Bà muốn thì tự đi mà viết, viết đi rồi tôi kí. Ông Kim cũng ko chịu thua nhàn nhạt đáp lời.

Bà Xuân nghe ông nói vậy ko khỏi nhếch mép khinh bỉ, đúng là cái loại người ko ra gì, có gái mú thật đấy nhưng cũng nhất quyết ko viết đơn bỏ vợ.

- Tôi đây chẳng ngoại tình, chẳng làm nên tội lỗi gì mà phải viết đơn bỏ chồng cả, cái loại “giai sấp gái ngửa” mới có tài viết mà thôi.

- Bà… Ông Kim có chút nghẹn họng khi nghe bà Xuân mỉa mai mình.

- Đủ rồi, Hạ Dương hét lớn, tay bám vào vịn cầu thang ko khỏi run run, bố mẹ vừa vừa thôi, con cũng chẳng cần cái gia đình này nữa, cứ tưởng rằng chỉ có bố mẹ là người chịu đau khổ thôi sao? Hạ Dương nghẹn ngào từng từ chậm rãi, nhìn vào ông Kim đứng đó, bố cảm thấy mẹ con hẹp hòi, ích kỉ, ko sống được như lí lẽ sống nhà Phật dạy, bố tự hỏi mình xem bố đã làm được hay chưa? Nếu thật sự ko thể cứu vãn được nữa, con cũng ko hi vọng bố đày đọa mẹ con thêm nữa, bố để yên cho mẹ con con sống, Nhìn vào mắt bà Xuân đang ươn ướt, mẹ à, mẹ cũng ko phải lo lắng cho con, con lớn rồi, dù bố mẹ li hôn cũng sẽ ko ảnh hưởng gì đến con cả, bố đã ko chịu viết vậy để con viết, con viết rồi bố mẹ kí vào đó cho con.

Những lời cuối cùng hạ Dương rắn rỏi nói từng từ rõ ràng, có lẽ đây là một kết thúc đẹp nhất có thể.

Trước sự im lặng bất ngờ và con mắt ngỡ ngàng của bố mẹ mình, nàng chầm chậm nặng nề bước về phòng.

Thao tác mở máy tính lên chậm chạp đến kì lạ, động tác gõ từng kí tự “Mẫu đơn li hôn” cũng kì lạ, có cái gì thiêu đốt trái tim khiến nàng đau lắm.

Nét chữ nghiêng nghiêng nhỏ nhắn, Hạ Dương từng chữ một, từng dấu chấm dấu phảy nhìn cẩn thận rồi viết lên một tờ giấy trắng tinh.

Nước mắt, rơi từng giọt trên mặt giấy, loang một vệt ẩm ướt. Nàng rốt cục cũng ko chịu đựng được để nước mắt mình rơi thêm lần nữa, chỉ có điều ko nghèn nghẹn khó khăn như trước, bình thản khóc theo từng nét bút xanh.

Thời gian như ngừng đọng, nàng cũng ko quan tâm đến xem mình đã mất bao nhiêu lâu để viết xong đơn xin li hôn của ba mẹ, đặt dấu chấm cuối cùng rồi chẳng thèm tắt máy, mở cửa đi xuống dưới nhà.

- Đây, bố mẹ kí vào chỗ này. Phần này ghi số tài sản chung, tức là những gì sau khi kết hôn, bố mẹ tự liệt kê vào đây.

Dứt lời, Hạ Dương cũng chẳng chờ đợi xem ai kí trước ai kí sau, ai đùn đẩy ai kí, lặng lẽ trở về phòng.

“Anh à, anh có nhìn thấy ko, em ko thể gìn giữ gia đình này được, ở trên trời hẳn anh sẽ ko giận em chứ?”

Một đêm mất ngủ, Hạ Dương nằm trên giường mắt nhìn thẳng trần nhà, chỉ vô thức hỏi đi hỏi lại một câu này.

6h sáng, Hạ Dương mắt đờ đẫn chưa chợp nhắm một tí nào, lọ mọ xuống giường mới phát hiện chiếc gối ướt một mảng lớn. Coi như khóc một trận cho đã đời, sau này sẽ ko khóc nữa đi, nàng tự nhủ mình trong khi lê dép trên sàn nhà.

Mở cửa phòng bước ra, trùng hợp cũng gặp bố từ phòng anh trai đi ra, nàng thở dài quay đi cũng ko chào ông Kim một tiếng.

Phải nhanh nấu cơm sáng cho mẹ thôi, Hạ Dương nhìn mình trong gương tự cổ vũ, khóc nhiều quá mắt sưng húp lên rồi, haiz…, chớp chớp mắt, vuốt nhẹ, vỗ vỗ chút nước lạnh lên mặt, có vẻ tỉnh táo hơn chút rồi.

Hạ Dương ngối cầm dao thái xúp lơ, định xào một ít với thịt bò rồi hâm cơm nguội ăn, ko nghĩ đến ông Kim cũng ngồi xuống đối diện với mình “lải nhải”:

- Mày thử nghĩ xem, có đứa con nào trên đời đi viết đơn li dị cho bố mẹ ko? Cho mày ăn học 12 năm để học cái này à?

- … Im lặng.

- Bố ****** cãi nhau, ko hòa giải được thì thôi, lại còn đổ thêm dầu vào lửa, con với cái thế à?

- … Thủy chung im lặng, Hạ Dương tiếp tục công việc của mình.

- Tao đã nói ko có gì là ko có gì, mẹ con nhà mày cứ vào hùa, ghen lồng lộn rồi **** bới, suốt ngày rà rà đến đau đầu, ko có cũng phải có.

- Đi chùa đi bái quanh năm mà tục tĩu, chua ngoa như vậy đợi đấy mà được Phật phù hộ. Là con gái phải hiện dịu nết na, cho dù có bằng thật như nhà bác Kết ấy cũng phải ngọt ngào với chồng chứ hùng hùng hổ hổ như mẹ con nhà mày ấy à, bảo là nhìn thấy chứng cớ rành rành đã đành, chỉ với vài tin nhắn mà đã kết tội cho người, chỉ tổ nát nhà.

Hạ Dương để mặc ông Kim nói ko ngớt, tay vẫn xào nấu ko đáp lại một câu, trong đầu lại ko ngừng hiện lên những lời lẽ khinh bỉ con người này, phút cuối trước khi ông Kim rời đi lại “nổi hứng”:

- Bố cũng đừng tưởng bố tốt đẹp, đến tận giờ phút này vẫn còn gặp gỡ cô ta, nói ko có gì sao? Ai là người nghe được?

- Tao là đi sang chú Lưu có việc chứ gặp nó hồi nào? Rốt cục cũng thấy nàng nói chuyện, ông Kim thanh minh.

- Xi, chú Lưu nói hôm qua bố ko đến đấy, mẹ chồng cô ta thì bảo buổi tối bố có vào quán nhà người ta. Hạ Dương cũng chẳng vội, từ tốn vạch mặt.

Quả nhiên, có chút kinh ngạc, ông Kim mấy giây cứng đơ người, mãi sau mới mấp máy:

- Tao vào đấy mua đôi dép thì làm sao?

- Con cũng ko quản bố mua dép hay mua gì, chuyện thế nào lương tâm bố biết rõ. Hạ Dương uể oải ko tiếp chuyện ông Kim, trực tiếp lách người qua cửa nhỏ, đi gọi bà Xuân.

Sững sờ, Hạ Dương đứng trước của phòng mẹ nàng dụi mắt, đêm qua mẹ đã ko ở nhà sao?

Chạy vội lên lầu, Hạ Dương tìm điện thoại gọi cho bà, ko để ý đến có một cuộc gọi nhỡ:

- Alo, mẹ ạ, mẹ đang ở đâu vậy? … Dạ, vậy mẹ ăn phở nhé, trưa tan học con sẽ qua. Thở phào nhẹ nhõm, phút trước nàng còn lo sợ mẹ nàng bỏ đi ko về nữa.

Nhìn đến đồng hồ cũng đã 6 rưỡi, nàng ko buồn thưởng thức bữa sáng, sắp sách vở chuẩn bị đi học. Ở nhà giống như một cực hình khiến nàng khó chịu.

Ra khỏi nhà, tiếng gió vù vù ập đến mặt, lạnh buốt. Nhanh quá, gió mùa lại về nữa rồi, mới ấp áp được mấy ngày, nàng rùng mình trở lại nhà mặc thêm áo khoác.

Nếu có mẹ ở đây, mẹ sẽ ko để nàng cứ thế này mà ra khỏi cửa, kiểu gì cũng sẽ đứng ở trước nhà đưa áo ấm cho nàng và nói “trời trở lạnh đấy, mặc áo khoác vào rồi đi học, con”.

Kí ức…hãy còn thật là đẹp!

Trả Lời Với Trích Dẫn